Lọc Truyện

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc full

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bây giờ anh không có ở đây, ngày trôi qua chậm rãi giống như ốc sên bò trên cành cây, mỗi ngày bẻ ngón tay thầm đếm, giống như đã trải qua ngàn ngày, nhưng mới vừa bóc tờ lịch, anh mới đi không quá nửa tháng.

 

Thật ra giữa hai người liên lạc không phải là ít, nhưng do anh phải săn sóc ông nội, lại lệch múi giờ, nên nói chuyện với nhau cũng không thất thường, Chỉ là hai người cũng có cảm giác, lần này tách ra, bắt đầu thấy nhớ đối phương vô cùng, Hứa Hoan Nhan hay nhớ lại lời nói trêu chọc của anh, mà anh, cũng hiểu rỏ, mỗi một tin nhắn cô gởi trong đó hàm chứa tình ý biết bao.

 

Mong đợi sinh nhật, mong đợi anh trở lại, mong đợi hương vị cùng hình bóng anh xuất hiện lấp đầy trong căn phòng to lớn ở biệt thự này, chẳng qua cảnh tượng này chỉ có thể xuất hiện trong mơ mà thôi…Thời điểm nằm trên giường, mơ hồ nghe được trong căn phòng sát vách truyền đến đủ thứ tiếng động, Thân Tống Hạo không có ở đây, Hứa Hoan Nhan cũng không muốn làm quản lý công việc nội bộ, ban ngày chỉ có cô và người giúp việc ở nhà, biệt thự này hiển nhiên thành vườn địa đàng của Hứa Mễ Dương.

 

Không biết đã mấy lần cô ả đã bị Thân Tống Hạo giễu cợt cho cái ý định vòng vo, cuối cùng vẫn là không chịu được cô đơn, Hứa Mễ Dương lại mang về nhà đủ dạng đàn ông, chị Tần và Quản gia cực kỳ bất mãn, nhưng cũng không cách nào mở miệng chất vấn, chỉ nói với Hứa Hoan Nhan mấy lần, thời điểm cô trở về nhà thường là khuya rồi, nên không gặp mặt cô ả, không biết đang lêu lỏng ở nơi nào, lần này nghe tiếng động ở phòng bên, Hứa Hoan Nhan cũng không ngồi yên, Hứa Mễ Dương làm như vậy, không nói là làm Hứa Hoan Nhan khó chịu, đối với chính thân thể mình cũng không biết quý trọng?

 

Cả ngày thay đổi đàn ông, không sợ dính vào bệnh gì sao? Càng nghĩ càng thấy không yên, Hứa Hoan Nhan dứt khoát xuống giường, khoác áo ngủ thật dày, bước qua phòng bên gõ cửa.

 

Trong phòng có giọng trầm rú rít liên tục, Hoan Nhan bực bội kích động gõ cửa hồi lâu, cánh cửa kia tựa như lười biếng từ từ mở ra, Hứa Hoan Nhan vừa nhìn thấy người mở cửa, không cần nguyên do tức giận trào lên.

 

Phía dưới thân mặc váy ngủ, ngay cả áo lót cũng không mặc, váy ngắn lộ ra cả bắp đùi, sau lưng còn có người đàn ông cố tình hết lần này đến lần khác ôm chặt lấy ả ta, giống như pít tông đang vận động.

 

“Hứa Mễ Dương!” Hứa Hoan Nhan tức giận, vung ra một bạt tay,Mễ Dương liền nghiêng đầu tránh được, Hứa Hoan Nhan tức giận thu tay về, đập vào cánh cửa một cái, bàn tay tức thì nổi lên một mảng tím bầm. Hứa Mễ Dương không nói lời nào, chỉ cuời lạnh nhìn Hứa Hoan Nhan, giơ tay lên ôm cổ người đàn ông sau lưng, xoay mặt lại hôn dây dưa với người kia…Hứa Hoan Nhan tức giận toàn thân phát run, ,cảm thấy mình chưa bao giờ lại tức giận, điên cuồng như bây giờ.

 

“Cút…Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi!” Hứa Hoan Nhan không để ý đến bàn tay đập khi nãy đang chảy máu, giống như phát điên lôi người đàn ông đang trần truồng đẩy ra ngoài, cô bị chọc giận toàn thân run rẩy, không để ý đến Mễ Dương kinh ngạc muốn cản lại, xoay người xông đến chổ lan can lầu, kêu lớn: “Chị Tần, Quản gia, đem mấy người này đuổi hết ra ngoài cho tôi!”

 

“Hứa Hoan Nhan, chị điên rồi.” Mễ Dương cảm thấy mất thể diện, dù sao chị Tần và Quản gia đã sớm nhìn cô không vừa mắt, cô tuy là****, nhưng cũng hạn chế ở trong phòng ngủ, nếu để bọn họ nhìn thấy cô trong phòng bát nháo toàn bộ, dù cho da mặt có dày đi nữa, cũng sẽ cảm thấy khó chịu…” Người nào điên rồi? Tôi xem ra người điên chính là cô đấy, Hứa Mễ Dương, mẹ cô mới đi được bao lâu? Cô xem lại một chút người nào trong phòng này, làm ra chuyện mất mặt như vậy, không sợ mẹ cô nằm dưới đất cũng không an sao?”

 

Hứa Hoan Nhan lạnh lùng hét lớn, giận dữ tiến đến người thanh niên trẻ tuổi đứng ở đó rống to: “Biến, tất cả cút hết ra ngoài, về sau nếu ở nhà họ Thân còn để tôi nhìn thấy người nào trong các người, đừng trách tôi không khách khí!”

 

“Hung hăng cái gì chứ? Nhà của anh rể, phòng ốc cũng không phải của chị, có tư cách gì mà đuổi tôi?” Hứa Mễ Dương dứt khoát bất cứ giá nào cũng mắng to lên, nhưng lời nói chưa dứt, lại nghe được một giọng nam uy nghiêm vang lên: “Phải, nhà là của thiếu gia, nhưng tôi mới vừa gọi điện cho thiếu gia, người đã phân phó Hứa tiểu thư lập tức dọn đi ra!”

 

“Ông là cái thứ gì? Tại sao tôi phải nghe lời ông…” Hứa Mễ Dương cứng đầu mắng trở lại, nhưng không ngờ đối diện với gương mặt lạnh lùng của Quản gia, lời nói của cô nhất thời nghẹn lại, hồi lâu ngượng ngùng quay mặt đi….”Hứa tiểu thư, hiện tại xin mời cô dọn đi.” Quản gia cũng không để ý tới, chỉ quay đầu lại phân phó người giúp việc đi thu dọn đồ đạc, trong phòng nam nam nữ nữ rối loạn, hoang mang sợ hãi đi lấy đồ của mình, Hứa Hoan Nhan cảm thấy mình rốt cuộc không biết làm gì, nói gì bây giờ, phảng phất thấy người mất thể diện không phải Mễ Dương, mà chính là mình.

 

Xoay người lảo đảo đi ra ngoài, cô thật muốn bỏ qua Mễ Dương không bao giờ trông nom nữa, nhưng từ trước tới giờ cô rất cố chấp, đã đáp ứng với Hoàng Thư Quyên chuyện này, ,cô cũng không muốn đổi ý, nhưng hiện tại bây giờ, cô phải làm thế nào đây, cũng không thể đem buộc Hứa Mễ Dương bên người suốt…. “Thiếu phu nhân,” chị Tần nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, lo lắng đuổi theo.

 

“Thiếu phu nhân, thiếu gia làm vậy cũng vì muốn tốt cho người.”

 

“Tôi hiểu rõ.” Hứa Hoan Nhan tay vịn lan can, phát hiện ngón tay run rẩy, cố gắng kềm chế.

 

“Thiếu phu nhân, thật ra thì, là do tôi nhiều chuyện, mới vừa rồi thấy Hứa tiểu thư chống đối lại người nên gọi điện cho thiếu gia, cậu chủ hết sức tức giận, mới nói lập tức đem Hứa tiểu thư đuổi ra ngoài.”

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT