Văn Tĩnh làm ra vẻ mặt kinh sợ, ngón tay dùng sức nhéo khuôn mặt của cô ta luôn miệng khoa trương hét to lên. . . . . . Móng tay của cô móng rất dài, còn tô vẽ những hoa văn màu mè xinh đẹp trên đó, những viên đá phía trên ấn vào mặt của Tô Lai, làm cho cô ta bị đau luống cuống không kịp lui về phía sau để tránh, Văn Tĩnh cũng không buông tha cho cô ta, dùng móng tay ấn vào mặt của cô ta, nâng lên môi đỏ mọng chê cười: “Thế nào, biết đau rồi hả ? Còn sợ nữa sao? Cô thật đúng là có tâm kế, chuyên chọn quả hồng mềm để bóp, Nhan nhi không đấu lại với cô, nhưng Văn Tĩnh tôi cũng không sợ cô!”
Văn Tĩnh giơ tay lên bắt lấy cằm của cô ta, lôi cô ta lại gần bên cạnh mình, Tô Lai đau đến cau mày, người phụ nữ cố ý dùng móng tay cắm vào cằm của cô ta! Nhưng cô ta không trốn không tránh, chỉ là vô tội nhìn Văn Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Văn tiểu thư. . . . . . Tôi không phải cố ý, sau khi tôi trở lại, chưa bao giờ đề cập tới chuyện muốn A Hạo và Hứa Hoan Nhan ly hôn. . . . . .”
“Phi!” Văn Tĩnh tức giận la lên, cô hung hăng đẩy gương mặt trong tay mình ra: “Tô tiểu thư, cô chỉ lừa gạt được tên chuột ngu ngốc kia, nhưng cô không lừa được tôi đâu, Văn Tĩnh tôi không biết đã gặp qua bao nhiêu người phụ nữ giống như cô rồi”
Tần tẩu nhìn dáng vẻ chật vật của Tô Lai, chỉ muốn cười to lên, nhưng lại không dám, nên không thể làm gì khác hơn là bưng cà phê ra ngoài: “Văn tiểu thư, cà phê của cô.”
Văn Tĩnh vỗ vỗ tay, bưng chén cà phê nóng bỏng kia lên, đặt ở khóe miệng thổi mấy cái, cô không uống, chỉ chậm rãi buông xuống, “Tần tẩu, ly cà phê này bà đừng động đến, một lát nữa tôi còn có việc dùng tới! Tôi muốn lên phòng ngủ của Nhan nhi xem một chút, Tô tiểu thư, cô có hứng thú đi cùng với tôi chứ?”
Tô Lai theo bản năng dùng sức lắc đầu, nhưng Văn Tĩnh lại hừ lạnh một tiếng: “Tôi tin rằng cô cũng không dám!”
Cô xoay người, bóng dáng xinh đẹp đi lên lầu, nhưng chỉ trong chốc lát trong phòng liền vang lên một tiếng hét kinh thiên động địa, Tô Lai đứng ngồi không yên, sau khi lại nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập phá thì rốt cuộc vẫn không nhịn được cắn răng một cái đứng lên, sắc mặt giận dữ, hai mắt quét về phía Tần tẩu đang đứng bên: “Tần tẩu, bà cứ để cho người ngoài tới nhà của chúng ta càn quấy sao? Nếu thiếu gia trở lại, tuyệt đối sẽ không tha cho bà!”
Nhưng Tần tẩu vẫn đứng bất động, chỉ rũ hai mắt thật thấp mở miệng: “Thiếu gia thấy Văn tiểu thư cũng muốn nhường nhịn ba phần, tôi làm sao dám đi lên?”
“Bà có phải không rõ ai là chủ nhân của bà đúng không? Tốt lắm, tối nay tôi sẽ nói A Hạo đuổi việc bà!” Tô Lai tức giận cơ hồ muốn nổ tung, rồi lại thương xót cho đống đồ trang sức và quần áo của cô, chỉ hốt hoảng chạy tới phòng ngủ . . . Khi kéo cửa ra thì chỉ thấy đầy đất bừa bãi, mà Văn Tĩnh cũng đang càng chơi càng vui vẻ, đem những thứ đắt tiền và tinh xảo trong tủ treo quần áo ném bừa bãi trên mặt đất sau đó dùng đế giày giày xéo! Tô Lai nhìn thấy mà lòng đau như dao cắt, nhào qua muốn giành lại, nhưng Văn Tĩnh cũng ngay lập tức ném toàn bộ mỹ phẩm trong ngăn kéo của cô ta ra, đến khi lôi ra một chiếc hộp Nhã Bảo được chạm khắc tinh tế thì ngay cả Văn Tĩnh cũng có chút kinh ngạc.
“Tô tiểu thư, cô ra tay thật là hào phóng, để có được chiếc hộp này chỉ sợ cô cũng khiến Thân thiếu chảy máu không ít đi!”
Tô Lai nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Văn Tĩnh, chỉ nghĩ rằng cô cũng có lòng cố kỵ, không khỏi đắc ý mở miệng: “Cô nghĩ sao? A Hạo nhà tôi nói rồi, tôi thích gì thì có thể trực tiếp qụet thẻ, không cần nói cho anh ấy biết, cũng không cần đi tìm anh ấy để phê chuẩn chi phiếu.”
“Nha. . . . . . Tô tiểu thư ngay cả một danh phận cũng không có, làm một con gà cao cấp mà còn đắc ý như vậy, thật là làm cho người khác phải lau mắt mà nhìn!” Văn Tĩnh lạnh lùng cười một tiếng, cái tay giương lên, đem nguyên hộp kim cương trực tiếp ném từ trên lầu xuống, cô vỗ vỗ tay, không chút khách khí đi tới bên cạnh Tô Lai đụng vào: “Nếu Thân thiếu cưng chiều cô như vậy, thì sẽ thấy cô mua đồ mới sẽ tốt hơn!”
“Văn Tĩnh, cô đừng thấy tôi nể mặt cô mà lên mặt, cô có tin tôi dám báo cảnh sát hay không, khi cảnh sát tới đây có thể lập tức dùng tội danh tự tiện xông vào nhà người khác để bắt cô!” Tô Lai tức giận đến toàn thân phát run, lại đau lòng cho những viên kim cương quý gía kia, ở cùng Dennis Lâm ba năm làm cho cô hoàn toàn thay đổi thành một người khôn khéo, không lấy được tiền, thì phải quy đổi tất cả ra châu báu, dù sao những thứ này theo thời gian sẽ tăng dần giá trị, cô cũng coi như là không có buồn phiền ở nhà!
“Cô cứ làm đi, tôi lại là muốn xem một chút Thân thiếu cho phép cô làm như vậy hay là không cho phép!” Văn Tĩnh cũng không thèm nhìn tới cô ta, chỉ đứng ở trên lan can gọi Tần tẩu: “Tần tẩu, nấu lại cà phê mang lên đây đi!”
Rất nhanh Tần tẩu bưng bình cà phê xuất hiện trong phòng ngủ, Văn Tĩnh cầm lấy bình cà phê, từng bước từng bước đi tới trước mặt của Tô Lai, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ, chỉ lành lạnh cười một tiếng: “Tôi cho cô biết, Nhan nhi nếu vẫn không có việc gì thì chuyện này coi như thôi đi, nhưng nếu Nhan nhi thiếu một cọng tóc, Tô Lai, hôm nay tôi hủy không chỉ chừng này y phục cùng đồ trang sức!”
Cà phê nóng bỏng lập tức tưới lên bộ y phục hoa mỹ, và rưới lên những bộ đồ trang sức vung bừa bãi trên bàn trang điểm, lập tức làm cả căn phòng bị thay đổi thành một đống bừa bãi, Văn Tĩnh đem nửa bình cà phê còn lại đưa cho Tần tẩu: “Tần tẩu, lầu dưới còn có một cái hộp trang sức đắt tiền nhất, số cà phê còn dư lại này cũng đừng lãng phí, nếu Thân thiếu về, bà cứ nói là tôi đã làm! Để cho anh ta tìm Văn Tĩnh tôi tính sổ!”
“Dạ, Văn tiểu thư!” Tần tẩu lập tức cung kính bưng cà phê xuống lầu, Văn Tĩnh cũng đi tới bên cạnh Tô Lai hung hăng đụng một phát còn không quên dùng giày cao gót đạp một cái trên mu bàn chân của cô ta!
“Cô. . . . . .” Tô Lai đau đến mức cả khuôn mặt cũng tái đi, nhưng Văn Tĩnh cũng chỉ khinh thường hừ một tiếng, đóng sập cửa lại đi xuống lầu.
Cô Văn Tĩnh cả đời này không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người chị em tốt của cô là Hoan Nhan bị người ta khi dễ, nếu không phải cô bận tâm Kỳ Chấn, cô đã sớm đem tên khốn Thân Tống Hạo kia đánh cho nhừ tử rồi ! Cô cũng không tin anh dám vì Tô Lai mà tìm Văn Tĩnh cô ra mặt!