“Duy An, chị của em có ở đó không?” Thân Tống Hạo hỏi trực tiếp, anh đương nhiên cho là, Hoan Nhan nhất định đi cùng với bọn họ.
Đôi lông mày của Duy An khẽ nhíu lại, chần chờ một chút, đáy lòng cũng có chút bối rối , “Anh rể, chị em không nhà đúng không?”
“Em nói cái gì?” Thân Tống Hạo lập tức từ trên ghế ngồi bật dậy, tay nắm điện thoại di động cũng siết chặt hơn, lòng anh căng lên, cổ họng cũng cảm thấy khô khốc: “Chị em, không ở cùng với mọi người sao?”
“Anh rể, chị em không có ở Newyork, chị ấy không ở với bọn em.” Duy An trầm trầm mở miệng, mi tâm cũng nhíu chặt hơn, bất tri bất giác, anh lại nghĩ tới chuyện lúc mình ra khỏi nước sao lại không nhìn ra được cái gì từ những phản ứng của chị?
“Anh là chồng của chị ấy, chị ấy ở đâu, không phải anh nên là người rõ ràng nhất sao? Hay là. . . . . .” Duy An thật thấp cười một tiếng, thanh âm cũng là lập tức lạnh lẽo hơn: “Rốt cuộc giữa anh và chị ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Thân Tống Hạo không có cách nào trả lời, lòng bàn tay đang nắm lấy điện thoại rịn ra một tầng mồ hôi, ướt nhớp nhúa khó chịu, hầu kết của anh khẽ chuyển động lên xuống, trong cổ họng cũng là khát khô cổ mà nói không ra một tiếng.
“Thân Tống Hạo, nếu chị tôi xảy ra chuyện gì, dù chỉ là thiếu một cọng tóc, Quý Duy An tôi chính là liều cái mạng này với anh, cũng muốn giết chết anh!” Sau nửa ngày trầm mặc, Duy An vẫn còn không khống chế được mà hét lên!
“Duy An. . . . . .Trước tiên em đừng nói chuyện này cho bác trai và bác gái!” Thân Tống Hạo tỉnh táo lại, cũng nhớ ra cho tới bây giờ cô vẫn luôn gạt ba và mẹ, nói vậy cũng là sợ bọn họ lo lắng đi, mà điều bây giờ anh có thể làm, cũng chỉ có những thứ này.
“Thân Tống Hạo, rốt cuộc anh đã làm gì với chị tôi? Rốt cuộc chị ấy đang ở đâu? Nếu chị tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh đâu, Thân Tống Hạo. . . . . .” Tiếng của Quý Duy An cuối cùng chỉ là những tiếng nức nở nghẹn ngào, điện thoại phập một tiếng bị cắt đứt, lưu lại cho Thân Tống Hạo một vẻ mặt mờ mịt bất động, chiếc điện thoại rong lòng bàn tay anh bị ném lên trên bàn, phát ra một âm thanh càng khiến cho người ta buồn bực hơn, thế nhưng anh không nghe thấy bất cứ cái gì cả. . . . Trong lòng anh có một ý nghĩ dần dần sáng tỏ, cô dấu diếm chuyện cùng anh ly hôn, nói vậy chỉ là vì muốn cho gia đình cô yên tâm ở Mĩ sinh sống, mà cô, chắc chắn sẽ không thể đi Mĩ, mà lại càng không thể ở lại nơi này, cho nên. . . . . . Những ngón tay của anh siết chặt lấy mép chiếc bàn gỗ, hốc mắt cảm thấy một mảnh chua xót, anh xoay người, ngoài cửa sổ đã là một mảnh bầu trời mờ mịt, vậy là một ngày nữa lại sắp trôi qua, nhưng anh lại không có sự kích động muốn ngay lập tức về nhà.
Tô Lai xinh đẹp, thời gian dần dần qua đi, sự lo lắng và sợ hãi lúc đầu của cô cũng dần rút đi, lại giống như bộ dáng lúc ban đầu, tất cả đều đúng, nhưng hình như trái tim của anh, có cái gì đó sai rồi.
Thì ra anh cũng đã dần dần quen với việc dùng hình ảnh của một phụ nữ khác để cân đo, so sánh với Tô Lai, giống như lúc ban đầu anh luôn dùng hình ảnh của Tô Lai để so sánh với Hứa Hoan Nhan.
Trầm trầm thở dài một hơi, từ trước đến giờ anh luôn kiêu ngạo tự phụ, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cùng bất luận kẻ nào nói qua một câu thật xin lỗi, chưa bao giờ thừa nhận qua mình phạm sai lầm, thế nhưng đây là lần đầu tiên, ngay cả chính anh cũng cảm thấy hoang mang.
Mà bây giờ, cô đang ở đâu? Đáy lòng Thân Tống Hạo chợt nhớ tới những thứ châu báu mà gia gia lưu lại, lúc cô đi đúng là một phân tiền hay một món đồ trang sức cũng không mang đi, có lẽ. . . . . . Có lẽ cô sẽ động đến những thứ đó, linh cơ nhất động, Thân Tống Hạo lập tức bấm số người phụ trách của một ngân hàng bên Hoa Kì mà Thân gia luôn giao dịch.
“Thân thiếu gia, những thứ đồ trang sức và văn vật kia vào hai tháng trước đã bị người lấy đi rồi, người ấy cầm vật chứng mà Thân lão để lại và chìa khóa quả thật đều là thật.”
“Có phải đó là một người phụ nữ còn trẻ đúng không, khoảng hai mươi ba tuổi. . . . .”
Mặt của anh đột nhiên rầm xuống, hai tháng trước, bọn họ căn bản còn chưa có ly hôn, mà cô đã đem toàn bộ những thứ đó lấy ra ngoài! Nhưng anh cũng lập tức nêu lên giả thuyết phủ định, nếu Hứa Hoan Nhan thật sự đi lấy châu báu, khi đó bọn họ mỗi ngày đều ở chung một chỗ, trừ phi cô phân thân ra!
“Không phải không phải, đó là một người mà tôi chưa từng thấy qua, chỉ là nhìn những tín vật kia trong tay người ấy và chìa khoá của quỹ bảo hiểm, thì đúng là thật.”
“Tốt, tôi hiểu rõ rồi. Cám ơn anh, hẹn gặp lại.” Cúp điện thoại, thái độ của Thân Tống Hạo càng trở nên nặng nề, nói như vậy, chắc chắn đó là một người bạn nào đó ở Mỹ của cô, giúp cô lấy châu báu ra ngoài.
Không trách được ban đầu, cô ta không chút do dự đồng ý ly hôn, thì ra là vì anh không còn chút xíu giá trị lợi dụng nào nữa!
Phịch một tiếng, anh không khống chế được hung hăng đập một quyền lên trên mặt bàn! Hứa Hoan Nhan, coi như cô có chạy đến chân trời, tôi cũng phải trói cô về!
Không khí trầm muộn cơ hồ hít thở không thông, điện thoại trong phòng làm việc lại vang lên, Thân Tống Hạo không nhịn được nhận, cũng nghe thấy thanh âm của Thân Thiểu Khang có chút mong đợi phía bên kia ống nghe: “A Hạo, tối nay con về nhà một chút được không?”
“Có chuyện gì không?” Anh cố kìm nén sự tức giận, nhưng thanh âm lại vẫn không mang theo một tia tình cảm.
“Ba, ba chỉ muốn cùng con ăn một bữa cơm. . . . . .”
“Bà ấy không có ở nhà sao? Cần gì tôi phải qua.” Khóe môi anh hơi nhếch lên, trong lòng anh mặc dù có chút sóng gió, nhưng lại vẫn không chút do dự cự tuyệt.
“Mẹ con tối nay có bữa tiệc, hôm nay. . . . . . Là sinh nhật của ba, thôi. . . . . . Nếu con đã bận, thì không cần tới cũng được. . . . . .” Thanh âm của Thân Thiểu Khang nghe có chút thê lương, còn mang theo sự hoảng loạn cẩn thận, Thân Tống Hạo trong cổ họng như hóc xương, không khỏi mở miệng: “Tôi có lẽ sẽ tới.”
“Ai ai, ba sẽ phân phó ngay cho phòng bếp làm những món ăn con thích nhất. . . . . .” Thân Thiểu Khang kích động không thôi cúp điện thoại, đi lên trên lầu chuẩn bị thông báo cho Thích Dung Dung cái tin tức tốt này, lại thấy bà đang vội vàng trang điểm, trước mặt đang bày một hộp trang sức, bên trong bày một chuỗi trang sức bằng phỉ thuý lâu năm, sặc sỡ loá mắt và tinh mỹ vô cùng.
“Ai nha. . . . . . Cái này không thể được, tôi đã đồng ý tối nay phải đi tham gia bữa tiệc của bà Vương, mà mấy vị phu nhân kia đều đang chờ đợi để được chiêm ngưỡng bộ trang sức phỉ thuý này của tôi, nếu không phải mấy ngày trước nghe nói Hứa Hoan Nhan và A Hạo Ly đã ly hôn rồi, mà cô ta lại đi Mĩ, tôi còn không có cơ hội mang những thứ này đâu, để hôm nào đó đi. . . . .”
Thích Dung Dung vừa bôi phấn lót, cũng không quay đầu lại mở miệng nói.
“Nhưng vất vả lắm con trai mới đồng ý về nhà ăn cơm một lần, Dung Dung bà không nghĩ tới cảm nhận của con sao?” Thân Thiểu Khang có chút bất đắc dĩ, tuổi cũng đã lớn như vậy rồi, còn thích mấy cái giao thiệp vớ vần kia, thật là làm cho người khác phải đau đầu!