Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính chiếu vào nhà, rơi xuống khuôn mặt của Giang Tầm.
Cô khó chịu trở mình, áo khoác đang đắp trên người trượt khỏi rơi xuống mặt đất.
Cô cũng vì thế mà tỉnh dậy.
Khi mở mắt ra, ý thức của Giang Tầm cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Ở đây là…” Giọng nói khàn khàn, tự bản thân cô cũng có chút giật mình.
Ý thức của Giang Tầm dần dần trở lại, trí nhớ cũng từ từ xuất hiện.
Đây là ngày thứ ba cô đến nước M.
Tối hôm qua sau khi dọn xong căn phòng, theo yêu cầu của Phó Dĩ Hành, cô đã quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài căn hộ.
Sau đó cô cảm thấy hơi mệt, nên nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi, không ngờ cứ vậy mà ngủ quên.
Sau khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Trên người cô vẫn đang mặc quần áo của ngày hôm qua.
Giang Tầm nhanh chóng từ trên ghế sô pha bò dậy, nhặt áo khoác trên mặt đất lên rồi mở cửa phòng ngủ bên trái ra.
Phó Dĩ Hành bước ra khỏi phòng, sửa sang lại cổ áo, động tác bình thường nhưng lại có phần đẹp mắt.
Nhưng Giang Tầm không buồn nhìn đến.
Cô vội vàng lên tiếng chào anh: “Đàn anh Phó, buổi sáng tốt lành.”
Phó Dĩ Hành liếc mắt nhìn về phía bàn ăn, lại nhìn về phía cô: “Bữa sáng đâu?”
“Rất xin lỗi, em sẽ đi làm ngay bây giờ!”
Giang Tầm nhớ tới chuyện chính, vội vàng đem áo khoác đặt lại trên ghế sô pha, nhanh chóng tiến vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh có trứng và lát bánh mì, trong tủ quầy có trà sữa, hôm qua trong lúc dọn dẹp cô đã tìm thấy được mấy thứ này.
Lật lại trứng rán trước mặt, Giang Tầm hơi có chút thất thần.
Những lời Phó Dĩ Hành nói hôm qua vẫn vang lên rõ ràng bên tai.
“Chỗ của anh đúng lúc thiếu người dọn dẹp nhà cửa, mức lương theo giờ ở đây là 30 đô giờ, anh có thể tính cho em là 31 đô một giờ.”
“Mỗi sáng trước bảy giờ, em chuẩn bị bữa sáng sau đó kêu anh dậy. Buổi tối em cũng cần chuẩn bị cơm tối trước bảy giờ. Hơn nữa, nhà cửa cũng phải quét dọn một ngày một lần, có vấn đề gì không?”
Sau một lúc thất thần, trứng cũng đã chín.
Cô vội vàng tắt lửa và cho trứng rán lên lát bánh mì.
Bữa sáng hôm nay là bánh mì sandwiches trứng và trà sữa.
Phó Dĩ Hành nếm thử một miếng, không nhịn được nhíu mày một cái.
Giang Tầm tường rằng anh cảm thấy không hài lòng với bữa sáng mà cô làm, trong lòng có chút lo lắng. Nhưng anh không nói gì mà chậm rãi ăn cầm bánh mì trứng ăn hết.
“Đàn anh, bữa sáng em làm… Có được không?” Khi bữa sáng kết thúc, Giang Tầm cẩn thận hỏi lại.
Đặt cốc xuống, Phó Dĩ Hành lau tay, thản nhiên cho lời đánh giá: “Trứng chiên chưa đủ mềm, lát bánh mì nướng chưa đủ chín, trà sữa cho ít đường.”
Giang Tầm: “…”
Sớm biết vậy đã không hỏi rồi.
Sau khi ăn sáng xong, Phó Dĩ Hành rời bàn ăn, quay trở lại phòng cầm lấy đồ đạc của mình rồi đi ra ngoài.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Giang Tầm vội vàng đi theo anh, hướng về phía anh cam đoan: “Đàn anh Phó, sau khi thẻ ngân hàng được cấp lại, em sẽ nhanh chóng tiền trả lại cho anh.”
“Ừm.” Phó Dĩ Hành đáp lại một cách thờ ơ, đầu không ngoảnh lại đi ra ngoài.
Một chiếc xe dừng lại ở trong sân của căn hộ.
Phó Dĩ Hành mở cửa rồi bước lên xe.
Giang Tầm khóa chặt cửa, đi ra chỗ sân nhỏ, chiếc xe kia đúng lúc chạy tới trước mặt cô rồi dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt của Phó Dĩ Hành: “Trước khi về căn hộ, nhớ đi siêu thị mua thức ăn.”
Giang Tầm gật đầu: “Được, em biết rồi.”
Phó Dĩ Hành nhìn cô một cái
“Còn chần chờ gì nữa? Mau giúp anh mở cửa cổng.”
Giang Tầm cho rằng anh muốn cho cô đi nhờ một đoạn đường, cảm kích nói: “Cảm ơn đàn anh.”
Cô nhanh chóng chạy tới, mở cổng ra.
Sau đó vòng trở lại, vươn tay mở cửa chỗ ngồi phía sau.
Nhưng cửa xe khóa rồi, mở không được.
Trong khi cô đang nghi hoặc, Phó Dĩ Hành lãnh đạm nói: “Xe của anh chỉ chở bạn gái.”
Cửa sổ xe bắt đầu bị kéo lên, đóng kín lại.
Giang Tầm: “?”
Thấy xe đang bắt đầu khởi động, cô vội vàng lùi về sau mấy bước.
Cứ như vậy, Giang Tầm mở trừng mắt nhìn chiếc xe của anh trước mặt mình đang đi xa dần.
Chiếc xe mang biển số cuối “233” còn vô cùng ngạo nghễ mà phun khói xe vào mặt cô.
Giang Tầm: “???”
…
Khoảng cách từ căn hộ đến trường học cũng không xa lắm.
Nhưng ‘không xa lắm’ là khi đi đến đó bằng xe.
Nhận ra rằng bản thân vừa chỉ là tự mình tưởng bở, mặt Giang Tầm có hơi chút nóng lên.
Được rồi, đừng suy nghĩ nữa.
Cô vuốt mặt, tỉnh táo lại một chút.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Đi hơn nửa tiếng rốt cuộc cũng đi được tới trường.
Cũng may cô là sinh viên năm nhất, tuần đầu của trường mới là tuần phổ biến thông tin cho sinh viên năm nhất, chưa chính thức bắt đầu đi học.
Giang Tầm theo bảng hướng dẫn, tìm được chỗ khoa truyền thông để báo danh, dùng tiếng anh để nói: “Xin chào, em là sinh viên năm nhất của học viên Truyền Thông…”
Khi mới đến, giọng “Anh kiểu Trung” của cô rất rõ ràng.
Lúc đến chỗ báo danh, một chàng trai gốc Á ngẩng đầu lên và hỏi cô bằng tiếng phổ thông tiêu chuẩn: “Người Trung Quốc sao?”
Giang Tầm gật đầu: “Đúng vậy.” Đồng thời cũng có phần kinh ngạc: “Xin cho hỏi, anh là đàn anh của khoa Truyền Thông?”
Chàng trai cười: “Đúng rồi, anh tên là Tần Dĩnh Xuyên, cũng học ở khoa Truyền Thông, hơn em một khóa.”
Giang Tầm: “Đàn anh Tần, chào anh, rất vui được quen biết anh.”
“Chào em.” Tần Dĩnh Xuyên nói: “Đến đây, anh đưa em đi báo cáo và nhận tài liệu.”
Giang Tầm cảm kích nói: “Được, cảm ơn anh.”
“Không cần khách khí.”
Hứng thú nói chuyện một lúc, Tần Dĩnh Xuyên nói: “Mọi người đi du học cũng không dễ dàng gì, dù cho cùng khoa cùng quê, để thuận tiện hơn thì chúng ta có thể trao đổi số điện thoại cho nhau để dễ liên lạc nhé.”
“Được ạ.”
Giang Tầm đang định lấy điện thoại di động, chợt nhớ ra hôm đó điện thoại của mình đã bị thất lạc cùng với hành lý.
Cô vội vàng giải thích: “Điện thoại của em vừa bị trộm ngày hôm qua, chưa kịp làm thẻ điện thoại mới.”
Sợ anh ấy hiểu lầm, cô xấu hổ nói: “Thật sự là bị trộm.”
“Không sao.” Tần Dĩnh Xuyên mỉm cười đồng cảm, cúi người xuống viết trên tờ giấy một dãy số, xé ra rồi đưa cho cô: “Đây là số của anh, khi nào gặp vấn đề gì, có thể liên lạc anh bất cứ lúc nào.”
“Được, cảm ơn đàn anh.”
Giang Tầm cầm tờ giấy, nặng nề gật đầu.
Một cô gái tóc vàng đi tới, cất tiếng gọi Tần Dĩnh Xuyên: “Này, anh Tần, có tiện qua đây giúp đỡ không?”
Tần Dĩnh Xuyên trả lời: “Được, tôi qua ngay đây.”
Nói xong, anh ấy quay đầu lại nói với Giang Tầm: “Anh có việc bận phải đi trước, nếu em không phiền thì có thể ở đây chờ một lát, lát nữa anh sẽ dẫn em đi tham quan trường học.”
“Không cần làm phiền đàn anh, em tự mình đi tham quan được rồi, vừa rồi không phải đã gửi một tấm bản đồ trường học sao?”
Tần Dĩnh Xuyên nói: “Được rồi, vậy có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho anh nhé.”
“Được rồi, cám ơn đàn anh.”
Trong số các tài liệu do tân sinh viên báo cáo, có một bản đồ của trường.
Sau khi tạm biệt Tần Dĩnh Xuyên, Giang Tầm dựa vào bản đồ đi đến tòa nhà giảng dạy gần đó.
Bất thình lình, cô đã đi đến trước một lớp học lớn gần bậc thang.
Lớp học đang diễn ra, có một giọng nói rất rõ ràng phát ra từ lớp học thông qua micro.
Giọng nói này… Có vẻ hơi quen thuộc?
Phòng học này có một cánh cửa sau đang mở, lúc Giang Tầm đi ngang qua cửa sau đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Cô đoán không sai, giọng nói kia đúng là của Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành đang phát biểu trên bục giảng, cách phát âm của anh đúng kiểu người Mỹ chính thống, thông qua micro truyền khắp mọi ngóc ngách trong lớp học.
Về phần nội dung phát biểu…
Trong đó xen lẫn rất nhiều từ vựng chuyên ngành phức tạp, Giang Tầm chỉ có thể miễn cưỡng nghe ra mấy từ đơn giản, cũng không thể hiểu chính xác ý nghĩa của cả câu.
Ánh mắt của Giang Tầm dừng trên người Phó Dĩ Hành.
Dường như cảm nhận được gì đó, ánh mắt của Phó Dĩ Hành lơ đãng lướt qua đám người, đối diện với ánh mắt của cô.
Giang Tầm sửng sốt, vội vàng nghiêng người trốn sau cánh cửa.
Cô đưa mắt nhìn vào bản đồ, bên này là khu vực của Học viện Thương mại.
Điều đó có nghĩa là, đây là phòng học của Học viện Thương mại.
Cho nên, Phó Dĩ Hành…
Thì ra bạn cùng phòng mới của cô là một sinh viên của Học viện Thương mại.
*
Sau đó Giang Tầm đến phòng Computer Lab của trường học.
Cô đăng nhập vào phần mềm liên lạc và đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội.
“Ngày đầu tiên báo danh tại trường học mới, rất suôn sẻ! ^-^”
Dòng trạng thái vừa được đăng lên, ngay sau đó cô nhận được một tin nhắn trò chuyện riêng tư đến từ em họ Giang Nhuy.
Giang Nhuy: 【Chị ơi, chị đến nước M du học thật à?】
Giang Tầm: 【Đúng vậy, ba chị, ông ấy có phản ứng gì không? 】
Giang Nhuy: 【Bác cả biết chuyện chị lén lút chạy đến nước M du học, bác ấy đã rất tức giận. Em còn nghe nói bác ấy tuyên bố sẽ không cung cấp cho chị một xu nào hết.】
Đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu của cô.
Trên mặt Giang Tầm không có biểu cảm gì.
Sau khi thi đại học, Giang Thiệu Quân nhất định không để cô ghi nguyện vọng vào trường mà cô mong muốn, ông ta đã sớm sắp xếp xong xuôi hướng đi cho cô – khoa piano của một Học viện âm nhạc hạng ba ở nước ngoài.
Chỉ có tên trường học là tương đối dễ nghe.
Ông ta muốn biến cô thành người con gái thùy mị trong tưởng tượng của mình, để thông qua hôn nhân “bán” được một cái giá tốt.
Chính vì biết được chuyện này, cô đã thương lượng với chị gái Giang Lăng, xin học trước vào một trường học ở nước ngoài.
Cô đã giấu Giang Thiệu Quân làm chuyện này.
Cô không đến trường học do Giang Thiệu Quân sắp xếp mà là đi học phương tiện truyền thông ở Stanford, chắc chắn ông ta sẽ nổi trận lôi đình.
Giang Nhuy lại tiếp tục nói: 【Còn nữa, hình như anh Giang Vĩ đã đến học tại một trường cao đẳng cấp ba ở thành phố lân cận, vì bác cả đã tặng một tòa nhà cho trường học nên mới miễn cưỡng sắp xếp anh ta vào đó học.】
Giang Nhuy: 【Chị không sao chứ, tuyệt đối đừng buồn nhé.】
Giang Tầm: 【Không sao đâu, đừng lo lắng, chị sẽ không để ý đâu.】
Đột nhiên, giao diện máy tính hiện lên một yêu cầu gọi video.
Là cuộc gọi của chị gái Giang Lăng.
Giang Tầm chào hỏi ngắn gọn với Giang Nhuy, rồi nhanh chóng đeo tai nghe vào và nhận cuộc gọi video.
Video được kết nối, khuôn mặt của Giang Lăng xuất hiện trước cửa sổ trò chuyện video.
Giang Lăng hỏi: “Tầm Tầm, hôm qua chị gửi tin nhắn cho em, sao em không trả lời?”
Giang Tầm vội vàng giải thích: “Xin lỗi chị, hôm qua em vội vàng thu dọn hành lý nên quên sạc điện thoại rồi. Sáng nay em lại vội vã đến trường để báo danh, cũng quên trả lời luôn.”
Giang Lăng cười nói: “Không sao, em sang bên đó thuận lợi là được rồi.”
Chị ấy hơi dừng lại: “Xin lỗi Tầm Tầm, đúng lúc chị có một cuộc thi nên không thể đi cùng em vào trường nhập học được.”
Giang Tầm lắc đầu: “Cuộc thi của chị quan trọng hơn, huống hồ, không phải em đã thuận lợi đến đây rồi sao?”
Cô lại mỉm cười: “Đúng rồi, màn trình diễn của chị có thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi, chị đã được vào vòng bán kết rồi.”
Giang Lăng lại hỏi: “Em đã quen thuộc với nước M chưa? Còn trường học và bạn cùng lớp của em thì sao? Em và bạn cùng phòng mới có sống hòa hợp với nhau không?”
“Rất tốt ạ, ngày đầu tiên em vẫn có chút không quen, nhưng mà bạn cùng phòng mới… anh ấy rất tốt, ngày đầu tiên đã giúp đỡ em rất nhiều.” Giang Tầm dừng một chút rồi lại nở nụ cười: “Em vừa mới báo danh xong, hôm nay là ngày đầu tiên báo danh, vẫn chưa chính thức lên lớp cho nên tạm thời em vẫn chưa gặp được tất cả bạn học cùng lớp. Nhưng mà em vừa đi tham quan tòa nhà giảng dạy trong Học viện của chúng em, môi trường trường học rất tốt, cơ sở vật chất của tòa nhà giảng dạy rất hoàn thiện, hơn nữa, đàn anh và đàn chị cũng rất nhiệt tình.”
“Vậy…”
Ở bên phía Giang Lăng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, có người tới nhắc nhở: “Cô Giang, vòng bán kết sắp bắt đầu rồi, xin hỏi cô đã chuẩn bị xong chưa?”
“Được rồi, tôi lập tức tới ngay.” Chị ấy quay đầu nhìn ra ngoài, rồi lại quay đầu lại, tốc độ nói rõ ràng rất gấp: “Tầm Tầm, em ở bên đó sống tốt là chị yên tâm rồi. Nếu em không có đủ tiền để chi tiêu hay là có bất kỳ vấn đề gì thì nhớ nói cho chị biết, biết chưa?”
Giang Tầm gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Em biết rồi.”
Giang Lăng nói: “Vậy chị đi thi đây, lúc nào rảnh sẽ nói chuyện với em.”
“Được, chị đi thi phải cố gắng lên nhé.”
“Được.”
Giang Lăng đứng dậy, tắt video.
Cuộc gọi kết thúc, giao diện trò chuyện video cũng biến mất.
Giang Tầm đối diện màn hình, cô khẽ thở dài.
Bây giờ cô chỉ hy vọng thẻ ngân hàng bổ sung sẽ được gửi đến sớm.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Cô đến nước M du học hoàn toàn dựa vào tiền thưởng mà chị gái cô giành được từ cuộc thi. Nhưng cô cũng biết tiền thưởng cho một cuộc thi không được bao nhiêu.
Cô không muốn để chị gái phải lo lắng, cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho chị ấy.