Vì vậy ở trong di chúc mới công khai việc này, hơn nữa nói, một số vật nhà họ Thân truyền lại toàn bộ đều giao cho con dâu, nhưng đúng là vẫn không muốn giao cho Thích Dung Dung.
Ở trong mắt người ngoài, nhìn giống như ông cụ xem trọng Hứa Hoan Nhan, chẳng qua nội tình chỉ là, một số bảo bối quý giá ban đầu từng là sính lể ông cụ rước dâu, mặc dù là cùng bà nội A Hạo trở lại nhà họ Thân, bất quá trên danh nghĩa lễ vật đó cũng là của Thân lão phu nhân, mà Thích Dung Dung năm đó hành động quá đáng, cũng không phải muốn lấy lòng Thân lão phu nhân, mà là do ông cụ nghĩa trọng tình thâm với vợ yêu, tự nhiên không muốn những thứ bảo vật do vợ mình để lại truyền vào tay Thích Dung Dung, vì vậy mới phải phí tâm cơ…vòng quanh một vòng….Thế nhưng bây giờ tất cả mọi người đều biết trong tay Hứa Hoan Nhan có một số lớn văn vật già trị liên thành, cô cũng không biết mình bị đẩy lên đầu gió ngọn sóng, càng không có người nào biết Thích Dung Dung còn có chiêu treo đầu dê bán thịt chó diệu kỳ, đem Hứa Hoan Nhan trở thành đối tượng bị mọi người ghen ghét oán hận, Thân Tống Hạo lại càng không đem chuyện tình trong di chúc nói cho cô nghe, anh vẫn không đá động gì đến chỉ bình tỉnh chờ, chờ người phụ nữ này khi nào thì có thể ngoan ngoãn thẳng thắn tất cả, mà không phải vọng tưởng đem tất cả báu vật gì đó của nhà họ Thân làm của riêng mình.
Chuyện tình trên đời, thường thường cũng đáp lời vừa khéo hai chữ, nếu là không có những thứ này gây ra hiểu lầm lẫn nhau, cũng không biết sẽ ít đi bao nhiêu tình yêu rung động đến tâm can. Là họa hay phúc, chưa tới cuối cùng, ai cũng không biết.
Bởi vì hứa hẹn đem tất cả thủ tục trong tay chuyển giao cho Thích Dung Dung, vì vậy, nửa ngày trôi qua, Thích Dung Dung hài lòng đi trở về biệt thự, còn lại Hứa Hoan Nhan an tỉnh nằm trên giường, trong lòng giống như vừa trút bỏ được gánh nặng , cô gả cho A Hạo, gả vào nhà họ Thân, cũng không mưu cầu tiền bạc địa vị hay lợi lộc gì, lúc ban đầu là do anh bức bách, bây giờ nghĩ lại, là do đã sớm yêu, bởi vì yêu anh, cô không hối hận khi tự mình trói buộc bản thân.
Cô không thể đem chuyện này nói cho A Hạo, một là bởi vì Thích Dung Dung, bất kể nói thế nào, bà vẫn là mẹ A Hạo, trong lòng cô vẫn không muốn A Hạo hận mẹ mình cả đời, còn có nữa là, cô đã giấu giếm A Hạo lâu như vậy, nếu không thể giấu được, một khi anh biết được, chất vấn cô tại sao không nói sớm cho anh biết, cô phải trả lời làm sao đây? Anh nhất định sẽ nghĩ là do cô không muốn nói, muốn đem tất cả báu vật này làm của riêng mình.
Cô không muốn mối quan hệ giữa bọn họ vừa mới tạo dựng lại, một lần nữa lại cách xa.
Sốt cao tựa hồ lui, chẳng qua trên người vẫn còn mệt mỏi không muốn di chuyển,
Nhìn đồng hồ xem thời gian, thường giấc này chị Tần đã mang bữa ăn tối đến, Hứa Hoan Nhan tinh thần hưng phấn ngồi dậy, đụng một cái đau nhói sau ót, cùng lúc này cửa phòng ken két một tiếng mở ra, Hứa Hoan Nhan đầu cũng không ngước lên, chẳng qua là miễn cưỡng trong giọng nói mang theo ít làm nũng: “Chị Tần, tới rồi à….Tôi cũng chưa đói bụng mấy….”
Có tiếng bước chân nặng nề đến gần, Hứa Hoan Nhan ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt đen, sâu thẳm mà mê người, anh một tay đút túi quần, sóng lưng thẳng tắp, hai chân thon dài từng bước từng bước tiến tới, một tay giơ lên chậm rãi đẩy gọng kính lên.
“A Hạo….” Đôi mắt Hứa Hoan Nhan sáng bừng lên, chỉ cười mỉm nhìn anh, ánh mặt trời lúc sắp hoàng hôn chiếu rọi cửa sổ phòng cô, làm khuôn mặt anh ánh lên màu vàng kim đẹp mắt, anh từng bước một tiến về phía trước, tới cuối giường cô thì dừng lại, môi mỏng kiêu ngạo giương lên một đường cong, chỉ yên lặng nhìn cô.
Nụ cười của cô thật trong trẻo, lúc nhìn anh không hề né tránh, tự đáy, lòng Thân Tống Hạo có chút không hiểu, từ từ dời tầm mắt quan sát khắp mặt cô, nhìn lại thấy môi cô hơi tái nhợt: “Còn nóng sao?” Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, anh chợt hối tiếc, làm sao lại nói ra lời như vậy? Không phải anh chuẩn bị tới đây để chất vấn cô sao?
“Đã khá hơn nhiều, A Hạo, anh mau ngồi xuống!” Hứa Hoan Nhan ôm lấy chăn, dịch người vào trong một chút, lại vỗ vỗ chổ trống bên cạnh, hướng về anh cười cong mắt.
Anh không cưỡng lại được, đi tới bên người cô ngồi xuống, trong phòng bệnh vốn nồng nặc mùi thuốc, giờ phút anh vừa bước lại gần, lập tức ngay chóp mũi lượn lờ ngửi được mùi nước hoa mê người cùng mùi thuốc là thơm nồng…Hứa Hoan Nhan không biết làm gì, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, đôi tay rụt rè ôm eo anh, dán sát mặt vào vai anh: “A Hạo….Em rất nhớ anh.”
“Không phải anh mỗi ngày đều ở đây sao? “ Anh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn, tóc cô hơi lạnh, một vài lọn tóc vấn vương cổ anh, làm cho hơi ngứa một chút sau đó càm giác lại thấy khoan khoái dễ chịu.
Thế nhưng lại không đẩy cô ra, giây phút này đây trong phòng bệnh, hai người dựa vào nhau, giống như một đôi tình nhân đang âu yếm.
“Aizz,….” Cô mơ hồ thở dài một hơi, khuôn mặt ờ trước ngực anh làm nũng, mè nheo: “Thế nào cũng không đủ…coi như mỗi phút mỗi giây được gặp anh, vẫn cảm thấy nhớ anh đến không chịu nổi…”
Anh chợt cười, cúi đầu xuống, lông mi thật dài che phủ đôi mắt sâu thẳm, tay anh đan ở trên giường chợt nâng lên ôm vai cô: “Nhan Nhan, em yêu anh sao?”
Hứa Hoan Nhan không chút do dự gật đầu, cúi mặt xuống, dốc sức hít mạnh vào mùi hương trên người anh, giống con mèo nhỏ lầu bầu: “Rất yêu, rất yêu.”
“Nếu như vậy, thì em sẽ không làm cái gì gạt anh, hoặc là dấu giếm anh điều gì?” Anh lại mở miệng, trong tâm không khỏi khẩn trương cùng lo lắng.
Chỉ cần em nói, chỉ cần em chịu nói ra, Nhan Nhan, anh sẽ không để tâm, cái gì cũng không tính toán, anh có thể coi như là không có chuyện gì xảy ra, vẫn đối xử tốt với em như lúc trước.
Hứa Hoan Nhan từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, tựa hồ rất áy náy nhìn anh: “Em…Em có lừa gạt anh…”
“Cái gì?” Anh chợt cảm thấy trong lòng nhẹ hẳn đi, giọng điệu cũng thay đổi thong thả lại….Hứa Hoan Nhan khẽ khép mắt lại, tỉ mỉ vuốt lại áo sơ mi của anh, đầu ngón tay hơi chạm vào da thịt anh, giống như bị phỏng khẽ rụt lại, cô cắn môi, khẽ khàng mở miệng: “Anh còn nhớ rõ lúc chúng ta mới quen có một lần ở quán Bar, Kỳ Chấn, Trần Nhị bọn họ cũng có mặt, lúc đó anh uống say rồi…, thiếu chút nửa ở chổ đó mà…..muốn em…”
Thân Tống Hạo mi tâm nhíu lại, sự kiện đó anh vẫn nhớ, chẳng qua….Chuyện cô nói, và chuyện anh muốn biết, là hai chuyện khác nhau.
“Anh nói chuyện rất khó nghe, mà em lúc đó cũng đang tức giận có nói một câu khinh thường, nếu đêm đó em chặn lại xe người đàn ông khác, nói không chừng em đã sớm nằm ở phía dưới người khác rồi….” Hứa Hoan Nhan lời còn chưa dứt, mặt đã đỏ bừng lên….