Tôi tựa vào tấm kính trước ban công, nghe bản nhạc huyền ảo, mơ hồ như trong cõi mộng, tâm tình cũng bị cuốn hút theo viễn cảnh tương lai tuyệt đẹp, mơ đến cảnh tôi và Hàn Trạc Thần đuổi bắt, trêu đùa trong một nông trường mênh mông, bát ngát.
Con người có lúc rất bi ai, lúc có đường lùi lại cứ gắng gượng bước tiếp, khi đến đường cùng, quay đầu nhìn lại mới phát hiện mình đã để lỡ thứ cần nhất. Cho nên, phải ép mình không được quay đầu, tiếp tục tiến lên phía trước.
“Thiên Thiên!” Không biết cô giáo tự lúc nào đã đứng ngay sau lưng tôi hỏi: “Em muốn thi trường nào?”
“Em… chưa nghĩ tới”, tôi trả lời.
“Các môn văn hóa của em thế nào? Nếu trên điểm trung bình thì cô có thể giới thiệu cho em một giáo viên.”
“Cảm ơn cô, nhưng… môn văn hóa của em dưới điểm trung bình.”
Một nữ sinh học đàn nhìn tôi, tươi cười nói: “Em cố gắng lên, trường đại học là một nơi rất tốt.”
Trên khuôn mặt chị lại nở nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc. Chị nói với tôi rằng trường đại học như một tháp ngà, ở đó có rất nhiều bạn cùng trang lứa, cùng chí hướng. Phòng của chị có bốn người, tối đến cùng trò chuyện, xem phim truyền hình, lúc vui thì cùng cười. Chị còn nói họ thường vừa chơi đàn vừa nói về bạn trai của nhau.
Nghe kể thì quả là một nơi đẹp, chẳng trách các bạn của tôi đều cố gắng học để vào được nơi đó. Tiếc rằng tôi không còn cơ hội nữa rồi.
Cô giáo nhìn thấy tôi đang trầm tư suy nghĩ thì khuyên: “Không sao cả! Dù sao điều kiện gia đình em rất tốt, cô có thể giúp em liên hệ với trường ở nước ngoài, thi đầu vào ở nước ngoài khá đơn giản.”
Tôi gượng cười.
Cô còn tưởng rằng tôi không có niềm tin vào bản thân nên khích lệ: “Em mới mười tám tuổi mà đã đánh những bản nhạc truyền cảm đến vậy, sau này em sẽ thành công, cô không nhìn nhầm người đâu!”
“Cô ơi, không còn sớm nữa, em về đây ạ!” Tôi cúi người chào cô lần cuối, nói. “Cảm ơn cô!”
Chiều hôm đó, tôi đến công viên xem mấy cụ già luyện Thái cực quyền, nhìn những gương mặt hằn lên vết tích của tháng ngày đã qua, xem họ vì cố gắng sống khỏe hơn mà nỗ lực.
Đúng là khi sắp mất tính mạng mới thấy được giá trị của nó.
Sau đó, tôi lại đi dạo trên phố, len vào những con phố sầm uất, ngơ ngẩn nhìn từng tủ kính trưng bày. Lúc đi qua tiệm chụp ảnh cưới, những chiếc váy cưới trắng muốt khiến tôi mê mẩn, tôi liền chạy vào trong chụp một loạt ảnh cưới.
Chọn xong ảnh rồi quẹt thẻ tính tiền, họ nói rằng tháng sau đến lấy, tôi chỉ gật đầu mỉm cười, xem lại từng bức ảnh trên máy tính một lần nữa.
Trong ảnh tôi cười thật hạnh phúc nhưng tiếc rằng mắt ngấn lệ.
Bước ra khỏi cửa, đi qua hai con phố, tôi lại quay trở lại tiệm chụp ảnh cưới, xem từng bức ảnh một lần nữa.
Tôi ghi lại địa chỉ gia đình cho họ rồi nói: “Nếu tôi không thể đến lấy, anh chị hãy chuyển ảnh giúp tôi đến địa chỉ này. Nếu người nhận ảnh là một người đàn ông đẹp trai thì hãy nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy, tôi thực sự rất muốn làm cô dâu của anh ấy… Mỗi tối tôi đợi anh ấy về nhà… là vì tôi muốn đợi anh ấy…”
Tôi đang một mình tha thẩn trong plaza thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Tôi lướt nhìn số điện thoại, rồi nghe máy, giọng của Hàn Trạc Thần có vẻ rất lo lắng: “Thiên Thiên, em ở đâu đấy?”
“Em đang ở Thanh cẩm plaza… Anh đang ở đâu?”
“Lúc anh đến đón em thì cô giáo nói em đã về từ sớm rồi.”
“Vậy à? Em vào plaza đi dạo một chút.”
“Anh đến đón em… Em ở tầng mấy?”
“Tầng ba, khu trang phục nữ.”
“Em đừng đi đâu nữa đấy!”
Trong lúc chờ đợi, tôi lại ngắm chiếc váy công chúa tuyệt đẹp bên cạnh. Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình bước tới, liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương lóng lánh trên ngón tay tôi liền nói: “Chiếc váy này rất hợp với phong cách của cô, cô mặc nó vào nhất định sẽ rất đẹp.”
“Lấy cho tôi thử chiếc này.”
Tôi bước ra khỏi phòng thử đồ, nhìn vào gương, tôi như lột xác khỏi bộ đồng phục ngột ngạt ấy, trông khá giống công chúa. Tôi hỏi nhân viên bán hàng: “Tôi mặc chiếc váy này có đẹp không? Có thể làm cho một người đàn ông nhớ mãi không?”
Cô ấy cười hỏi lại: “Cô đi hẹn hò à?”
“Đúng vậy!” Tôi mỉm cười đáp. “Cuộc hẹn cuối cùng.”
Cô ấy vội nói: “Chắc chắn khiến anh ấy khó quên.”
Tôi sờ lên phần cổ để lộ, nhớ đến nụ hôn, nhớ đến đêm qua chúng tôi quấn quýt lấy nhau, nước mắt tuôn rơi.
“Xin lỗi, tôi không mua nữa… Nếu là buổi hẹn cuối cùng thì tốt hơn là tôi không nên để anh ấy nhớ đến tôi nữa!”
Lúc tôi đang kéo cửa phòng thay đồ để bước vào trong thì bỗng nghe thấy Hàn Trạc Thần gọi: “Thiên Thiên!”
Tôi vừa mới quay người, hắn đã ôm lấy vai tôi, kéo tôi, ôm chặt vào lòng. Cánh tay to khỏe của hắn ôm ghì lấy tôi như muốn nói tình yêu của hắn không bao giờ thay đổi. Tôi giúp hắn lau đi những giọt mồ hôi trên trán, âu yếm hỏi: “Nóng lắm à?”
“Em có đói không? Bữa tối muốn ăn gì?” Hắn vừa hỏi vừa giúp tôi gỡ giá tiền trên chiếc váy, đưa cho vệ sĩ đứng đằng sau, chỉ vào một áo choàng khác nói: “Cả chiếc kia nữa!”
Tôi biết ngoài trời chắc chắn rất lạnh. Trán hắn rịn mồ hôi là do quá lo lắng cho tôi.
“Xin lỗi, em không nên đi lung tung.”
Hắn không nói gì, nhận lấy chiếc áo choàng từ tay nhân viên bán hàng, khoác lên người tôi. Trước khi khoác lên người tôi, hắn còn cố lướt nhìn sau lưng tôi.
“Có vấn đề gì à?” Tôi không hiểu, nghiêng đầu nhìn ra sau.
“Không có gì!” Hắn cười khoái chí. “Anh muốn xem khóa ở đâu.”
Nhìn thấy nhân viên bán hàng không nín được cười, tôi vội chuyển đề tài: “Anh thấy em mặc chiếc váy này đẹp không?”
“Đẹp hơn vẫn là không mặc gì hết…”
Tôi khoác tay hắn bước vào nhà hàng, kiểu cách cổ điển, lãng mạn của nhà hàng thật cuốn hút. Trần nhà có khoảng một nửa là kính trong, có chút ánh sáng rọi vào, không biết là ánh sao hay ánh đèn. Đèn tường như chiếc lá phong, rọi lên chiếc bàn với ngọn nến đỏ. Dưới ánh sáng ấy, bộ bàn ghế mạ vàng hình cây hoa đậu tía ngăn cách với những chỗ ngồi khác, gợi lên cảm giác cao quý. Đặc biệt là ở giữa phòng có một người con gái chơi dương cầm, bản nhạc du dương khiến không gian càng trở nên lãng mạn và sang trọng.
Hàn Trạc Thần giúp tôi cởi áo khoác rồi đưa cho nhân viên phục vụ, kéo ghế để tôi ngồi xuống.
“Muốn ăn gì?” Hắn đỡ lấy quyển menu mà người phục vụ đem đến, đưa cho tôi.
“Em muốn ăn hải sản. Cua biển hấp, tôm xào tái nhé!”
Hàn Trạc Thần bỗng khựng lại, trả menu cho nhân viên phục vụ, trông có vẻ rất áy náy.
Rõ ràng là trong không gian sang trọng như vậy tôi nên ăn bò bít tết, lịch sự cầm dao dĩa, nhưng quả thực tôi rất thích ăn hải sản. Đây là bữa tối cuối cùng của tôi.
“Cậu nghĩ cách giải quyết, chúng tôi không vội, có thể đợi”, hắn nói với nhân viên phục vụ.
“Vậy ngài đợi một chút, tôi đi hỏi.”
Một lúc sau, nhân viên phục vụ rảo bước tới nói: “Không thành vấn đề, một lúc là có ngay.”
Quả thật rất nhanh, hai mươi phút sau, nhân viên phục vụ đã đem lên hai đĩa hải sản, màu sắc và hương vị chẳng khác gì so với nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất.
“Tốc độ của họ nhanh thật đấy!” Tôi xúc động nói. “Hai mươi phút đã kịp mua rồi!”
“Hai mươi phút không kịp mua, có lẽ là bên đó đưa tới.”
“Vâng!” Nhìn thấy hắn với tay, tôi vội bưng cả hai đĩa đến trước mặt mình. “Để em bóc cho anh ăn.”
“Em…”
Trong một nhà hàng sang trọng như vậy, mọi người đều lặng lẽ và lịch sự ăn đồ ăn Tây, duy chỉ có tôi, tay lấm lem vì bóc tôm, cố gắng chiến đấu với nó cả năm phút, cuối cùng, khi ly của hắn còn ngụm rượu vang cuối cùng thì tôi đặt miếng thịt tôm đã bóc sẵn vào đĩa của hắn.
Hắn nhìn miếng thịt tôm mình đầy sứt sẹo hỏi: “Em định ăn tối với tốc độ thế này sao?”
Tôi không hề dao động, kiên quyết gật đầu rồi lại lấy cua biển, bắt đầu nghiên cứu xem nên ra tay với nó thế nào.
Hắn đành bất lực nói với nhân viên phục vụ: “Lấy thêm cho tôi hai chai vang đỏ.”
“…”
Từ lần đầu tiên ăn đồ hải sản bị cứa đứt tay thì sau này mỗi lần ăn hải sản hắn đều giúp tôi bóc vỏ, đặt miếng thịt còn nguyên vẹn vào đĩa của tôi. Trước đây tôi cho điều đó là lẽ đương nhiên, cứ ăn tự nhiên. Bây giờ giúp hắn bóc mới nhận ra những việc hắn làm cho tôi đều chứa đựng rất nhiều tình yêu thương. Tôi thấy chua chát, đau xót và hối hận.
Một lúc sau, hắn nhìn thấy tôi vẫn cầm con cua biển trong tay lật đi lật lại, cuối cùng không kiên nhẫn nổi nữa, hắn nói: “Thiên Thiên, chúng ta nói chuyện nhé!”
“Vâng!”
Tôi cúi đầu tiếp tục nghiên cứu lớp vỏ cứng của con cua biển.
“Em ở bên anh lâu như vậy rồi, cảm thấy anh quan tâm nhất là điều gì?”
Tôi bắt đầu nghĩ ngợi, một người đàn ông như hắn có thể nói là rất thành công, tiền bạc, sự nghiệp, sự tôn kính hắn đều có cả rồi nhưng hình như hắn lại không quan tâm lắm đến những thứ đó.
“Có lẽ là tình cảm”, tôi đáp.
Hắn vừa nhìn nhân viên phục vụ rót rượu vang đỏ vừa mỉm cười, có thể nhận thấy tôi đã không làm hắn thất vọng.
“Vậy em nhận thấy trong chuyện tình cảm, thứ không thể chấp nhận nhất là gì?”
Ánh mắt hắn vẫn đang nhìn rượu vang đỏ sóng sánh trong ly. Dưới ánh đèn mặt hắn càng trở nên u ám. Không đợi tôi trả lời, hắn đã đưa ra lời giải đáp: “Là sự lừa dối.”
Tôi cúi đầu, cảm thấy bất an, vỏ cua cứng đâm vào tay khiến tôi đau nhói.
Hắn tiếp tục: “Loại người như bọn anh sống trong xã hội đen, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác bán đứng nên coi niềm tin và sự trung thành quan trọng hơn tất cả! Anh và An Dĩ Phong có thể sống với nhau cho đến hôm nay là vì bọn anh tin tưởng nhau.”
Lòng tôi bỗng nặng trĩu, vì tôi ngừng thở mà mọi thứ trước mặt tối sầm lại.
Lúc này, chắc không phải tự nhiên mà hắn nói đến hai từ “lừa dối”. Nhưng hắn muốn ám chỉ điều gì? Vì lời giải thích về con dao của tôi sáng nay hay hắn đã biết thân phận của tôi?
Máu trong người tôi như chảy ngược, sự sợ hãi, lo lắng bao trùm lấy tâm trí tôi. Tôi có cảm giác như đang rơi xuống vực sâu không đáy. Không biết mất bao lâu, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại. Tôi nghĩ chắc chắn hắn vẫn chưa biết rõ thân phận của tôi, nếu không hắn không thể bình tĩnh mà nói với tôi những điều này.
Tôi quan sát kỹ sắc mặt hắn, ướm hỏi: “Trước đây anh từng nói rằng người anh tin nhất là em, nếu như… Em chỉ giả sử rằng, nếu như em lừa dối anh thì có phải anh rất tức giận không? Có tha thứ cho em không?”
Hắn nhìn sang tôi. Ánh mắt sắc nhọn ấy như có thể xuyên thấu cơ thể tôi, xuyên thẳng vào linh hồn tôi. Tôi hơi hoang mang, cúi đầu né tránh.
“Thiên Thiên…” Hắn nhấc con cua biển ra khỏi tay tôi, nắm chặt lấy những ngón tay đã sưng đỏ của tôi. “Anh yêu em, trước đây em có thể lừa dối anh điều gì, anh cũng không tính toán, nhưng từ giờ trở đi, nếu em lừa dối anh thì anh không bao giờ tha thứ cho em.”
Tôi thực không hiểu sao hắn lại nói như vậy. Có phải hắn đã biết thân phận của tôi, hy vọng tôi chủ động nói ra để đổi lấy sự tin tưởng của hắn? Hay hắn không hề muốn biết, không muốn ngấm ngầm điều tra tôi, hy vọng tôi thành thật với hắn. Rốt cuộc tôi nên nói thế nào đây?!
Đây là lựa chọn khó khăn nhất trong đời tôi. Nếu tôi thành thật có nghĩa là vứt bỏ cơ hội báo thù cuối cùng. Nếu tôi không nói thì sẽ đánh mất cơ hội yêu hắn lần cuối. Một bên là mối thù không đội trời chung, một bên là tình yêu khắc cốt ghi tâm. Tôi đang bị hai thứ giằng xé, chỉ muốn mình bị xé vụn ra để không phải đưa ra quyết định gì.
“Em…”
Hắn cắt ngang lời tôi: “Anh không muốn nghe em giải thích, anh chỉ muốn nghe đúng một câu, chắc em rõ…”
Lòng tôi rối bời đến mức chẳng nghĩ ra được câu gì. Thử tôi cần nhất bây giờ là sự bình tĩnh.
Trong lúc đầu óc rối như tơ vò, tôi bỗng nhìn thấy cây dương cầm ở giữa phòng, liền nói: “Đã lâu anh không nghe em đánh đàn rồi, để hôm nay em chơi bản nhạc em thích nhất cho anh nghe.”
Hắn trầm lặng nhìn tôi, không nói gì. Tôi giả như không nhận ra nỗi thất vọng của hắn, bước tới bên cây dương cầm trắng muốt.
Tiếng đàn vang lên, tôi nhìn rõ Hàn Trạc Thần đăm đắm nhìn tôi, lông mày hắn chau lại. Đúng vậy, ai nghe tuyệt tác Hóa điệp này lòng đều thắt lại.
Khi đàn được nửa bản nhạc, bao nhiêu ký ức tươi đẹp hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhìn hắn cười, hắn cũng mỉm cười với tôi, cho dù nụ cười ấy có chút mờ nhạt.
Khi tôi chơi đến đoạn cao trào, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng, từng giọt nước mắt của tôi tí tách rơi xuống phím đàn. Tiếng đàn như run rẩy cùng những ngón tay tôi nghe càng bi thương. Tôi gắng lấy hết dũng khí nhìn hắn lần nữa, mỉm cười với hắn.
Hắn rất thành thục bóc vỏ cua, đặt thịt cua vào đĩa của tôi.
Thế giới của tôi đã sụp đổ nên lý trí cũng hóa thành hư vô.
Đoạn nhạc cuối cất lên, dưới ánh đèn đỏ sáng rực, ánh mắt chúng tôi giao nhau, quấn quyện lấy nhau.
Cùng với tiếng đàn, tôi chậm rãi nói: “Tôi gặp một người đàn ông đáng lẽ không nên gặp, yêu phải người đáng lẽ không nên yêu. Bất kể câu chuyện của chúng tôi kết thúc ra sao, tôi vẫn cảm ơn số phận đã cho tôi gặp anh ấy, yêu anh ấy… Tôi không quan tâm trong mắt mọi người, anh ấy ra sao, trong mắt tôi đó là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này, không ai có thể tuyệt vời hơn thế!”
Trong tiếng vỗ tay, tôi đứng dậy, từ từ khép hộp đàn. Những ngón tay lưu luyến vuốt nước sơn sáng bóng.
Hắn cũng đứng dậy, trong đôi mắt sâu thẳm ấy không biết là vui hay buồn. Hắn bước đến bên tôi, mỉm cười ôm lấy tôi.
Trong vòng tay hắn, đời người như bông hoa tươi dễ lụi tàn, há chẳng phải là một kiểu hạnh phúc.
“Thiên Thiên, em là người con gái đẹp nhất anh từng gặp…”
“Thần, em hứa với anh… từ giờ trở đi sẽ không lừa dối anh.”
Tôi biết hắn chờ đợi câu nói này. Bất kể tương lai ra sao, ít nhất thời khắc đẹp nhất của tôi đã dành tặng cho hắn. Tôi đã được trải nghiệm sự tuyệt vời của tình yêu tội lỗi.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Đó là bữa tối ngon nhất trong đời tôi. Tôi học từ hắn cách ăn tôm, cua, học từ hắn cách thưởng thức rượu vang đỏ. So với XO và bia thì rượu vang đỏ mới thực sự khiến người ta say đắm. Chỉ cần ngắm thử chất lỏng màu đỏ ấy đã là một kiểu hưởng thụ.
Đặt ly lên môi, tôi hít ngửi thứ hương thơm nhè nhẹ mà sâu lắng giống mùi hương trên cơ thể hắn. Tôi nhấp một ngụm, hương thơm, vị ngòn ngọt thật giống hương vị trên môi hắn. Tôi lén nhìn đôi môi hắn, tim loạn nhịp.
“Hóa ra trên đời này lại có thứ rượu ngon đến vậy, chả trách anh lại thích nó.”
Hắn lắc đầu, ngón tay dưới nền đỏ thẫm của chất lỏng trông thật cô độc, đáng thương.
“Trước đây anh thích uống rượu trắng và bia, đặc biệt là cùng đại ca và các anh em cụng ly uống đến khi say bí tỉ, lúc đó mỗi sợi thần kinh đều bị chất cồn kích thích, anh luôn nghĩ cả thế giới đều thuộc về bọn anh… Sau khi đại ca ra đi, anh chỉ uống vang đỏ vì anh luôn cần phải tỉnh táo, luôn tự nhắc mình, anh chỉ là một người bình thường…”
“Xin lỗi!”
“Không sao, nhiều năm như vậy anh cũng đã quen rồi!”
Câu “xin lỗi” này là tôi nói thay bố tôi. Bố tôi đã làm một việc không nên làm, không những giết chết ông trùm Lôi mà khiến cả nhân tính trong Hàn Trạc Thần bị tàn phá.
Nếu không, với những gì tôi biết về Hàn Trạc Thần, hắn sẽ không giết người vô tội.
“Thiên Thiên, em có rời bỏ anh không?” Hắn lo lắng nhìn tôi. “Hôm nay lúc anh đi đón em, nghe cô giáo nói em về từ sớm, anh tưởng em rời khỏi rồi…”
“Em sẽ không đi đâu hết!” Tôi nhìn ngón tay đang đặt trên chiếc ly thủy tinh, kim cương sáng rọi chốn âm u trong trái tim tôi. “Dù thế nào em cũng ở bên anh.”
Cho đến ngày em chết!
“Vậy chúng ta kết hôn đi! Ngày mai kết hôn.”
“Kết hôn?! Ngày mai?” Đầu óc tôi nóng bừng, tôi gật đầu. “Nhưng em không cần tổ chức hôn lễ, em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở Australia.”
“Được, ngày mai nhận giấy đăng ký kết hôn xong, anh sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật.”
Ngày mai tôi trở thành Hàn phu nhân rồi! Tôi thực không dám tin đây là sự thật! Trước đây tôi thề rằng tôi không quan tâm hắn có cưới tôi hay không, nhưng làm gì có người phụ nữ nào không quan tâm đến lời thề trọn đời trọn kiếp, có người phụ nữ nào lại không muốn khoác tay người mình yêu xuất hiện trước những người khác, nghe anh ấy gọi: “Vợ yêu!”
“Em có thể hỏi anh một câu không?” Tôi rất nghiêm túc hỏi hắn. “Anh cưới em không phải vì đã hứa với May rằng sẽ cưới cô ấy đấy chứ?”
“Cái gì?” Hắn bị sặc rượu, vội lấy giấy ăn che miệng ho sặc sụa, nhìn tôi mà không nói nên lời. “Em…”
“Ngày sinh nhật lần thứ mười tám của em, anh từng nói em chỉ là người thay thế cô ấy mà!”
“Anh chưa từng nói thế.” Hắn không ho nữa, lấy lại hơi nói: “Đó là em nói!”
“Nhưng anh lấy tên của cô ấy đặt cho em, cho em học dương cầm, đưa em đi xem phim, đưa em đi xem rừng hoa loa kèn nhện đỏ và còn buổi hẹn hò lãng mạn thế này. Đây rõ ràng đều là những thứ mà cô ấy mong muốn.”
“Anh thừa nhận lúc đặt tên cho em, anh đã nhớ đến tên cô ấy, muốn bù đắp điều anh nợ cô ấy. Nhưng anh cho em học đàn là vì anh thích giai điệu của dương cầm và anh nghĩ rằng người phụ nữ ngồi bên cây dương cầm trông đẹp nhất, say đắm lòng người nhất. Còn việc đi xem phim, em không nhắc đến anh còn không thấy bực mình.”
Hắn uống một ngụm rượu vang đỏ, vô cùng hậm hực. “Cuối cùng An Dĩ Phong thấy được anh khốn đốn vì phụ nữ, hào hứng đến mức cứ mỗi lần có cơ hội lại nói đểu anh, khiến tất cả đám anh em đều nghĩ anh muốn lợi dụng phim khiêu dâm để dụ dỗ, cưỡng bức trẻ vị thành niên mà người ta thà chết cũng không chịu. Anh phản bác lại: Anh tưởng cô ấy muốn lợi dụng phim khiêu dâm để dụ dỗ anh… Kết quả anh càng bị coi thường. Sự trong sạch của anh đã bị em hủy hoại rồi!”
Việc này… ừm! Nghĩ kỹ lại hình như đúng là tôi có lỗi.
“Thế còn hoa loa kèn nhện đỏ và buổi hẹn hò lãng mạn thì sao?”
Hắn day day trán, thở dài: “Đó đều là do An Dĩ Phong bày cho anh. Nó làm ra vẻ như cao thủ tình trường, phê phán ác liệt những tài nghệ của anh, nói rằng anh chỉ biết ve vãn, tán tỉnh chứ không biết cách yêu. Nó nói với anh: “Anh đừng có nghĩ làm cho cô ấy sung sướng nhiều lần, muốn bỏ mà không bỏ nổi là cô ấy có thể toàn tâm toàn ý yêu anh. Cô gái mười bảy tuổi thích nhất là sự lãng mạn như hoa tươi, sao trời… hoặc những cái ôm không mang sắc dục”, anh nghe thấy cũng có lý nên mới thử làm như vậy.”
“Không phải thế đâu…” Tôi ngượng ngùng nói. “Em cam lòng theo anh không liên quan gì đến sự lãng mạn hay tình dục…”
Hắn nhìn tôi, chăm chú lắng nghe tôi nói tiếp.
Tôi mỉm cười uống hết ly rượu vang, thật ngọt ngào, thật ngây ngất.
“Mà là chính con người anh… khiến em ngây ngất, không tỉnh táo được!”
Hắn nghiêng mặt sang một bên, nhưng tôi vẫn nhìn thấy một bên mặt của hắn, thần sắc cương nghị trở nên hiền hòa. Hắn đang mỉm cười…
“Chúc ngủ ngon!” Ăn xong bữa tối, trở về nhà, hắn tiễn tôi đến trước cửa phòng. Tôi bịn rịn không muốn bỏ cánh tay đang khoác lấy tay hắn ra, hôn nhẹ lên má hắn. “Anh ngủ sớm đi.”
“Như vậy mà xong được sao?”
Tôi định đẩy cửa, nhưng rồi quay lại mỉm cười, kiễng chân hôn lên môi hắn, không đợi cho hắn kịp định thần, đỏ mặt chạy thẳng vào phòng. Lúc đứng tựa vào cửa, tim tôi vẫn đập thình thịch vì phấn khích.
Hơi nước vờn quanh bồn tắm, tôi ngả mình trong bồn, ngón tay vuốt lên những vết hôn trên cơ thể, con tim như run lên. Chợt nhớ cái ôm nồng thắm, nụ hôn cuồng nhiệt và sự khiêu khích bằng lưỡi của hắn. Đặc biệt là hơi thở vì mãn nguyện của hắn. Nhớ lại lúc cơ thể tôi được lấp đầy, tôi muốn lao vào phòng hắn.
Nếu… tôi bỗng lao vào phòng hắn, trèo lên giường hắn thì hắn sẽ thế nào nhỉ? Tôi đoán với kiểu “đáng ghét” của hắn, chắc chắn hắn sẽ nói: “Thiên Thiên, em lại đến cưỡng bức anh à?” Nếu tôi cứ trơ cái mặt dày mà nói: “Em cưỡng bức anh đấy, anh làm gì được em nào?” Hắn sẽ thế nào nhỉ?
Tôi không nhịn được, bật cười, gác tay lên thành bồn tắm, nằm ườn ra đó. Tôi không nhận ra mình lại là người phụ nữ háo sắc đến vậy! Háo sắc đến mức chỉ nghĩ về cơ thể cường tráng của hắn, không cần nghĩ đến hắn là ai.
“Ôi!” Tôi than thở, ngẩng lên, gối đầu vào thành bồn tắm, để cơ thể chìm trong dòng nước ấm vô hình.
Là ai không quan trọng, có thể yêu được bao lâu cũng không quan trọng, quan trọng là tôi nhớ hắn, mới chỉ rời nhau vài phút và chúng tôi chỉ cách nhau vài mét, tôi đã nhớ hắn đến mức không chịu nổi. Tôi rất muốn biết hắn đang làm gì. Có phải hắn cũng đang nhớ tôi không?
Tôi vừa tắm vừa mơ màng, ngủ thiếp đi. Sau đó tỉnh lại tôi lấy khăn tắm lau người, kéo cửa phòng tắm.
“Anh…” Khi nhìn thấy dáng người dong dỏng cao đang đứng ở ban công nhìn màn đêm bên ngoài, tôi sững sờ, thậm chí còn chưa mặc đồ.
“Sao anh lại ở đây?” Hắn quay đầu, ánh mắt đắm đuối nhìn cơ thể tôi. Tôi chợt nhớ mình đang để trần, vội lấy tấm khăn vừa lau người quấn lấy cơ thể, vuốt mái tóc rối tung.
Hắn cười nói: “Anh gõ cửa rồi nhưng không thấy em trả lời.”
“À, xin lỗi, em không nghe thấy.”
“Không sao, anh không để ý đâu!”
Tôi thật vô dụng, trong trường hợp như vậy tôi phải chất vấn hắn: “Sao anh có thể tùy tiện vào phòng em?”
Vậy mà tôi lại nói như thể tôi đã sai vậy. Tự trách vẫn là tự trách nhưng tôi vẫn không kiềm chế được chính mình, bước về phía ban công, đến bên hắn.
Hắn đã thay áo choàng ngủ màu tro nhạt, cơ thể tỏa hương lưu lan, mỗi lần hắn tắm xong đều có mùi này.
“Lần nào em tắm cũng lâu vậy sao?” Hàn Trạc Thần ôm lấy eo tôi, áp mặt vào mái tóc dài, mũi lướt qua bờ vai trần của tôi.
Hai tay tôi phải vịn vào tấm kính mới đứng vững, lồng ngực căng phồng: “Ừm, rất lâu à?”
“Có lẽ tắm rất sạch rồi… Thơm đến mức khiến anh muốn liếm…”
Đầu óc tôi bị những lời kích thích của hắn làm cho mê muội, những suy nghĩ trong bồn tắm ban nãy bỗng hiện lên: “Anh định cưỡng bức em đấy à?”
Hắn ngẩn người ra hai giây, nháy mắt, cười nham hiểm: “Anh muốn cưỡng bức em đấy, em làm gì được anh.”
“Hả?!”
Chẳng lẽ đó gọi là tâm đầu ý hợp, chỉ là lời nói có chút táo bạo.
Hắn nắm lấy tay tôi, ép lên mặt kính ở ban công, cúi đầu hôn dần xuống, thật nhẹ nhàng, dịu dàng.
Hai cơ thể cọ xát vào nhau khiến chiếc khăn tắm tôi quấn vội rơi xuống.
Sao trời thưa thớt, bóng đêm làm nền. Phong cảnh tuyệt đẹp khiến chúng tôi như ngọn lửa chiếu sáng màn đêm.
Trước đây, tôi rất ít khi ra ban công, bởi từ đây có thể thấy ánh mắt thèm muốn của hắn ở bể bơi. Mấy tháng trước, tôi rất ghét nơi này, vì mỗi lần nhìn thấy bể bơi tôi lại nghĩ đến lúc bị hắn tước đoạt nụ hôn đầu và đánh mất con tim. Nhưng đêm nay nước trong bể bơi đẹp lạ thường, ánh trăng chiếu rọi, mờ ảo mê hồn.
Tôi bị nụ hôn của hắn làm cho hồn xiêu phách lạc, hoàn toàn bị dục vọng thâu tóm, chinh phục. Không còn ức chế, không còn mâu thuẫn, trong nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, lại một lần nữa tôi quên sạch mọi thứ.
Môi hắn lại đưa lên tai tôi, liếm theo vành tai, nói nhỏ nhẹ: “Trước đây, mỗi lần đi qua phòng em, anh rất muốn xông vào, ấn em lên giường, chiếm hữu em, nhưng lại sợ làm mất đi sự thuần khiết của em…”
Tôi nhắm mắt tựa vào tấm kính, cái lạnh của mặt kính như bị cơ thể rực nóng của tôi làm tan chảy. Chỉ mấy lời nói mà như hàm chứa biết bao tình yêu sâu lắng và sự giằng xé, khát khao và sự tôn trọng.
Cánh cửa không bao giờ khóa chặt của tôi lại là một thử thách tàn nhẫn đối với sự kiềm chế của hắn. Đối với tình yêu như vậy tôi còn khát khao gì nữa! Tôi rút cánh tay đang bị hắn giữ, vuốt ve xương bả vai hắn, như đang lướt nhẹ trên phím đàn, âm thanh như vang lên trong trái tim tôi.
“Thần… Sau này, anh có thể làm gì tùy thích.”
Tôi vừa mới nói xong, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, tôi đã bị hắn nhấc bổng lên.
Nằm trên chiếc giường quen thuộc, hắn nhẹ nhàng hôn khắp cơ thể tôi. Sau đêm hôm qua, hắn đã nắm bắt được mọi chỗ nhạy cảm của tôi, rõ như lòng bàn tay. Hắn hôn lên ngực tôi. Toàn thân tôi run lên. Tôi bắt đầu rên rỉ, run run nói: “Em yêu anh… Điều ý nghĩa nhất của cuộc đời em là yêu anh.”
Hắn ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy dục vọng cùng sự cảm động và mãn nguyện.
“Điều ý nghĩa nhất của cuộc đời anh là khiến em yêu anh.”
Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu, sau nhiều năm ngầm hiểu nhau, không cần nói nhiều lời.
“Không được!”
Tôi kêu lên, vô vọng nắm chặt lấy chăn, cơ thể run rẩy. Hắn đắm đuối nhìn tôi, dục vọng bùng lên khiến người khác phải e sợ.
Tôi bắt đầu mê muội, rên rỉ, thở gấp.
Những vì sao trên trời như đang lần lượt rơi xuống, cả thế giới như đang bị hủy diệt, nếu có thể lựa chọn, tôi muốn được chết đi như vậy.
Khoái cảm đạt đến đỉnh điểm, cơn rùng mình khiến dòng máu như bị thiêu đốt đến khô cạn. Cao trào ập đến, tôi như bị sụp đổ. Tôi bò tới bên hắn, ôm hắn khóc.
“Tại sao lại làm như vậy? Tại sao?”
“Vì anh yêu em.”
“Em không xứng đáng.”
“Thiên Thiên…” Hắn ôm lấy bờ vai tôi đang run rẩy, cười nói. “Em chưa hiểu rồi, khiến người mình yêu mất đi kiểm soát mà rên rỉ trong sung sướng là một sự mãn nguyện.”
Chinh phục được hắn như chinh phục được cả thế giới. Điều đó khiến tôi điên cuồng.
Chúng tôi quấn lấy nhau cho đến lúc cả hai rã rời, người tôi như mềm đi, tôi tựa vào vai hắn mà thở gấp.
“Hôm nay anh có thể ngủ bên cạnh em không?” Tôi ôm eo hắn, không nỡ để ánh mắt hắn rời khỏi tôi.”
Chỉ cần em thích, sau này anh đều ngủ bên cạnh em. Bất cứ lúc nào em cần thì có thể sai bảo.”
“Anh đừng có nằm mơ!”
Tôi ngả người vào lòng hắn, hít thở mùi hương trên cơ thể hắn rồi mơ màng. Ngày mai kết hôn rồi, thật tuyệt!
Tôi sung sướng khoác trên mình bộ váy cưới trắng tinh, soi đi soi lại bên gương.
Chị Thu vừa giúp tôi trang điểm lại vừa trách: “Hàn phu nhân, đừng cười nữa, còn cười là chị không trang điểm được!”
Tôi vẫn không nén được tiếng cười.
Cuối cùng cũng trang điểm xong. Tôi kéo chiếc váy trùm sát đất mỉm cười bước đến bên Hàn Trạc Thần đẹp trai khác thường. Tôi sắp chạm tới hạnh phúc mà lòng tôi khát khao bấy lâu. Nhưng tôi lại không thể ngờ được, hắn vốn luôn hiền hòa, nhẹ nhàng như dòng nước bỗng bóp cổ tôi, trợn đôi mắt đỏ ngầu lên hỏi tôi: “Tám năm qua em đều lừa dối anh? Em ở bên anh làm mọi việc đều để đợi cơ hội giết anh?”
Hoa loa kèn nhện đỏ trong tay tôi rơi xuống đất rồi bị hắn giày xéo. Tôi khóc xin hắn tha thứ cho tôi.
Hắn nói: “Không! Mọi điều khác có thể tha thứ, còn tám năm qua em khiến anh động lòng, yêu chiều… Tất cả đều là giả tạo, điều đó thì không thể tha thứ.”
Những ngón tay hắn nắm chặt hơn. Tôi ngước nhìn hắn, nhìn đến khi nước mắt làm nhạt nhòa mọi thứ, cả thế giới tối sầm lại.
Bỗng nhiên thời gian quay ngược lại, tôi nhìn thấy nụ cười ác độc của Hàn Trạc Thần, nghe thấy hắn nói: “Không nghe thấy tao nói gì sao?”
Bố tôi van nài như vậy mà hắn không chút động lòng.
Bố tôi bị bắn chết, mẹ tôi tuyệt vọng ôm lấy xác bố tôi, chết trong lòng ông.
Còn cả anh trai tôi, máu của anh chảy lênh láng.
Tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hoảng sợ ôm lấy trái tim đau nhói, cúi đầu và bỗng nhìn thấy… một khuôn mặt giống hệt trong mơ.
Trong mơ hắn thật đáng sợ, có lẽ hắn luôn là người đáng sợ như vậy. Tôi sợ sệt bước xuống giường, giật lùi về phía sau, bỗng thấy lòng bàn chân trần đau nhói. Tôi cúi đầu nhìn thấy chiếc cặp sách.
Cặp sách của tôi? Con dao của tôi? Chẳng lẽ ông trời thương hại tôi tám năm trời nhẫn nhịn ban cho tôi cơ hội tốt như vậy?
Tôi như nhìn thấy ánh sáng trong bóng đêm mịt mùng, trái tim tôi bị kích động một cách lạ thường. Đầu óc tôi nóng bừng, tôi lấy con dao nhọn từ trong cặp sách ra, tiến đến bên hắn. Đến gần hắn rồi tôi lại nhận ra hắn hoàn toàn không giống trong mơ.
Hắn ngủ an lành đến vậy, lông mày cương nghị biến thành một đường cong hiền hòa, hàng mi rậm khẽ động theo hơi thở, đôi môi mỏng hơi nhô lên, gợi lên những nét gợi cảm, khiến tôi không kìm nổi muốn hôn hắn. Ngón tay hắn… Bờ vai hắn… Lồng ngực nhấp nhô… Con tim thẳng thắn, chính trực đang đập…
Tại sao hắn có thể ngủ ngon đến vậy? Có phải vì hắn đã rã rời sau cơn cuồng nhiệt với tôi? Vì hắn không tin tôi có thể hại hắn? Vì hắn yêu tôi? Không biết trong giấc mơ của hắn liệu có hình bóng tôi?
Bao năm nhẫn nhục chỉ đợi ngày hôm nay nhưng bàn tay đang cầm dao của tôi lại run lên, từng giọt nước mắt rơi xuống nền nhà. sắp đạt được mục đích, tôi không nghĩ đến việc giết hắn xong tôi sẽ vui sướng thế nào mà lại nghĩ khi con dao này đâm vào hắn thì hắn có đau lắm không? Có chảy nhiều máu không? Ánh mắt hắn nhìn tôi lần cuối sẽ như thế nào?
Dao nhọn lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn tù mù, viên kim cương trên tay tôi lại như ngọn lửa rực đỏ. Tôi nhớ đến hoa loa kèn nhện đỏ và màu đỏ của ánh tà dương. Nhớ đến cảnh hắn bưng bát cơm rang cho tôi. Nhớ đến cảnh hắn toàn thân đau đớn từ phòng cấp cứu bước ra, giọng nói thều thào: “Con có bị thương không?”
Tại sao tôi phải giết hắn? Tại sao tôi nhất định phải giết người đàn ông yêu tôi say đắm đến vậy?
Tôi cố gắng nhớ lại cảnh tượng gia đình đã bị giết ngày hôm đó, rõ ràng là mẹ nhảy từ ban công xuống. Mẹ tôi biết rõ như thế bà sẽ chết nhưng bà vẫn lao xuống, không phải vì thương tâm, không phải vì bị kích động mà bà muốn được chết cùng bố.
Lòng tôi rối bời, suy nghĩ cũng rối ren, tôi tự hỏi lòng mình nếu một ngày Hàn Trạc Thần nói hắn đồng ý tự vẫn, không muốn làm liên lụy đến tôi và con thì tôi sẽ làm thế nào?
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!