Sau khi Giang Tầm gửi tin nhắn xong còn đặc biệt xem xét thời gian.
Chín giờ tối.
Trong nước là chín giờ tối, dựa theo sự chênh lệch múi giờ, bên Phó Dĩ Hành chắc là khoảng năm giờ sáng.
Lúc này chắc anh vẫn đang ngủ.
Nhưng không ngờ, tin nhắn gửi đi chưa đầy mười lăm phút đã được hồi âm.
Mặt Người Dạ Thú: 【Cục cưng?】
Giang Tầm có chút kinh ngạc: 【Muộn như vậy anh còn chưa ngủ hả?】
Vừa nhấn gửi đi, cô liền nhận ra câu nói này không đúng nên nhanh chóng sửa lại: 【À không, sao anh dậy sớm vậy? 】
Mặt Người Dạ Thú: 【Nghĩ đến cục cưng nên không ngủ được.】
Cục cưng còn chưa đầy một tháng, vẫn đang là một phôi thai, vừa nghe liền biết đây chỉ là một cái cớ rồi.
Giang Tầm: 【Ý em là, có lẽ cục cưng nhớ anh nên cảm xúc mới thông qua em. 】
Gửi phần tin bổ sung này xong, ánh mắt cô rơi vào tên ghi chú của Phó Dĩ Hành.
Hình như anh cũng đã đeo cái danh “Mặt Người Dạ Thú” này rất lâu rồi.
Gần đây biểu hiện của anh khá tốt, có cần thay tên ghi chú của anh không nhỉ?
Khi cô còn đang xem xét vấn đề này, Phó Dĩ Hành lại gửi tin trả lời.
Mặt Người Dạ Thú: 【Không, ý anh là em đó. 】
Giang Tầm sửng sốt.
Cô.
Cục cưng.
Cô là cục cưng?
Cho nên một tiếng gọi ‘cục cưng’ kia chính là…
Khi hiểu ra, mặt Giang Tầm đỏ bừng.
May mắn là mạng không dây cách xa vạn dặm nên Phó Dĩ Hành không thể nhìn thấy trạng thái lúc này của cô.
Giang Tầm bình tĩnh lại, im lặng trả lời.
Giang Tầm: 【:)】
Giang Tầm: 【Đột nhiên cục cưng hết nhớ anh rồi.】
Anh vẫn nên tiếp tục giữ cái tên ghi chú này thôi.
Cô không đổi nữa.
Vừa định cất điện thoại đi, Phó Dĩ Hành lại gửi thêm một câu…
Mặt Người Dạ Thú: 【Chờ anh về.】
Giang Tầm khẽ ngẩn ra, nụ cười trên môi sâu hơn một chút.
Cô trả lời: 【Được.】
Chờ anh về.
Chuyện xưa của “cô Mèo và anh Cá Muối” đã viết được năm chương.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Ngày hôm sau, Giang Tầm đăng câu chuyện đầu tiên lên Weibo.
Đã lâu không cập nhật, Weibo vừa đăng lên, một lượng lớn fans lập tức bùng nổ.
【Trời ơi trời ơi, xem tôi đợi được cái gì đây nè?】
【Haha, cuộc gặp gỡ đầu tiên của cô Mèo và anh Cá Muối cười chết tôi rồi, quá dễ thương luôn. 】
【Thực tế cuộc gặp gỡ của Tổng giám đốc và phu nhân Tổng giám đốc làm gì có chỗ nào gọi là Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi, đây rõ ràng là câu chuyện oan gia hoan hỉ mà.】
【Cô Mèo nói chuyện với anh Hươu Con vậy mà anh Cá Muối còn ghen. Dễ thương quá đi mất.】
Giang Tầm cũng biết phong cách tác phẩm kiểu này khá được yêu thích. Cô sáng tác câu chuyện này hoàn toàn xuất phát từ cảm giác, cũng không suy xét quá nhiều.
Nhưng không ngờ, tác phẩm khác hoàn toàn với phong cách truyện tranh phổ biến hiện nay lại nhận được nhiều đánh giá tốt.
Fans kêu gào thúc giục càng không cần phải nói.
Nhiều người đi đường và cư dân mạng cũng cho rằng đây là một tác phẩm “khiến người ta trợn tròn mắt.”
Buổi chiều, cô nhận được một tin nhắn riêng…
【Xin chào Đại nhân Tương Tương, tôi là Đoàn Tử- biên tập viên bộ phận bản quyền của hoạt hình Thu Thu. Chúng tôi rất quan tâm đến tác phẩm truyện tranh “cô Mèo và anh Cá Muối” của cô, chúng tôi có ý tưởng chuyển thể nó thành hoạt hình, xin hỏi bản quyền phim hoạt hình của tác phẩm này có còn không?】
Giang Tầm có chút giật mình.
Hoạt hình?
Giang Tầm cũng biết hoạt hình Thu Thu là một công ty sản xuất phim hoạt hình có tiếng trong nước, đã từng sản xuất rất nhiều phim hoạt hình nổi tiếng.
Tuy nhiên đối với việc bán bản quyền, từ trước đến giờ cô vẫn luôn thận trọng, sẽ không bị một chiếc bánh có nhân rơi trúng đầu mà hồ đồ.
Giang Tầm cân nhắc trả lời: 【Xin chào Đoàn Tử, tôi rất vui vì bạn đã chú ý đến tác phẩm này của tôi, nhưng đối với vấn đề bán bản quyền thì tôi vẫn luôn thận trọng, có thể tôi sẽ cần vài ngày để suy nghĩ.】
Đoàn Tử: 【Ừm tôi hiểu, sắp tới là kì nghỉ lễ rồi, vậy Đại nhân cứ nhân dịp kì nghỉ Tết âm lịch này suy nghĩ cho thật kỹ, sau khi kỳ nghỉ kết thúc có thể cho tôi câu trả lời. Nếu tiện thì có thể thêm WeChat của tôi, tài khoản WeChat của tôi là Xxxxx, chúng ta giữ liên lạc nhé. Chúc Đại nhân năm mới vui vẻ. (*  ̄3 ̄) ╭】
Giang Tầm: 【Được rồi, năm mới vui vẻ. ^^】
Giang Tầm mở WeChat, gửi một ứng dụng kết bạn cho biên tập, sau đó mở hộp thoại với Phó Dĩ Hành ra.
Giang Tầm: 【Này này, anh ngủ rồi sao?】
Phó Dĩ Hành trả lời lại rất nhanh.
Mặt Người Dạ Thú: 【Vẫn chưa, sao vậy?】
Giang Tầm: 【Em muốn thảo luận với anh một chuyện.】
Sau khi suy nghĩ, cô lại bổ sung thêm một câu: 【Nhưng đợi anh về mới nói.】
Mặt Người Dạ Thú: 【Được.】
Tại sao anh lại không hỏi là chuyện gì?
Giang Tầm bĩu môi, lại hỏi anh: 【Khi nào anh về?】
Mặt Người Dạ Thú: 【Ngày mai.】
Giang Tầm: 【Ngày mai?】
Giang Tầm: 【Sáng mai có chuyến bay sao? Cho em thông tin của chuyến bay đi.】
Sau một lúc, Phó Dĩ Hành chụp thông tin vé máy bay gửi qua cho cô.
Giang Tầm nhấn mở, phát hiện ra thời gian cất cánh là năm giờ sáng.
Cô lập tức sửng sốt.
Cất cánh lúc năm giờ nghĩa là anh phải dậy vào khoảng ba giờ sáng, đến sân bay trước bốn giờ rưỡi để làm thủ tục trước.
Giang Tầm vội vàng gõ chữ, gửi đi: 【Chuyến bay năm giờ sáng? Tại sao lại gấp gáp như vậy? Không có vé buổi sáng sao?】
Mặt Người Dạ Thú: 【Không phải, là bởi vì muốn về sớm để gặp em.】
Giang Tầm ngơ ngẩn.
Không biết vì sao, trong lòng Giang Tầm lại có một cảm giác mềm mại.
Cô lại nhấp vào ảnh chụp màn hình, xem xét nó một cách cẩn thận.
Năm giờ sáng bay, sẽ tám giờ tối là tới.
Tám giờ tối…
Ding Dong!
Đúng lúc này, chuông cửa điện tử trong nhà vang lên.
Giang Tầm đặt điện thoại xuống, chạy ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Giang Nhuy.
Cửa vừa mở, cậu đã vui vẻ chào hỏi.
“Chị, em đến rồi. Hôm nay không muộn đúng không?”
Người ta nói số ngày nghỉ trong dịp Tết âm lịch có thể phản ánh lương tâm của một chủ doanh nghiệp.
Truyền thông Nghịch Phong đã được cho nghỉ trước ba ngày, Giang Tầm cảm thấy mình vẫn là một giám đốc điều hành có lương tâm.
Mấy ngày nay, Giang Nhuy biết cô ở nhà một mình nên tối nào cũng đến ăn cơm với cô.
Hôm qua họ đã ăn lẩu.
Giang Nhuy xoa xoa tay, mong đợi nhìn Giang Tầm: “Chị, hôm nay chúng ta làm món gì?”
Giang Tầm đóng cửa lại, dẫn cậu vào nhà: “Hôm nay ăn đồ nướng đi, tự mình nướng. Chị đã đem hết dụng cụ nướng ra rồi, nguyên liệu cũng đã được đưa đến.”
Cuối cùng, cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Đừng nói với anh rể em.”
Giang Nhuy gật đầu liên tục: “Được rồi, được rồi, em biết mà.”
Giang Tầm thuận miệng hỏi: “Mà này, vừa rồi em tự mình lái xe đến đây hả?”
Giang Nhuy nói: “À không, người đại diện của em vừa hay tới đưa kịch bản, nên em kêu anh ấy chở em qua.”
Giang Tầm có chút nghi ngờ nhìn cậu: “Đưa kịch bản? Không phải em nói đoàn phim đang nghỉ sao?”
Giang Nhuy gật đầu: “Đúng vậy, đây là bộ phim năm ngoái đã bàn bạc xong, kịch bản vừa ra mắt. Vốn dĩ em đã kêu anh ấy sau Tết âm lịch đưa cho em cũng được, nhưng anh ấy nhất định phải mang đến cho em.”
Cậu bất lực thở dài: “Thật là còn dài dòng hơn cả ba em.”
Giang Tầm không khỏi bật cười. Cô chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng thu lại nụ cười, nói: “Đúng rồi, tối mai em không cần qua đây đâu.”
Giang Nhuy ngây ngốc: “Hả? Tại sao?”
Giang Tầm nói: “Tối mai chị muốn đi sân bay.”
“Chị muốn ra sân bay …” Giang Nhuy phản ứng lại: “Là muốn đi đón anh rể sao?”
Ánh mắt Giang Tầm dời sang chỗ khác, coi như là ngầm thừa nhận.
Giang Nhuy xung phong nhận việc: “Vậy em đi với chị.”
“Em cũng muốn đi?” Giang Tầm ngớ ra một chút: “Không được đi, khuôn mặt của em quá rõ ràng, lỡ như sân bay bị sự cố tắc nghẽn thì sao?”
Tròng mắt Giang Nhuy khẽ chuyển động: “Không sao, em có cách.”
Ngày hôm sau.
Tám giờ tối, ga T3 của sân bay quốc tế thành phố B.
Giang Nhuy không nhịn được mà nhìn về phía lối ra: “Chị, sao anh rể còn chưa ra?”
Họ đến trước hai tiếng, sau khi ăn xong, họ ấn định thời gian đến đợi ở lối ra của nhà ga.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng của Phó Dĩ Hành đâu.
Giang Tầm liếc nhìn điện thoại: “Bây giờ mới tới giờ.”
“Có thể máy bay vừa hạ cánh, muốn bọn họ ra tới cũng phải có thời gian.”
“Không phải là máy bay bị hoãn đó chứ?” Giang Nhuy thuận miệng nói, sau đó lại nhìn xung quanh, ánh mắt đột nhiên dán vào một chỗ: “Kìa chị, mau nhìn đi.”
Cậu chỉ vào bảng thông tin điện tử ở sảnh đến của nhà ga.
Giang Tầm vô thức nhìn qua.
Chỉ thấy trên mặt bảng ghi, chuyến bay xuất phát lúc năm giờ sáng từ thành phố L của nước M đến thành phố B bị hoãn bốn tiếng.
Giang Tầm: “…”
Miệng Giang Nhuy đúng là miệng quạ đen.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Giang Tầm lên mạng tra thử, nguyên nhân cụ thể là do thời tiết.
Lại đợi thêm một tiếng, Giang Nhuy kéo tay áo Giang Tầm, nói nhỏ: “Chị, hay là chúng ta về trước đi, nếu không chúng ta phải đợi thêm ba tiếng nữa đó.”
Giang Tầm suy nghĩ một chút, do dự nói: “Hay là em về trước đi, không cần đợi với chị đâu. Lỡ may fans hay paparazzi nhận ra em thì phiền lắm.”
Giang Nhuy lắc đầu: “Không, sẽ không đâu. Em đã nhờ người đại diện mua vé máy bay đến nước S, nước J và nước N vào sáng mai, bản thông báo cũng đã được gửi đi, bây giờ fans cuồng và paparazzi hẳn là đang ở ba nơi đó canh chừng rồi. Hơn nữa hôm nay em có hoá trang, chị yên tâm đi, sẽ không có ai nhận ra em đâu. ”
Giang Tầm: “…”
Trước khi đi, Giang Nhuy đội một bộ tóc giả màu xám, trang điểm vô cùng quê mùa, quần áo cũng xộc xệch và cũ kỹ, trông giống như một sinh viên đại học nghèo khổ từ dưới quê lên.
Nhưng toàn thân trang điểm như vậy quả thực rất thành công. Khi cậu mặc bộ quần áo này, Giang Tầm suýt nữa không thể nhận ra cậu.
Giang Tầm có chút bất lực: “Sao lại mua nhiều vé máy bay như vậy?”
“Chiêu này được gọi là ‘dương Đông kích Tây‘, khiến mọi người nhầm tưởng rằng em đang ở một nơi khác, nhưng thực ra em đang ở đây.”
Giang Nhuy dừng lại, sau đó nói tiếp: “Nếu chị không đi, em sẽ tiếp tục chờ với chị.”
Cậu nói xong yên lặng ngồi một bên, giả vờ như mình là con chim cút nhỏ bé.
Một lát sau, Giang Nhuy nói: “Thật là nhàm chán, hay là em kể chuyện xưa cho chị nghe nhé.”
Giang Tầm nói: “Được đó, em kể đi.”
Giang Nhuy hắng giọng kể chuyện, giọng điệu cảm tình phong phú mà kể chuyện xưa: “Vào thời Chiến Quốc, có một…”
Khi kể chuyện, giọng cậu trầm xuống.
Giang Nhuy dùng tay véo mặt mình hết lần này đến lần khác, cố gắng không để bản thân ngủ thiếp đi. Nhưng dần dần, ngay cả sức lực nhéo bản thân cũng không còn, đầu từng chút một gục xuống, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, dựa vào trên ghế ngồi ngủ gật.
Giang Tầm cảm thấy buồn cười: “Em nói kể chuyện cho chị, nhưng bản thân lại ngủ trước.”
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Đã mười giờ tối.
Giang Tầm không ngủ được nên lấy máy tính bảng ra vẽ.
Thời gian càng muộn, càng ít người ở lối ra của nhà ga.
Ánh đèn chiếu lên sàn nhà, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, đại sảnh ít người nên vô cùng vắng vẻ.
Hôm nay là đêm giao thừa, hành khách từ lối ra vào đều mang vẻ gấp gáp, vội vàng chạy khỏi lối ra.
Giang Tầm nhìn một nhóm hành khách rời khỏi lối ra, thở dài một hơi.
Dù biết vẫn chưa đến lúc, nhưng trong lòng cô vẫn có chờ đợi.
Bây giờ xem ra chỉ có thể đợi đến giờ.
Cô nghĩ, cúi đầu nhìn điện thoại.
23:51.
Sắp đến giờ rồi.
55, 56, 57, 58, 59…
Cô thầm đếm ngược trong lòng.
0:00
Đến 0 giờ, Giang Tầm nóng lòng muốn đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Cô nhìn qua người bên cạnh.
Giang Nhuy gục xuống ghế ngủ mê man. Cậu được che lại bằng áo khoác, chiếc áo khoác này ban đầu là ở trên đầu của cậu, nhưng không hiểu sao nó lại trượt xuống đất từng chút một, bây giờ trên người cậu chỉ còn lại một ống tay áo, hơn phân nửa của nó sắp rơi xuống đất.
Cô mỉm cười, giúp cậu đắp áo khoác lại rồi nhìn lên bảng thông tin điện tử.
Bên trên hiển thị là chuyến bay từ nước M đã hạ cánh.
Giang Tầm đứng trước lối ra chờ đợi.
Hai mươi phút sau, ở cửa ra vào đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng bước chân lộn xộn.
Giang Tầm ngẩng đầu lên, rất nhanh ở trong đám người đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Băng qua khu cách ly, hai ánh mắt ở xa xa mà chạm nhau.
Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Tầm, Phó Dĩ Hành đã rất ngạc nhiên.
Anh tăng tốc chạy đến cạnh cô, hỏi: “Tại sao em lại đến đây?”
Buông hành lý xuống, nắm tay Giang Tầm, nhỏ giọng hỏi: “Em đợi lâu chưa? Có lạnh không?”
Giang Tầm lắc đầu: “Vốn dĩ em muốn cho anh bất ngờ nên đến sân bay đón, không ngờ chuyến bay của anh lại bị hoãn.”
Phó Dĩ Hành nhìn cô thật sâu, nắm chặt tay cô hồi lâu không nói gì.
Giang Tầm bị anh nhìn đến mất tự nhiên nên vô thức dời tầm mắt đi tìm đề tài: “Ầy, dù sao em cũng đợi anh bốn tiếng rưỡi rồi, sao anh lại không…”
Còn chưa nói xong cô đã bị anh ôm vào lòng.
Rơi vào vòng tay ấm áp, Giang Tầm ngơ ngẩn.
Phó Dĩ Hành áp má vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, anh muốn cùng em đón giao thừa nhưng vẫn bị bỏ lỡ.”
Giang Tầm nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao hết, qua giao thừa thì hôm nay là ngày mồng một năm mới.”
“Giao thừa đã bỏ lỡ, nhưng chúng ta vẫn có thể cùng nhau trải qua Tết âm lịch mà. Hơn nữa, năm sau, năm sau và nhiều năm kế tiếp nữa đều có giao thừa.”
Vừa nói cô lại vừa ngẩng đầu lên, thoả mãn cười với anh: “Năm mới vui vẻ.”
Năm mới vui vẻ, ngài Phó của em.