“Tôi cũng muốn dè dặt lắm, nhưng ngài bảo tôi phải nhìn ngài tìm cho Kỳ Chấn một người phụ nữ, nhìn bọn họ kết hôn sao? Bác trai, bất kể người muốn làm thế nào, muốn cho tôi bao nhiêu tiền, hoặc là ngài nhìn tôi rất không thuận mắt, phái người giết chết tôi hoặc chém cho tôi một dao để cho tôi chết cũng được, tôi vẫn nói câu nói kia, muốn tôi chia tay với Kỳ Chấn, không có cửa đâu!”
Văn Tĩnh nắm lấy túi xách xoay người chạy ra ngoài, còn chưa đi tới cửa, không biết là do quá tức, hay là do buổi sáng còn chưa kịp ăn sáng, cô chợt một hồi đầu váng mắt hoa, trong dạ dày lăn lộn phun phát . . . . Mẹ nó! Cô mang thai!
Đợi đến khi nôn đến trời đất đảo điên, cơ hồ ngay cả đứng lên cũng không được, trong đầu Văn Tĩnh lại chợt thanh tỉnh! Cùng Kỳ Chấn ở chung một chỗ vài năm, bọn họ cũng chưa từng có ý ngừa thai, nhất là trước khi đến đây nửa tháng, bọn họ làm rất thường xuyên, nhưng cũng không sử dụng một biện pháp tránh thai nào, hơn nữa tính toán một chút, thì đó cũng không phải kỳ an toàn. . . . . . Như vậy cho dù có mang thai, cũng không có gì đáng ngạc nhiên!
“Cô đang làm cái quái gì thế? Ta mới nói cô mấy câu, mà cô đã ói ra phòng khách của ta để thị uy sao? Đúng là một dã nha đầu không được dạy dỗ, một chút quy củ cũng không hiểu!”
Ông cụ đuổi theo tới, ghét bỏ bịt mũi lắc đầu: “Quản gia, Quản gia đâu rồi, đưa cái dã nha đầu không có lễ phép này ném ra ngoài cho ta. . . . Bẩn rồi, thật là bẩn rồi !”
“Bác trai!” Văn Tĩnh súc miệng rồi đem miệng lau sạch sẽ mới xoay người lại, ngẩng cao đầu nhìn ông: “Trong bụng cháu có cháu trai của ngài rồi, ngài nếu muốn đem cháu ném ra ngoài thì cháu da dày thịt béo có lẽ sẽ chịu được, nhưng ngài xác định ngay cả đứa bé này cũng không cần sao?”
Khóe miệng Văn Tĩnh nhếch lên tạo thành một nụ cười, thật ra thì trong hai năm qua cô cũng cảm thấy được một chút, cùng ông cụ tranh cãi mấy lần, lại phát hiện ông cũng không phải như những lão già phong kiến, ngoan cố không thôi, cũng không phải là đối với cô căm thù đến tận xương tủy mà sống chết không chấp nhận cô, có thể ông cũng chỉ là bởi vì không muốn nhận thua, kéo không xuống tấm mặt mo này thôi!
Quả nhiên, ông cụ nghe xong những lời này, lập tức sững sờ tại chỗ, miệng há to ra có thể đút lọt một cái trứng gà!
“Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa?” Ông cụ không để ý bẩn thối lập tức chạy tới, nhìn chằm chằm vào bụng Văn Tĩnh rồi lớn tiếng hỏi.
Văn Tĩnh xua xua tay, nhưng cũng vui sướng vô cùng: “Nếu như cháu đoán không có sai, thì cháu và Kỳ Chấn đã có bảo bảo!”
“Đừng có dùng chiêu này để gạt ta! Ở chung một chỗ 4~5 năm cũng không mang thai, hiện tại ta nói đuổi cô đi thì cô liền mang thai, cái loại phụ nữ giống như thế ta gặp nhiều rồi, thậm chí còn có những thủ đoạn tinh vi hơn! Quản gia a. . . . . . Đừng để ý tới cô ta, ném cô ta ra ngoài!”
Ông cụ lại hồ nghi nhìn cô một cái, ngay sau đó lại bắt đầu kêu la!
Lời tuy quyết liệt, nhưng đôi mắt lại vẫn là không cam lòng nhìn Văn Tĩnh, hận không thể trực tiếp nhìn thấu bụng của cô, nhìn xem bên trong có phải thật sự có phải có một tiểu nhân nhi không!
Văn Tĩnh cắn chặt răng nhìn ông có chút buồn cười, nhưng vẫn là gắt gao nhịn xuống, cô xoay người, chậm rãi đi ra ngoài, trong miệng uất ức thì thầm: “Bảo bối, gia gia con không thích con, không muốn con, vậy là tốt rồi, mẹ sẽ dẫn con về nước. . . .”
Ông cụ bước chân chần chừ, nghe xong những lời này sự khát vọng trong đáy mắt càng tràn ngập ra ngoài, nhưng lại cứ bướng bỉnh không nguyện ý mở miệng.
Quản gia nhìn nửa ngày, chợt tiến lên một bước nói với ông cụ: “Lão gia, không bằng gọi bác sĩ Trương tới đây kiểm tra cho Văn tiểu thư, nếu là thật , vậy dĩ nhiên đó là chuyện tốt rồi, lão gia cũng được thỏa mãn tâm nguyện không phải sao?”
“Vậy thì đi mời bác sĩ Trương tới đây!” Ông cụ không chút do dự đồng ý, rồi lại đối với Văn Tĩnh nghiêm mặt: “Cô đứng lại cho ta, nếu như để cho ta biết cô gạt ta, xem ta làm thế nào mà tính sổ với cô!”
Bác sĩ Trương tới, nghiêm túc chẩn mạch, trong thời gian ngắn ngủi, không khí trong phòng khách trở nên thật nặng nề, Văn Tĩnh cũng không sợ, coi như không có thai thì đã làm sao, về nhà cùng Kỳ Chấn mỗi ngày tiếp tục yêu đương, cô cũng không tin cô không sinh nổi một đứa!
“Chúc mừng lão gia, Văn tiểu thư đúng là mang thai!”
“Thật sự?” Ông cụ hưng phấn lập tức đứng lên, nhưng lúc thấy Văn Tĩnh, ánh mắt cũng có chút biến hóa: “Quản gia, lập tức phân phó, bắt đầu từ hôm nay nha đầu này chuyển tới đây ở, phải cẩn thận hầu hạ!”
Nói xong, ông lại thấy Văn Tĩnh nhịn không được ranh mãnh cười nhìn ông, ông lúng túng ho nhẹ hai tiếng: “Ta quan tâm cũng chỉ là tiểu tôn tử của ta . . . . .”
“Làm sao đã biến thành tiểu tôn tử của ngài rồi hả ? Cháu cùng Kỳ Chấn còn chưa kết hôn đâu, nói không chừng còn sẽ còn chia tay cũng chưa biết. . . . . .”
“Cô đang nói lung tung cái gì đấy? Đây chính là đứa bé của Kỳ gia chúng ta, cháu trai ruột của ta! Hừ. . . . . .” Ông cụ dứt lời, hứng thú xoay người đi lên trên lầu: “Quản gia, ta phải đi nói cho mẹ Kỳ Chấn một tiếng!”
Văn Tĩnh nhìn một phòng vui vẻ, mặc dù trong lòng vẫn có chút cố chấp, nhưng vẫn đắm chìm trong sự vui sướng của việc mang thai, cô và Kỳ Chấn, rốt cuộc có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ, rốt cuộc không cần lo lắng sẽ có người ngăn cản!