“Nhan Nhan à, trước khi kết hôn con và A Hạo đến nhà, ông nội trò chuyện cùng con thật lâu, hình như…..Có cho con một ít đồ, phải không?”
Hứa Hoan Nhan trong lòng cả kinh, đột nhiên nhớ lại lời nói của ông lão họ Thân, lập tức cảnh giác nhìn lại Thích Dung Dung trước mặt: “Phải, ông nội có nói chuyện tình của Thân Tống Hạo, muốn tụi con sống với nhau được tốt.”
“E là không phải chỉ nói một chút này thôi.” Thích Dung Dung vừa hiểu rỏ cười một tiếng, vẻ mặt ưu nhã trang trọng: “Ba không có ở đây, nhà họ Thân sau này sẽ do ba chồng con và ta quản, dĩ nhiên, chờ chúng ta đi, chính là A Hạo và con, Nhan Nhan, con là một đứa trẻ ngoan, mẹ trước kia nhìn lầm con, con có đồng ý nghe lời mẹ nói, đem đồ ông nội đưa cho con giao cho mẹ thay con bảo quản được không?”
“Con không biết mẹ nói cái gì…Ông nội chưa đưa cho con đồ gì cả.” Hứa Hoan Nhan cắn môi dưới, cô không quen nói dối, nhưng cô cũng biết, ông nội đã dặn dò cô không thể làm trái lời.
Thích Dung Dung sắc mặt hơi biến đổi, mơ hồ có chút tức giận, chỉ là tích tắc trong nháy mắt, bà lại khôi phục vẻ mặt thân thiện, nhìn Hứa Hoan Nhan thật lâu thở dài một cái, thoạt nhìn giống như không còn trẻ nữa, nét mặt không còn xinh đẹp như xưa, và thật là cô đơn.
Nhìn không giống như là bà, bà luôn luôn ung dung quý phái,đồng thời khí phái bức người. Mềm yếu và cô đơn đó không phải là từ để hình dung về bà.
“Nhan Nhan, mẹ lần trước đánh con, thật sự là bởi vì quá lo lắng cho A Hạo, sau đó suy nghĩ lại, thật sự hết sức hối hận.” Thích Dung Dung nói như vậy, quả thật trên mặt còn hiện lên mấy phần buồn rầu, ngược lại khiến Hứa Hoan Nhan nhìn thấy vậy, trong lòng có chút không được tự nhiên, bất kể nói thế nào, bà là bề trên, bây giờ ở trước mặt cô hạ thấp mình như vậy nói lời xin lổi, cũng thực không dễ dàng…. “Mẹ, con không có trách mẹ đâu.” Hứa Hoan Nhan cuống quít mở miệng, nhàn nhạt cười một tiếng, nụ cười kia nhìn thật khác thường không che đậy tính toán, làm cho Thích Dung Dung không khỏi sửng sốt một chút, người phụ nữ có được nụ cười như vậy, sẽ không có nhiều thói hư tật xấu gì….Trong đáy mắt bà âm tình bất định, chợt nghĩ tới mục đích đến đây của mình, đúng là đối với cô vẫn còn âm thầm ghen ghét.
Hứa Hoan Nhan cẩn thận quan sát Thích Dung Dung, trong lòng cô biết rõ ràng, biết cô theo như lời chính là cái gì, mặc dù ban đầu đã đáp ứng ông nội, nhưng thật ra cô không muốn những thứ đó, cô chỉ là một phụ nữ bình thường, có những thói quen sinh hoạt bình thường trong cuộc sống, thật đúng là muốn cô gánh nặng những cái đó, gánh nặng đó hoa lệ mà lại nặng nề quá. Nhưng mà cô vẫn không có thói quen…Huống chi….Ông nội chỉ nói muốn cô bảo quản, cũng không nói không thể đổi chủ sở hữu, dù sao, chủ sở hữu đó là mẹ A Hạo, cũng là mẹ chồng cô, sớm muộn gì có một ngày, sẽ trở về trong tay A Hạo, ông nội nhất định biết, chắc chắn sẽ không tức giận.
“Nhan nhi, con không biết, ta gã vào nhà họ Thân đã mấy chục năm, chuyện sai lầm làm rất nhiều, chẳng những ông cụ không thích ta, bà nội A Hạo lúc đó cũng không ưa gì ta, càng không cần nói A Hạo đứa nhỏ này, con hẳn cũng nhìn thấy, một tiếng kêu mẹ hắn cũng không muốn kêu. Ta ở trong nhà này không có địa vị, coi như lúc còn trẻ đã làm chuyện sai lầm, mà ta đã sớm sữa lại, nhưng ông cụ chưa bao giờ coi ta như người trong nhà, thậm chí ngay cả con, ta cũng không sánh bằng, những lời ta nói ra biết là con sẽ khinh thường người mẹ chồng này, nhưng hiện tại ta cũng đã lớn tuổi rồi, vốn mọi thứ cũng không cần thiết, nhưng chuyện này ta không thể bỏ được, con chắc là không biết, ông cụ để trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng tổng bộ Hoa Kỳ mấy thứ đồ kia quý trọng đến cỡ nào chứ?”
Bà dứt lời ngẩng đầu nhìn Hứa Hoan Nhan, Hoan Nhan có chút nghi ngờ mở miệng nói: “Ông nội nói, nhà họ Thân từ đời này sang đời khác đều truyền xuống đồ trang sức đeo tay quý giá, muốn cho mỗi nàng dâu nhà họ Thân đều có trách nhiệm…”
Thích Dung Dung ưu nhã đứng lên, khóe môi lạnh lùng cười, nhưng vẫn mang theo vài phần ảm đạm: “Chẳng lẻ ta không phải con dâu nhà họ Thân sao? Chẳng lẻ người thừa kế duy nhất của nhà họ Thân không phải do ta sanh ra sao? Đồ trang sức đeo tay quý giá? Xem ra ông cụ cũng không nói thật với con rồi….”
Thích Dung Dung cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn Phỉ Thúy xanh biếc trong tay: “Những món đồ gì đó trong quỹ bảo hiểm cũng không nhiều, nhưng lấy ra bất kỳ một món nào đó cũng đủ mua một phần năm công ty Thân thị!”
“Cái gì?” Hứa Hoan Nhan tức cười trợn to hai mắt, cô chỉ nghe ông nội nói, những thứ kia là đồ cưới của bà nội năm đó, không được bán đi lấy tiền mặt, muốn truyền từ đời này sang đời kia, chỉ là cô chưa từng nghĩ đến nó quý trọng đến như vậy!
“Tổ tiên nhà họ Thân một thời tiếng tăm lừng lẩy, quan hệ với bọn đào mộ quân phiệt không phải qua loa, vì cơ duyên giao tiếp vậy nên cũng được không ít đồ cổ, cụ thể là cái gì ta cũng không rõ ràng lắm, mơ hồ nghe cha chồng con nói, chẳng qua là một bộ đầy đủ trong thời kỳ Khang Hi, cái nhẫn Phỉ Thúy quý giá có giá trị liên thành, không nói tới mấy món đồ cổ bên mình của các tiền triều được chôn theo mà Từ Hi vơ vét, bất quá Thân thị có bị biến động lên xuống gì, thì những thứ đồ này cho dù là người nào trong nhà họ Thân cũng đều chưa từng thấy qua, chỉ một ít người đã gặp, con bây giờ đã hiểu rõ ràng chưa?”
“Mẹ…. Những thứ đồ đó quá quý giá, con thật sự không kham nổi trách nhiệm, không bằng, xin cha và mẹ tới bảo quản giùm cho.:” Hứa Hoan Nhan trầm ngâm hồi lâu, sau đó quyết định, ban đầu cô đơn giản cho rằng đó chỉ là đồ trang sức gia truyền, cô cũng không phải muốn nhận, hiện tại bây giờ đã biết rõ giá trị liên thành những món báu vật đó, cô lại càng không thể nhận.
“Nhan nhi, con cũng biết, A Hạo hắn đối với bọn ta thành kiến sâu đậm, huống chi ông cụ đã đem những món đồ này giao cho con, nếu mẹ bảo quản thay con nếu A Hạo biết, hắn nhất định càng thêm hận ta…”