Anh đã sai lầm quá rồi, sai lầm quá rồi. Lúc Hoan Nhan rời đi, còn có mang thai con của anh….
Thân Tống Hạo bỗng nhiên vung nắm đấm, nặng nề ở trên thân cây, bàn tay chấn động tê dại, nhưng anh không dừng được, từng phát từng phát đập xuống, cho đến khi máu tươi chảy ra, anh mới vô lực ngồi xổm xuống đất, trên mặt cũng tràn trề nước mắt.
Nếu như anh không đoán sai, lúc trước cô không muốn sinh con cho anh, ,ngay cả đứa bé đầu tiên mà cô quyết định bỏ đi, như vậy lúc trước khi chưa ly hôn, tâm của cô bị tổn thương, nên không muốn sanh con cho anh thôi.
Hai lần đều bởi vì anh cùng Tô Lai, mới mất đi người phụ nữ yêu mến và cốt nhục của mình, Thân Tống Hạo, ngươi tạo ra nghiệt quá nặng, khi nào mới trả được nợ đây?
Không dám nghĩ đến, anh chưa từng sụp đổ như thế này, trong tim thật đau đớn thống khổ, nhắm mắt lại, ngày sinh nhật năm đó của anh, khuôn mặt cố gắng tươi cười của cô, nhắm mắt lại, lại là hình ảnh cô cười, khóc thút thít, bị đuổi ra khỏi nhà họ Thân trong người không có một xu, những năm sau này cô trôi qua như thế nào? Thời điểm anh và Tô Lai dây dưa không rõ, cô núp ở góc nào để chữa thương?die»ndٿanl«equ»yd«on
Anh lái xe ra khỏi biệt thự, ngón tay run rẩy gọi một cuộc điện thoại, Kỳ Chấn bị đánh thức, mà đầu dây bên kia phát ra âm thanh nghẹn ngào, khổ sở.
“Kỳ Chấn, tôi muốn đi tìm Nhan Nhan, hiện tại bây giờ tôi muốn đi tìm Nhan Nhan, tôi muốn điên rồi…. Kỳ Chấn, nếu tôi không tìm thấy cô ấy, tôi sẽ chết, bây giờ sẽ chết!”
Anh cắn chặt môi dưới, giọng nói nghẹn ngào bức bách, bắt đầu run rẩy.
“A Hạo… Anh làm sao vậy? Tại sao đột nhiên nói chuyện này?” Kỳ Chấn liếc mắt nhìn Văn Tĩnh còn đang buồn ngủ, hai người không hiểu có chuyện gì xảy ra.D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.
“Anh mặc kệ tôi, Kỳ Chấn, anh mặc kệ tôi tại sao như vậy, tôi chỉ muốn thấy cô ấy, nhất định lập tức phải nhìn thấy cô ấy, Kỳ Chấn… Anh phái người đi tìm cô ấy, ngay lập tức đi!”
Kỳ Chấn xoay người nhìn bầu trời tối đen phía ngoài, trong lòng không khỏi buồn bực nhíu mày: “Anh hiện tại nóng vội cái gì? Đi đâu tìm bây giờ? Ngay cả Tĩnh nhi và nhà họ Quý còn không biết, tôi làm sao có thể tìm được?”
Văn Tĩnh ngẩn người, suýt chút nữa bật thốt lên, nhưng rồi lại cố nhịn, hiện tại chắc là Nhan nhi cùng với Á Hi ở chung một chổ, nếu như Thân Tống Hạo bất chấp tất cả đi tìm, xem thế này chuyện ba người làm sao giải quyết?
Cô do dự rất lâu, nhưng vẫn cúi đầu, bên kia Kỳ Chấn và anh ta vẫn đang nói chuyện, bên này Văn Tĩnh cũng bắt đầu hoảng hốt.
Bất kể Nhan nhi cực khổ ra sao, có bao nhiêu sai lầm, ít nhất, hiện tại có Thân Tống Hạo toàn tâm toàn ý yêu cô ấy, hơn nữa, còn có Tằng Á Hi, nguyện ý rời bỏ tất cả ở lại bên cạnh cô ấy, nhưng còn cô thì sao? Đi theo Kỳ Chấn nhiều năm như vậy, ngay cả cửa chính nhà Kỳ Chấn cũng không bước vào được.DĐLQĐ
Đáy lòng dâng lên nỗi chua xót không nói rõ được, cũng may là Kỳ Chấn vẫn toàn tâm toàn ý đối với cô, cũng an ủi được một chút.
Cô cảm giác như vận mệnh của Hoan Nhan sắp sáng sủa hơn, còn cô,thì đến bao giờ?
***************** Cuối xuân tháng ba, hoa vũ anh bay, sắc xuân ngập trời
Đang ngủ say, Hứa Hoan Nhan được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sắp đặt cho cô ở trong phòng bệnh phía sau,.phòng cô nằm cạnh bên phòng bệnh của Á Hi, cũng mất trọn một buổi sáng.
Đây không phải là kết quả anh mong muốn, có thể anh không sống được bao lâu, nhưng Hứa Hoan Nhan còn có một đời, huống chi chuyện trước đây của cô còn gút mắc nhiều như vậy.
Trong bụng cô có đứa bé này, con đường sau này cô làm như thế nào để đi? Thêm một phần ràng buộc cô thế nào bắt đầu cuộc sống mới, chẳng lẻ cả đời cô quạnh lẻ loi một mình sao?
Anh không buông được, anh yêu thương cô.
Đúng là khi cô khóc cầu xin cả một đêm, khi chưa đến ba ngày sau, anh vẫn không quyết được lựa chọn thỏa hiệp.
Cả đời này anh vẫn không đành lòng nhìn thấy cô rơi lệ, anh muốn nhìn thấy nụ cười thanh lệ của cô, muốn nhìn bộ dáng sung sướng tràn đầy hạnh phúc của cô, muốn cô không buồn không lo đến cuộc sống, mà không phải giống như bây giờ, bị những lo toan trong cuộc sống đè ép đến cong lưng, vì anh mang đến nhiều gánh nặng trách nhiệm nên không còn nhìn thấy nụ cười như xưa của cô nữa.Diễnđàn✪Lê✪QuýĐôn
Anh chống tay xuống giường, đi qua nhìn cô.
Cầm khăn lông mặt ấm ấm đưa cô lau mặt mũi và tay, anh ngồi bên cạnh cô, một lân lại một lần để ý tới tóc của cô, cho tới bây giờ đều là cô chăm sóc anh, từ miếng ăn đến giấc ngủ… Lần này, anh muốn chăm sóc lại cô cho thật tốt.
Nắm tay cô, kề sát ở trước ngực, Tằng Á Hi bởi vì ngày càng gầy gò, hai mắt trông càng to hơn, anh nhìn lại cô nhẹ nhàng nói: “Nhan Nhan, anh có vị trí nào ở trong lòng em không, có từng nghĩ thích anh không?”
Cô ngủ thật sâu, không trả lời.
Anh mỉm cười, tém lại chăn cho cô. Thật tốt, anh có thể còn có ảo tưởng.
Em đã biết, anh chỉ ước ao em có thích anh một chút, chỉ cần trong lòng em anh có một chút vị trí, anh chính là có chết, cũng cười mà rời đi.
Tằng Á Hi ngồi hồi lâu, cảm thấy cơ thể mệt mỏi, anh run rẩy đứng lên nhìn cô đang ngủ say, mi tâm vẫn vặn vẹo, nhiều năm như thế này, anh hiểu rõ cô, cô yêu Thân Tống Hạo, lúc nào cũng nhớ đến Thân Tống Hạo, nhưng không thể nào tha thứ cho những tổn thương mà anh ta đã gây ra cho cô.
Cũng giống như anh, anh yêu cô, nghĩ tới cô, cô cũng biết rõ như vậy.
Anh đợi lâu như vậy, một năm rồi lại một năm, nhưng vẫn không thay thế được người mà cô khắc cốt ghi tâm.
Anh làm nhiều như vậy, chờ đợi từng ngày từng ngày, nhưng cái mà anh có được chỉ là sự cam tâm tình nguyện của cô bù đắp ân tình và săn sóc anh, anh vốn nên vui vẻ chấp nhận, nhưng mà thật là khổ sở khó vượt qua, giờ phút này nếu bên người của cô là Thân Tống Hạo nhất định cô sẽ mĩm cười vui vẻ.
Có lúc kiên trì chưa chắc là đúng, Tằng Á Hi đứng ở đó, thân hình bất động giống pho tượng điêu khắc, anh nhìn cô không nhúc nhích.
“Nhan Nhan, nếu có kiếp sau, anh gặp em trước, vậy em có yêu anh không?”
Anh nháy mắt mấy cái, cảm thấy như nước mắt sắp tràn ngập, anh cuống quít xoay người, nhìn thân hình cô khẽ nhúc nhích phút chốc cướp đường mà chạy.
Anh ngay cả kiếp sau, cũng không ước mơ xa vời gì, anh đây yêu em sâu đậm như vậy, sâu đến không muốn rời bỏ thế giới này, không muốn xa rời em, làm thế nào bây giờ?
Sau một thời gian, thuốc mê tan đi, Hứa Hoan Nhan mờ mịt mở mắt, không biết là màn cửa lay động nhẹ bên cửa sổ hay gió lùa vào phòng, cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng của Tằng Á Hi sau cánh cửa sắp khép lại.
Cô không khỏi cười một tiếng, vui sướng đưa tay xoa trên bụng mình, đứa bé của cô và Tằng Á Hi nhất định là một thiên sứ.