Thứ Hai, Giang Tầm quay trở lại trường học.
Chương trình học hôm nay khá nhiều nhưng cô vẫn rút ra được một chút thời gian để gặp mặt Tần Dĩnh Xuyên.
Giữa trưa hai người gặp nhau ở căn tin của trường học.
Sau khi lấy cơm xong, Giang Tầm tìm một cái bàn gần đó rồi ngồi xuống.
Tần Dĩnh Xuyên cũng tới ngồi xuống đối diện cô: “Bạn em đâu rồi? Không đi cùng em sao?”
Giang Tầm cất tiếng nói: “Phi Phi có vài chỗ không hiểu nên muốn tìm giảng viên để hỏi thêm, vì thế em mới đến đây một mình.”
Về nhóm hoạt động ngoại khóa thực tiễn trong học kỳ này thì cô, Phi Phi và Tần Dĩnh Xuyên là cùng một nhóm.
“Không sao.” Tần Dĩnh Xuyên cười một cái, rồi cùng cô thảo luận và lên kế hoạch cho công việc liên quan đến hoạt động ngoại khóa sắp tới của nhóm bọn họ.
Kết thúc buổi thảo luận, anh ấy lại nói thêm: “Cuối tuần này mọi người sắp xếp dành ra ít thời gian gặp mặt nhau một lần nữa, chúng ta cùng bàn thêm về các hoạt động ngoại khóa của nhóm nhé.”
Giang Tầm gật đầu: “Cuối tuần này phải không? Được ạ, em sẽ sắp xếp thời gian thích hợp.”
Tần Dĩnh Xuyên lại nói: “Còn nữa, việc tìm thêm tài liệu có thể ưu tiên hoàn thành trước, do phần này chỉ cần lên mạng tìm không cần phải khảo sát thực tế.” Anh ấy tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Các phần còn lại khác thì cứ theo như phân công lúc trước mà làm, không có vấn đề gì chứ?”
Giang Tầm trả lời: “Em không có vấn đề gì. Còn phần của Phi Phi em sẽ nói lại với cô ấy.”
“Phân công việc như vậy chắc là ổn rồi.”
Tần Dĩnh Xuyên nhấp một ngụm nước, rồi đột nhiên chuyển chủ đề: “Đúng rồi, anh nghe nói gần đây có người thường xuyên gửi tin nhắn quấy nhiễu em, có tìm ra được là ai chưa?”
Giang Tầm mím môi nói: “Em đã báo cảnh sát rồi, cũng định báo cho nhà trường nữa. Nhưng người gửi tin nhắn vẫn chưa chịu xuất hiện, nên phía cảnh sát cho rằng đây chỉ là một trò đùa dai thôi.”
Tần Dĩnh Xuyên quan tâm nói: “Vậy bình thường em nhớ chú ý cẩn thận một chút.” Ngừng một chút anh ấy lại bổ sung thêm một câu: “Nếu có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ nói với anh.”
Giang Tầm không khỏi mỉm cười: “Vâng ạ, cảm ơn đàn anh.”
Phó Dĩ Hành dừng lại bước chân. Mặc dù bị ngăn cách bởi một cái cửa kính sát đất, nhưng những gì đang diễn ra bên trong căn tin anh đều có thể thấy rõ ràng không sót thứ gì.
Giang Tầm và Tần Dĩnh Xuyên đang ngồi ăn cơm cùng nhau, bọn họ còn vừa nói vừa cười rất vui vẻ. Giang Tầm vô tình chạm vào túi khăn giấy trên bàn làm nó rơi xuống đất, cô cúi người xuống nhặt lên thì chạm phải tay của Tần Dĩnh Xuyên.
Anh cau chặt mày, đột nhiên rít khẽ lên một tiếng sau đó xoay người rời đi.
Dường như cảm giác được gì đó nên Giang Tầm ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài căn tin.
Nhưng không thấy gì cả.
“Sao vậy?” Tần Dĩnh Xuyên hỏi xong cũng quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt cô.
Giang Tầm thu hồi ánh mắt rồi lắc đầu: “Không có gì, vừa rồi em cảm thấy có ai đó đang nhìn em nhưng chắc chỉ là ảo giác.”
Vì muốn nói thêm về hoạt động của nhóm nên bữa trưa hôm nay diễn ra khá lâu.
Thời điểm kết thúc bữa ăn thì giờ học của lớp buổi chiều cũng đã bắt đầu.
“Hẹn gặp em vào thứ Bảy.”
“Vâng ạ, hẹn gặp lại đàn anh.”
Sau khi tạm biệt Tần Dĩnh Xuyên, Giang Tầm vội vàng rời khỏi căn tin.
Di động đột nhiên rung lên.
Giang Tầm vừa đi vừa mở màn hình khóa.
Trên vòng bạn bè thông báo có tin nhắn mới.
Có người bình luận trong vòng bạn bè của cô.
Giang Tầm theo thói quen bấm mở.
Có một bình luận về bài đăng hôm qua của cô.
“Các vì sao trời, mặt trăng, mặt trời, ánh bình minh hay hoàng hôn đều không đẹp bằng bạn.”
Tương tác đầu tiên trong bài đăng này là bình luận của Giang Nhuy.
Giang Nhuy: 【0.0 Chị ơi, sao hôm nay chị lại có máu văn thơ thế? 】
Hôm qua cô cũng đã nghiêm túc trả lời ngay lập tức: 【Không có gì, gần đây chị đang vẽ một bức tranh mới.】
Đây là lời nói thật.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Gần đây Giang Tầm đã tham gia vào một cuộc thi sáng tác do nhà trường tổ chức.
Tác phẩm của cô là một bức tranh phong cảnh dùng các yếu tố biển, sao trời, mặt trời, mặt trăng, bình minh và hoàng hôn tạo thành.
Bộ tác phẩm này cũng có chôn giấu một ít tâm tư nho nhỏ của cô, câu nói đó là dựa trên cảm nhận của tác phẩm mà viết ra.
Giang Tầm kéo tiếp xuống dưới xem thì nhìn thấy bình luận của Phó Dĩ Hành gửi cho cô: “Trẻ con.”
Giang Tầm:?
Cô sửng sốt rồi làm mới lại khu bình luận, phía dưới còn có thêm một câu.
Phó Dĩ Hành: “Có thời gian đăng những thứ nhàm chán như thế thì nên dành thời gian để chỉnh sửa luận văn đi.”
Phó Dĩ Hành: “Hay em đang định gửi đơn xin nghỉ học?”
Giang Tầm cứng đơ người ngay tại chỗ, nhất thời cảm thấy mình bị dội cho một gáo nước lạnh, trong lòng cũng lạnh thấu xương.
Lập tức tỉnh táo trở lại.
Tại sao cô lại có thể thích một người nhiều tới như vậy? Vì sao lại có thể ôm nhiều mong đợi đối với anh như vậy?
Cô rất tức giận nhưng vẫn phải tiếp tục duy trì nụ cười.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi nhấp vào ảnh đại diện của Phó Dĩ Hành.
Không bận tâm.
Anh cứ nằm trong danh sách đen thì thích hợp hơn.
Đã chặn.
***
Phó Dĩ Hành bị Giang Tầm chặn suốt ba ngày, nhưng hình như anh vẫn không hề phát hiện ra điều đó.
Gần đây Giang Tầm đang bận rộn với các hoạt động nhóm nên cũng không để ý tới chuyện này.
Chỉ trong nháy mắt một tuần đã trôi qua.
Lúc đang đi học thì đột nhiên Giang Tầm nhớ ra, hình như đã một tuần rồi cô không nhận được những tin nhắn quấy rối nữa.
Kể từ sau cái hôm cô chặn Phó Dĩ Hành trên điện thoại, các cuộc gọi và tin nhắn quấy rối cũng không còn thấy nữa.
Chẳng lẽ thật sự là một trò đùa dai.
Vừa nghĩ đến đó thì màn hình điện thoại liền sáng lên, tin nhắn quấy rối cô vừa mới nhớ thương đã xuất hiện.
“Cuối cùng tôi cũng tìm được em, con thiên nga nhỏ xinh của tôi.”
Giang Tầm cau mày, theo thói quen lại kéo vào danh sách đen.
Nhưng hôm nay có vẻ đặc biệt đen đủi.
Khi cô đi ra khỏi lớp, do bước hơi vội nên không để ý có hòn đá nhỏ trên đường nên đã giẫm lên nó, kết quả là khiến chân mình bị trật.
Giang Tầm cắn răng đứng lên, chân vừa mới chạm tới mặt đất đã đau tới mức cô không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
Nhưng không có ai quen biết ở bên cạnh nên cô chỉ có thể chịu đựng đau đớn, chân thấp một chân cao mà đi ra ngoài.
Với bộ dạng hiện tại của mình thì cô không thể nào đi xe đạp được, vì thế cô định bắt taxi về căn hộ.
Giang Tầm đứng lại trước cổng trường lấy điện thoại di động ra. Vừa mới bấm mở ứng dụng gọi taxi, cô đột nhiên nghe thấy một giọng cười từ xa truyền đến.
“Lại gặp nhau rồi.”
Vừa ngẩng đầu lên cô đã nhìn thấy Vương Tử Phong đứng cách đó không xa.
Cũng giống như lần gặp mặt trước tại bữa tiệc, anh ta đeo một cặp kính gọng vàng, khóe miệng nở nụ cười, đứng đối diện nhìn cô không chớp mắt.
Sắc mặt Giang Tầm đột nhiên thay đổi, theo phản xạ có điều kiện mà lùi về sau một bước.
Bình thường sau khi tan học, cô thường rủ bạn của mình hoặc bạn cùng lớp đi về chung.
Nhưng hôm nay lại khác, tiết học chiều nay là một môn tự chọn và cô là người duy nhất trong khoa học lớp này.
Sau khi tiết học tự chọn kết thúc, cô đã ở lại để hỏi giáo sư thêm về một số vấn đề mình không hiểu, thế nên cô là người cuối cùng ra khỏi lớp.
Vương Tử Phong bước đến gần cô rồi chậm rãi mở miệng: “Hóa ra cô là sinh viên ở đây. Tôi đã mất rất nhiều công sức để có thể hỏi thăm được trường mà cô đang theo học đó.”
Giang Tầm không trả lời chỉ lo lắng nắm chặt lấy di động.
“Hôm đó cô lừa tôi đúng không?” Còn chưa đợi cô trả lời anh ta nói tiếp: “Thật ra cô căn bản không có bạn trai. Tôi đã hỏi thăm về chuyện này rồi, cái người tên Tần Dĩnh Xuyên kia không phải là bạn trai của cô, tôi nói vậy có đúng không?”
Giang Tầm chịu đựng đau đớn ở mắt cá chân tiếp tục lùi về sau hai bước. Cô cảnh cáo anh ta: “Anh đừng qua đây! Anh còn tiếp tục bước qua tôi sẽ la lên đó!”
Vương Tử Phong nghe vậy thì dừng lại nhướng mày, rồi dang hai tay ra cười nói: “Sao lại sợ tôi tới vậy? Tôi chỉ muốn kết bạn với cô thôi mà.”
Giang Tầm vội vàng nói: “Tôi không lừa anh, tôi thật sự đã có bạn trai. Anh ấy sẽ đến đón tôi sớm thôi.”
Vương Tử Phong không mấy quan tâm mà mỉm cười: “Thật sao? Vậy tôi thật muốn xem thử bạn trai cô trông như thế nào.”
Giang Tầm lại lùi thêm mấy bước về phía sau.
Phải làm sao bây giờ? Cô đi đâu để hô biến ra một anh bạn trai tới đây chứ?
Người đầu tiên Giang Tầm nghĩ tới là Phó Dĩ Hành.
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn xuống điện thoại, vô thức bấm vào dãy số của Phó Dĩ Hành trên danh bạ.
Nhưng ngay lúc cô định bấm vào nút gọi hiển thị trên màn hình thì liền ngừng lại.
Cô vừa nhớ ra mình đã chặn số của Phó Dĩ Hành.
Đã một tuần rồi bọn họ không nói chuyện với nhau.
Anh sẽ trả lời cuộc gọi của cô sao?
Giang Tầm thẫn thờ một hồi không để ý đến mình đã bấm phím gọi.
Chờ cô phục hồi lại tinh thần thì cuộc gọi đã được bắt máy.
Cô sửng sốt.
Đầu bên kia điện thoại không có ai nói gì.
Cô nhanh chóng che điện thoại lại và nói nhỏ vào loa: “Đàn anh Phó, bây giờ anh có thể đến đón em được không?”
“Em đang ở đâu?” Dường như nghe thấy giọng điệu nói chuyện của cô có điều bất ổn, Phó Dĩ Hành liền hỏi.
Giang Tầm nói: “Em đang ở cổng trường.”
“Anh biết rồi.”
Anh chỉ nói một câu rồi tắt điện thoại.
Giang Tầm cũng không biết câu trả lời của anh là có đồng ý với yêu cầu của cô hay là không.
Cô ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở trước mặt mình, nghe thấy âm thanh báo bận trong điện thoại làm lòng cô hết sức căng thẳng.
Vương Tử Phong nhướng mày nhìn cô với biểu cảm vô cùng sâu xa.
Giang Tầm tắt điện thoại ra vẻ trấn tĩnh nói: “Anh ấy nói đang trên đường đến đây.”
“Thật không?” Vương Tử Phong nở một nụ cười.
Hai người cứ giữ trạng thái dằn co với nhau như vậy đứng trước cổng trường.
Vương Tử Phong cũng rất kiên nhẫn đứng đợi ở đó không có ý định rời đi.
Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua.
Giang Tầm hết lần này đến lần khác đưa mắt nhìn ra bên ngoài, trong lòng càng thêm rối bời.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Vương Tử Phong nâng tay lên nhìn đồng hồ: “Đã qua hai mươi phút rồi, bạn trai cô sao vẫn chưa thấy xuất hiện vậy?”
“Anh ấy…”
Tâm trạng Giang Tầm càng thêm hoảng loạn.
Vương Tử Phong cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, bỏ tay xuống bước từng bước đi đến gần cô: “Tôi đứng đây đợi với cô lâu như vậy rồi, có phải cô cũng nên…”
“Đợi lâu như vậy thì làm sao?”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên ngắt ngang lời anh ta.
“Đàn anh Phó!” Giang Tầm ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Phó Dĩ Hành gần như vui đến phát khóc.
Cô chịu đựng cơn đau chạy như bay về phía anh, trực tiếp lao thẳng vào trong lòng anh.
Phó Dĩ Hành cứng đờ người.
“Anh có thể giả làm bạn trai của em được không? Xin anh đấy.” Cô ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, giọng điệu khóc lóc cầu xin.
Vương Tử Phong không vui mà quay đầu lại, vừa nhìn thấy người tới là ai thì không khỏi sửng sốt: “Anh Phó? Tại sao anh lại…”
Phó Dĩ Hành đưa mắt nhìn qua, giọng nói bình thản: “Tôi tới đón bạn gái của tôi về nhà.”
“À, hóa ra đây là bạn gái của anh Phó, sao không nói sớm.” Vương Tử Phong sửng sốt nói, trên mặt có chút hổ thẹn.
Phó Dĩ Hành hỏi: “Cậu ở đây làm gì?”
Vương Tử Phong cười haha hai tiếng nói: “Vừa đúng lúc tôi đi ngang qua đây, không có chuyện gì đâu, anh đừng hiểu lầm.”
“Nếu đã như vậy thì tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước đây.”
Anh ta rời đi.
Cho đến khi bóng dáng anh ta biến mất khỏi tầm mắt, lúc này Giang Tầm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Người gần đây quấy rối em chính là cậu ta?” Giọng nói của Phó Dĩ Hành rơi vào trong tai cô.
Giang Tầm quay lại gật đầu với anh.
Phó Dĩ Hành cau mày: “Sao em lại trêu vào cậu ta?”
“Em…”
Giang Tầm đã quên mất là chân mình còn đang bị đau, giẫm mạnh chân xuống mặt đất một cái đau tới hít hà: “Ui da…”
Tầm mắt Phó Dĩ Hành nhìn xuống dưới: “Sao vậy?”
Giang Tầm nói: “Vừa nảy không cẩn thận làm chân bị thương.”
“…”
Phó Dĩ Hành im lặng thở dài một hơi, xoay người ngồi xổm xuống, giọng điệu trước sau đều rất bình tĩnh: “Lên đi.”
Giang Tầm sửng sốt: “Đàn anh Phó…”
Cô nhất thời không phản ứng kịp.
Phó Dĩ Hành thúc giục: “Nhanh lên, anh cõng em.”
Giang Tầm hơi đỏ mặt trèo lên lưng anh nói nhỏ: “Cám ơn.”
Phó Dĩ Hành không nói gì mà cõng cô ra ngoài.
Giang Tầm ôm lấy cổ anh, dựa đầu mình lên trên vai anh, cô cảm nhận được hơi ấm từ lưng anh đang toả ra, không nhịn được mà khẽ cong khóe miệng.
Phó Dĩ Hành lái xe qua đây.
Đi đến bãi đậu xe anh đặt cô xuống trước, sau đó mở cửa ghế lái phụ đặt cô ngồi vào trong.
Đột nhiên Giang Tầm nghĩ tới gì đó nhanh chóng nhìn về phía anh: “Đàn anh Phó, thế này…”
Phó Dĩ Hành trở lại vị trí ghế lái, cắt ngang lời cô: “Thắt dây an toàn vào.”
“Vâng.” Giang Tầm ngoan ngoãn nghe lời thắt dây an toàn qua người mình.
Bị chen ngang như vậy cô liền quên mất đang muốn nói gì.
Về đến căn hộ, Phó Dĩ Hành đỡ cô vào nhà, vừa đi vừa hỏi: “Em đã ăn cơm chiều chưa?”
Giang Tầm lắc đầu: “Vẫn chưa ăn.”
“Vậy em ngồi xuống đây trước đi.”
Dẫn cô tới ngồi vào bàn ăn, sau đó anh xắn tay áo lên quay người đi về phía tủ lạnh.
Ánh mắt Giang Tầm nhìn theo những động tác của anh, cảm thấy có chút kỳ lạ: “Đàn anh, anh định làm gì vậy?”
Phó Dĩ Hành cũng không trả lời.
Anh mở cửa tủ lạnh, lấy ra một ít nguyên liệu nấu ăn và mang đến kệ bếp để chế biến.
Hai người không ai nói gì nên căn phòng lập tức trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng cắt rau và tiếng xào nấu đồ ăn lâu lâu lại vang lên.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Rất nhanh đã có một bát mì canh gà kèm thịt thái sợi được nấu chín.
Phía trên bát mì còn có thêm một quả trứng chiên vàng óng rất bắt mắt.
Phó Dĩ Hành đem mì đến trước mặt cô: “Ăn đỡ cái này trước đi đã.”
Giang Tầm cũng không vội cầm đũa ngay. Cô ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, giọng điệu có chút dè dặt cẩn thận hỏi anh: “Đàn anh Phó, không phải lúc trước anh nói xe của anh chỉ dành để chở bạn gái… Còn nữa, không phải anh chỉ nấu cơm cho bạn gái thôi sao?”
“Vì sao hôm nay đột nhiên lại …”
Tiếng nói của cô dần dần nhỏ xuống.
Phó Dĩ Hành bỗng nhiên hỏi: “Em nghĩ mối quan hệ của chúng ta là gì?”
Giang Tầm sửng sốt lập tức có chút không biết làm sao: “Vừa rồi không phải chỉ là vì đối phó…”
“Anh nghĩ rằng vừa nãy mình đã nói rất rõ ràng rồi.” Phó Dĩ Hành cắt ngang lời cô, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào đôi mắt cô.
Đối diện với ánh mắt đó của anh khiến trái tim Giang Tầm trong nháy mắt đã đập loạn nhịp.