“Nhưng anh chính là hạnh phúc của em. Nếu như không có anh, một mình em cô đơn trên cõi đời này, làm sao có thể hạnh phúc?” Mặt của Hoan Nhan dính lên cổ anh, nỉ non nhẹ nhàng lên tiếng.
Á Hi không nói gì, chỉ cười khổ, trong lòng anh tựa hồ nhớ tới cái gì, bất giác thở dài.
Nếu nói anh nhiều năm làm bạn với cô, chỉ vì muốn lấy được cô, như vậy bây giờ anh đã hoàn toàn được như nguyện, nhưng anh biết, từ đầu đến cuối anh cũng hiểu rõ ràng, thứ mà anh muốn, không phải những thứ này.
Hoan Nhan không hiểu, hoặc có lẽ là cô hiểu, nhưng lại không làm được, có lúc buổi tối ngay cả trong lúc ngủ cô cũng không cảm thấy yên lòng, những lúc đau đớn một mình trong căn phòng nhỏ anh cũng đã từng nghĩ ngợi, cũng từng hối hận, hối hận hồi đó khi Thân Tống Hạo đếm tìm cô thì anh không nên nhất thời ích kỷ, để cho bọn họ cứ như vậy gặp thoáng qua, nhưng anh cũng đã nghĩ đến một điều, nếu là quả thật bọn họ gặp lại, thì những năm này anh phải làm sao, anh nên ở đâu?
Nghĩ đến quãng thời gian sau khi gặp được Hoan Nhan, anh đã không còn là anh nữa, anh đã không giống như lúc trước, anh giống như là một vệ tinh bé nhỏ, luôn quay quanh cô, nhưng lại không biết rằng, tấm lòng của cô cũng đang xoay quanh một người khác, anh đuổi theo cô, nhưng cô lại đang lưu luyến si mê một người khác, ba người bọn họ giống như một chiếc kiềng ba chân vững chãi, bình tĩnh trôi qua những năm tháng này.
Mà bây giờ, Á Hi bùi ngùi thở dài, anh tình nguyện chết đi, cũng không muốn cô làm những chuyện trái với lòng mình sau đó sẽ không còn đường để rút lui.
Đường rút lui. . . . . . Á Hi đột nhiên ngẩn người tại chỗ, thì ra là, thì ra là trong lòng của anh vẫn luôn tồn ý nghĩ như vậy, giống như thời gian đã qua lâu như vậy, nhưng trong lòng Hoan Nhan vẫn luôn yêu người kia, anh cũng biết rõ ràng, nhưng muốn nhân cơ hội gần gũi cô, để cô quên đi.
“Á Hi. . . . . . Á Hi?” Hoan Nhan nhìn anh vẫn trầm mặc, không khỏi thật thấp mở miệng kêu anh.
Á Hi chậm rãi quay mặt sang, nhìn cô khẽ nâng cằm lên, anh cảm thấy lồng ngực mình vừa buồn bực lại vừa đau, cơ hồ khó nhịn, nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ bày ra vẻ mặt bình tĩnh, vững vàng nhìn cô; “Nhan Nhan, em đi tìm anh ấy đi, mang theo cả Noãn Noãn nữa . . . . .”
“Tăng Á Hi!” Hoan Nhan sửng sốt nửa ngày, hồi lâu mới tức giận đứng lên đưa tay đẩy anh ra, Á Hi bị cô đẩy lệch qua trên giường, cũng nặng nề thở hổn hển không ngồi nổi, cố gắng mấy lần, anh rốt cuộc buông tha, dứt khoát nửa nằm nửa ngồi ở đó, nhìn cô, hai mắt đen như mực, ánh mắt vĩnh viễn chỉ có một mình cô.
“Nhan Nhan, anh sợ không lừa được em nữa . . . . Cũng không còn biện pháp để chăm sóc cho em và Noãn Noãn nữa, em hãy đi tìm anh ấy đi. . . . . . Bốn năm trước, anh nên nói cho anh ấy biết em ở trong phòng, thời gian bốn năm này, là do anh lấy trộm được của ông trời, bây giờ, có lẽ anh nên trả lại rồi . . .”
Anh nặng nề thở dốc, thanh âm đến cuối cùng rốt cuộc yếu xuống, như là đã quá mệt mỏi, lúc đôi mi của anh khép lại, ánh tà dương đỏ như máu, thời điểm chìm vào bóng đêm như có hồi quang phản chiếu, ánh sáng bắn tán loạn xung quanh đầy màu sắc, tiếp đó, phía chân trời chìm vào bóng tối bao la, ánh trời chiều bị bóng đêm nuốt hết, không còn bóng dáng. . . . . .”Á Hi. . . . . .” Hoan Nhan lảo đảo tiến lên, lập tức ngồi bên giường anh, cô nắm lấy hai tay của anh, sao nó có thể lạnh như vậy.
Một khắc này, tại nơi đây, lòng của cô tựa hồ cũng đã theo anh chết đi, tại đây một khắc, sự sợ hãi và tuyệt vọng giống như thủy triều, từ chân của cô từng chút từng chút dâng lên lan tràn ra xung quanh, cho đến khi nó bao phủ lấy lồng ngực của cô, làm cho hô hấp của cô dần hạ xuống, cũng đau tê tâm liệt phế. . . . . .”Á Hi. . . . . . Á Hi!” Hoan Nhan khàn giọng kêu tên của anh, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới xung quanh, trụ cột chống đỡ cho cô, giúp cô trải qua những năm tháng qua, hoàn toàn sụp xuống rồi.
*********************************
Cô đẩy xe lăn, đạp lên mặt đất xốp xốp, sau cơn mưa cuối cùng của mùa đông, khí trời cũng trong lành hơn, ngay cả ánh mặt trời khó mà thấy được cũng ló ra, cô đẩy Á Hi tản bộ trong vườn hoa của bệnh viện, anh bây giờ ngay cả hơi sức để tự mình đi bộ cũng không còn, yếu ớt như một đứa bé.
Cố gắng hít thêm một chút hương hoa của mùa xuân, anh được bao bọc bởi một tấm chăn thật dày, anh bị những tia nắng ấm áp làm cho buồn ngủ, thời gian anh hôn mê ngày càng nhiều, thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ít, anh còn có cơ hội để ngắm hết mùa xuân năm nay, rồi những ngày hạ, mùa thu. . . . . . rồi mùa đông sao?
“Á Hi. . . . . . Chờ thân thể của anh tốt hơn, chúng ta mang theo Noãn Noãn, cùng đi giao du, đi đạp thanh có được hay không?”
“Được.”
“Chờ đến khi thân thể của anh khá hơn một chút, chúng ta hãy về nhà đi, ba người một nhà chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, có được hay không?”
“Được.” Á Hi mỉm cười, thanh âm vẫn vô lực như vậy, nhưng trong mắt lại sáng rực rỡ, anh liền những ngày tháng này làm một giấc mộng, một giấc mộng mà anh mãi mãi không muốn tỉnh dậy.
Anh ngủ thiếp đi, Hoan Nhan quỳ xuống bên cạnh đầu gối anh, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nổi rõ những khớp xương của anh áp vào mặt mình, cô nhẹ nhàng vuốt ve, tự lẩm bẩm một mình: “Á Hi, anh phải sống tiếp, nhất định phải sống thật tốt. . . . . Nếu như anh không còn nữa, thì em làm sao bây giờ? Làm sao đây?”
Lần này thời gian anh chìm vào hôn mê rất dài, đến tận nửa đêm, lúc Hoan Nhan đang nằm ở bên giường uể oải, Á Hi chợt mở mắt trong bóng tối, anh mò mẫm tay, “Hoan Nhan, Hoan Nhan em ở đâu?”
“Á Hi, em là Hoan Nhan, em đang ở đây, ngay bên cạnh anh . . . .” Cô không còn chút buồn ngủ nào, cuống quít đưa tay nắm lấy tay anh luôn miệng trả lời.
“Anh nằm mơ thấy em bỏ đi. . . . . .anh, anh rất sợ . . . . .” Trong miệng anh nỉ non, cố gắng muốn nhìn cô, rồi lại vô lực khép đôi mi lại, trở tay nắm chặt lấy các ngón tay của cô rồi lại chìm vào giấc ngủ mê man. . .