Hô hấp của anh lập tức thay đổi trở nên ngưng trọng hơn, một tay cầm thẻ mở cửa phòng lục lọi đi mở cửa, bốn cánh môi vẫn như cũ dính chặt vào cùng nhau, một giây cũng không tách rời. . . . . . Dùng lưng đẩy cửa ra, lập tức cô lại bị anh hung hăng đụng vào, anh đè cô ở trên cửa, bàn tay chỉ cần hai ba cái là đã đem bộ đồ công sở trên người cô rút đi, để lộ ra chiếc áo cơ mi trắng bên trong, Hoan Nhan lập tức nhỏ giọng hô ra tiếng, muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh dứt khoát đem hai cổ tay cố định lên đỉnh đầu, đôi môi cuồng phóng hôn sâu một đường xuống phía dưới. . . . . . Hoan Nhan chỉ cảm thấy trước mặt choáng váng thành một mảnh, làm cho cô cảm thấy mình sắp hôn mê mất rồi, anh hôn cô cuồng dã như vậy, nói vậy cũng là thích cô, nguyện ý cùng cô lúc nào cũng thân cận ?
Trên đời này còn có chuyện gì hạnh phúc hơn có thể sánh được với chuyện người mình thích cũng thương yêu mình?
Đã bao nhiêu lâu rồi? Cô bắt đầu dần dần quên lãng sự tổn thương do Tống Gia Minh gây ra, dần dần nhấc anh ta ra khỏi đáy lòng mình, cô từng cho rằng sau khi bị Tống Gia Minh vứt bỏ thì cô sẽ vĩnh viễn không có biện pháp đi yêu người khác, lúc bị anh ta phản bội, cô đã từng nghĩ rằng tổn thương đó vĩnh viễn không cách nào biến mất, nhưng thời gian cùng với tình yêu mới, vĩnh viễn là một thức thần dược để chữa những vết thương lòng, giống như là hiện tại, trong mắt cô, hay trong tim cô tất cả đều là hình ảnh của Thân Tống Hạo, dù cô có thương tâm hay vui vẻ cũng bởi vì anh, lại nhớ tới ngày trước, cô luôn bình tĩnh, yên lặng, cảm xúc của cô như một mặt hồ yên ả, không một gợn sóng. . . . . Là lòng dạ đàn bà luôn thay đổi sao, hay là do cô dễ dàng bị người khác tác động?
Cô không muốn tìm hiểu quá sâu, trong tình yêu, nếu mọi thứ đều quá rõ ràng, mắt mở quá lớn, ngược lại luôn dễ dàng bị những tỳ vết làm hoang mang, lo sợ, sau đó sẽ chỉ cần một chút xíu là lại đem những cảm xúc không tốt ra phóng đại, cuối cùng cãi lộn không cách nào kết thúc, hoặc là chán nản chia tay, hoặc là vết thương chồng chất.
Còn không bằng giống như bây giờ, nửa mê nửa tỉnh, chỉ cần hưởng thụ hết thảy những vui vẻ hạnh phúc này, quản chi ngày mai là vui hay lo đâu?
Lửa nóng của tình dục cơ hồ đem hai thân thể đốt cháy, anh thậm chí không còn kịp ôm cô lên giường, đã đem y quần áo trên người cô bỏ đi phân nửa, chỉ là ở thời khắc cuối cùng, lúc anh sắp tiến vào chợt rút người ra, đi lấy một vật. . . . . .”Anh sẽ không quên. . . . . .” Anh cắn vành tai của cô thì thầm, không biết tại sao anh lại dịu dàng như vậy, đó là một loại tổn thương tàn nhẫn, cô là phụ nữ, dè dặt là của thiên tính, cô không nói, chẳng lẽ anh lại không thể tranh thủ?
Cô thương anh, yêu đến mức nguyện ý không cần biết đến kết quả như thế nào đều vẫn yêu anh, yêu đến mức nguyện ý thu hồi ước định ly hôn, vậy tại sao anh làm thế nào có thể chắc chắn hiện tại trong thâm tâm cô không muốn sinh con cho anh?
Nếu là quả thật nếu cuộc hôn nhân này đủ vững chắc, cô có thể bên anh lâu dài, cô nguyện ý vì anh sinh rất nhiều rất nhiều đứa bé.
Nhưng là bây giờ, anh cho là săn sóc, lại không biết là tổn thương, hai người bọn họ, lúc nào thì mới có thể không kiêu ngạo cố chấp như vậy?
Đáy lòng phiền loạn không chịu nổi suy nghĩ lung tung, lại bị anh xuyên thẳng một cái, anh tạm dừng lại động tác của mình, bắt đầu dịu dàng hôn cô, chút hôn ấy ngưa ngứa một chút vừa làm cho người ta thoải mái lại vừa khó chịu, “Em dám mất hồn?”
Anh không khỏi có chút ảo não vì mình lại thất bại như vậy, thời điểm ra sức dâng hiến cho người khác nhưng người ta lại không để tâm!
“Không có, không có. . . . . .” Hoan Nhan quẫn bách, giơ tay lên, ôm lấy thân thể bền chắc của anh, nhẹ nhàng dán sát mặt vào lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của anh, đây là nùi vị của anh, nhiệt độ của anh, cô yên lặng ghi nhớ, không hiểu vì sao, những lúc được ở bên cạnh anh, cô luôn lo được lo mất.
“Xem ra. . . . . . Anh còn chưa đủ lợi hại.” Anh cười nhẹ, ôm lấy cô đem cô đặt ở trên giườn, ngón tay vuốt ve đến đôi mắt của cô, anh thật thấp mở miệng: “Nơi này, chỉ có thể nhìn anh. . . . . .”
Ngón tay vuốt ve đến đôi môi của cô, anh nói: “Nơi này, cũng chỉ có thể hôn anh, gọi tên anh.”
“Nơi này chỉ có thể nghĩ tới anh. . . . . .” Lòng bàn tay áp vào ngực cô, trong giọng nói mang theo sự bá đạo cùng ép buộc, làm cho lòng cô chua xót, rồi lại hạnh phúc.
“Được, được.” Cô đều đồng ý, không cần anh nói, cô đã sớm làm như vậy.
“Nhan Nhan. . . . . . Anh đi rồi, em sẽ nhớ anh sao?” Động tác của anh đã sớm trở nên dịu dàng, lời nói mang theo sự lười biếng.
“Có, em mỗi ngày đều nhớ tới anh, mỗi ngày đều sẽ đếm từng ngày chờ anh trở lại. . . . . .” Cô nhắm mắt lại, trong lòng đầy tràn ngọt ngào cùng hạnh phúc, trời cao không bạc đãi cô cô, lại ưu ái cô như vậy, làm cho cô cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
“Vậy đến sinh nhật em, em muốn được tặng cái gì?” Anh hôn lên môi của cô, phía trên đều mùi vị của anh, anh rất thỏa mãn.
“Muốn anh, muốn anh ở trước mặt em.” Cô nhìn anh, đáp lại nụ hôn của anh, dưới đáy lòng nhẹ nhàng van xin.
“Anh sẽ quay trở về, yên tâm. . . . . .”
Anh nghiêng người xuống, không khí dần dần bắt đầu sôi trào, nóng bỏng, mà đêm nay, mới chỉ mới vừa bắt đầu. . . . *********************************************************
Anh quả nhiên là nói được là làm được, rất vui vẻ, ngày thứ ba dẫn theo cô đi chơi bowling, trong một hội quán to như vậy, chỉ có hai người bọn họ, anh dạy cô động tác cầm quả bóng, tư thế, dạy cô tất cả những kỹ xảo mà anh có, đợi đến khi vận động đến quần áo cũng ướt mồ hôi thì bọn họ lại bắt đầu quên mất mục đích khi tới nơi này, chỉ ôm thật chặt ở chung một chỗ. . . . . . Ngày thứ tư, anh cả ngày ở trong suối nước nóng của biệt thự, cả đêm là cảnh sắc tươi đẹp, dây dưa không nghỉ, Hứa Hoan Nhan đã không còn câu nệ đầu mê luyến tất cả thuộc về anh, anh tinh lực dồi dào, vĩnh viễn không biết mệt mỏi, từ ban ngày dây dưa đến buổi tối, rồi lại từ buổi tối dưới sự khẩn cầu của cô mà cho đến bình minh . . Ngày thứ năm anh bao rạp chiếu bóng sang trọng nhất, bao cả một tầng hai, chỉ vì muốn ở cùng cô, xem một bộ phim tình cảm lãng mạn với cô.
Đã từng có lúc, anh cho là những chuyện tình “Ghê tởm” như vậy, căn bản không phải là chuyện mà một người đàn ông thành thục như anh có thể làm, nhưng Tô Lai là ngoại lệ lần đầu tiên của anh, và lần này cũng là một ngoại lệ trong vài năm sau đó.
Những ngày tháng bên Tô Lai, khi xem phim cô đều nói rất nhiều, đó là những bộ phim mà cô ấy xem không dưới mười lần, nhưng anh chỉ cần không đến mười phút đã cảm thấy nhàm chán cực kỳ, hôn mê như muốn ngủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!