Không biết có phải bởi vì tâm trạng quá kích động hay không nữa mà bệnh tinh của Quý Vân Trạch đột nhiên phát tác, có lẽ chính bởi vì thế nên ông mới chết trong phòng ngủ của Quý Duy An.
Sau khi Quý Vân Trạch được hạ táng, tập đoàn Cảnh Thịnh của Quý thị cũng theo đó mà tuyên cáo phá sản bị LN thu mua, vốn dĩ là một thế gia danh tiếng, thế nhưng chỉ trong một đêm thế cuộc lại xoay vần đến nỗi thất bại thảm hại.
Trang viên của Quý gia bị ngân hàng thu hồi để trả nợ, cả gia đình phải dọn vào một căn nhà đơn sơ, tang sự xong xuôi, lui tới tưởng nhớ người xưa chẳng còn chút bóng dáng, tan đàn xẻ nghé, coi như là Quý gia đã từng danh tiếng một thời, giờ phút này cũng bị mọi người coi là một con thú dữ, người người đều sợ bị liên luỵ, sau đó thì tìm cách tránh né.
Đôi mắt của Hứa Hoan Nhan sưng đỏ vì khóc, mà Quý Quý Duy An từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, chỉ riêng Hoan Nhan biết, trong lòng cậu có bao nhiêu là khó chịu, bao nhiêu là tự trách, cậu ẩn nhẫn không nói, cô cũng không hỏi, chỉ là chốc lát không dám rời xa cậu, cậu ấy là đứa con duy nhất của chú Quý , là huyết mạch duy nhất của Quý gia, cậu ấy không thể xảy ra chuyện gì nữa.
Bận rộn cho đến khi bóng đêm phủ xuống, Hoan Nhan thậm chí ngay cả mình cả ngày không ăn gì cũng đều không nhớ, Sầm Mỹ Vân dẫn theo Quý Duy An về nhà, Hoan Nhan ở lại cùng mấy công nhân bận rộn dọn dẹp, đợi đến khi ra khỏi lễ đường đã là một thân mệt mỏi rã rời, Hoan Nhan chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như đang tan ra . . . . . Cô xem xét số tiền còn lại trong túi, suy nghĩ một thấy khoảng cách cũng không xa, nên quyết định tự đi về, vừa muốn qua đường, chợt nghe thấy tiếng còi xe vang lên, Hoan Nhan vừa quay đầu lại, mới phát hiện ra, xe của Thân Tống Hạo đang đậu ở gần đó.
Cô sửng sốt một chút, nghĩ lại thấy toàn bộ tang gia của Quý gia từ đầu đến cuối đều do Thân Tống Hạo giúp một tay xử lý, mọi việc trong ngoài toàn bộ mọi việc anh đều ôm lấy rồi xử lý, về tình về lý, cô đều không thể cứ như vậy tránh mặt anh.
Chỉ là bắt cô phải đi lại đó sao? Hoan Nhan vô lực cười lạnh, vậy cũng tuyệt đối không có khả năng, từ nay về sau, cô tuyệt đối sẽ không chủ động đi tới trước mặt của Thân Tống Hạo.
Hai người cứ giằng co như vậy, hồi lâu, tiếng mở cửa xe vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân của anh từ xa đến gần, Hoan Nhan vẫn không nhúc nhích, ngay cả đầu cũng không quay lại.
“Bớt đau buồn đi.” Anh trầm ngâm hồi lâu, cũng là đánh chết cũng không nghĩ đến anh sẽ nói ra bốn chữ như vậy.
“Cám ơn Thân tiên sinh, cám ơn sự giúp đỡ của anh với Quý gia, tôi thay mặt Quý Duy An cám ơn anh.” Hoan Nhan trước sau như một thẳng tắp sống lưng, cằm hơi hất nhìn về màn đêm không thấy điểm tận cùng ở phía trước, khách khí mở miệng.
Thân Tống Hạo nghe những lời nói của cô nghẹn lại không nói nên lời, anh cố gắng nhìn vẻ mặt của cô, muốn nhìn thấy vẻ mặt mất bình tĩnh của cô, nhưng anh lại phát hiện một lần nữa phải thất vọng.
“Sắc trời không còn sớm, tôi muốn về nhà, Thân tiên sinh hẹn gặp lại.” Hoan Nhan cảm thấy sự trầm mặc này gần như làm cho cô không thể thở nổi, cô cúi đầu, không nhanh không chậm mở miệng, đi xuống lòng đường, chuẩn bị qua đường đường. . . . . .”Nhan. . . . . . Hứa tiểu thư.” Thân Tống Hạo đột nhiên cảm thấy cả cuộc đời này anh chưa từng thất bại như vậy, anh ở đây chờ cô nửa buổi tối, chính là vì muốn nghe câu nói hẹn gặp lại này sao?
Hoan Nhan vẫn đứng ở ven đường trong dòng xe cộ chạy không ngừng nhàn nhạt mở miệng: “Còn có chuyện gì sao Thân tiên sinh?”
Lời nói của cô nghe thật bình tĩnh, cũng nhẹ nhàng đưa tay che kín bụng, ba tháng có bầu, làm vòng eo của cô hơi lớn một chút, thật may là những ngày qua bận rộn làm cho cả người cô gầy một vòng, bằng không, cô thật sự lo lắng anh sẽ nhìn ra sự khác thường của cô.
“Tôi, tôi cũng muốn đi thăm Quý Duy An một chút, cùng đi đi, tôi lái xe chở cô. . . . .” Thân Tống Hạo có chút xấu hổ mở miệng, anh nghĩ, anh có lẽ là điên rồi.
Hoan Nhan nghe nói như thế, chợt xoay người lạnh lùng nhìn chăm chú vào mặt của anh.
Cưới cô một năm, cũng coi như là sớm chiều chung đụng, thế mà Thân Tống Hạo chưa bao giờ biết, dịu ngoan như cô, cũng sẽ có ánh mắt sắc bén như vậy.
“Thân tiên sinh!” Hoan Nhan cắn môi, bình phục lại nhịp tin đang kích động, cô nâng cằm lên, chỉ cười lạnh một tiếng mở miệng: “Mặc dù anh có đại ân với Quý gia, nhưng tôi và Quý gia không có mối quan hệ lớn lao gì, vì vậy tôi không cần phải đối đãi tốt với anh, không nhất thiết phải báo đáp nhân tình của anh, cũng không sợ đắc tội với anh, mời anh về đi, trời không còn sớm, anh cũng là người có gia đình rồi, không nên để cho người đang ở nhà chờ anh phải nghĩ lung tung! Nếu đã ly hôn, vậy thì làm thủ tục nhanh một chút, không cần phải dài dòng dây dưa lề mề!”
Hoan Nhan quyết tâm xoay người, thân hình nhỏ yếu không sợ hãi chút nào nhanh chóng lách qua dòng xe cộ, trực tiếp hoà vào thành phố phồn hoa . . . .”Chết tiệt!” Thân Tống Hạo bị nhữn lời nói cay nghiệt của cô làm cho sửng sốt, đợi đến khi tỉnh ngộ, lại nhìn đến người của cô, đường phố náo nhiệt, nhưng không một chỗ nào có bóng dáng kia?
Anh có chút tiu nghỉu như mất đi thứ gì đó, âm thanh nhẹ nhàng, có lẽ anh sẽ không được nghe bao giờ nữa, ánh mắt dịu dàng như nước có lẽ sẽ không bao giờ nhìn anh một lần nữa . . . . Cô nói rất đúng, từ khi anh ra ngoài đến bây giờ, điện thoại của Tô Lai chưa bao giờ ngừng chuyển đến, anh không khỏi nhớ tới, những ngày tháng bên cô, cô cho tới bây giờ chỉ yên lặng ở trong nhà chờ anh. . . . . . Trong lòng nói không ra tư vị gì, Thân Tống Hạo cúp mấy lần sau, rốt cuộc vẫn phải có chút bất đắc dĩ nhận: “Tiểu lai, thế nào?”
“A Hạo. . . . . . Tại sao anh không nhận điện thoại của em? Có phải anh chán ghét em, không muốn em nữa phải không. . . . . Anh đang ở đâu. . . . . . Em thật sự rất sợ hãi, không cần bỏ lại một mình em có được hay không?”