Đầu lông mày của Á Hi nhíu lại, vì cô dừng lại đột ngột nên kéo theo anh, anh cũng không khỏi theo tầm mắt của cô nhìn sang, ánh mắt của anh cùng ánh mắt si ngốc của người đàn ông kia cũng không đụng vào nhau, nhưng anh ta cũng giống với Hoan Nhan, đều ngây ngốc sững sờ .
Thân Tống Hạo duy trì cái tư thái buồn cười đó một chút, bình thường là người khác đứng thẳng bất động nhìn anh, nhưng thế giới này phức tạp vô cùng, oanh yến vô số, giờ phút này trong mắt anh chỉ có cô.
Cô đứng ở nơi đó, mang trên mặt là niềm hạnh phúc đỏ ửng, tay trong tay với một người đàn ông khác, dịu dàng ôm cô thân thiết, bụng cô đội lên. . . . . . Anh chợt cắn hàm răng, mong mỏi năm năm, suy nghĩ năm năm, hối hận năm năm, nhưng tất cả đều không thể chống đỡ mãi với thời gian.
Thật ra thì ánh mắt hai người chỉ chạm nhau mấy giây, nhưng mà lại như là vượt qua hàng tỉ năm ánh sáng bình thường khá dài.
Bước chân anh không tự chủ hướng cô mà hoạt động, ngón tay cũng khống chế không được nhẹ nhàng run rẩy, chỉ cách ngắn ngủn hai thước, anh bước tiếp một bước nữa, sau đó đưa tay ra, anh muốn nhẹ nhàng ôm lấy cô, ôm lấy người phụ nữ anh yêu đến sắp nổi điên rồi.
Nhưng khóe môi cô lại chợt giương lên, nụ cười tuy rực rỡ nhưng lại mang theo sự tuyệt vọng trên đôi lông mày, có thể thấy xinh đẹp kinh người.
Hoan Nhan nắm chặt cánh tay Á Hi đang muốn rụt về, đôi mắt cô tràn đầy sương mù bị cô cố nén trở về, khóe môi Hoan Nhan càng nhếch lên cao hơn, cô nhìn anh khẽ nghiêng cằm, gật đầu. . . . . . Ánh mắt theo khuôn mặt tuấn dật thật nhanh trượt xuống, đột nhiên thay đổi thành ảm đạm, anh vẫn là bộ dáng năm năm trước, đứng ở trong đám người nhưng vẫn chói mắt như thế, Hoan Nhan kéo cánh tay Á Hi , nhìn thẳng phía trước, cũng không quay đầu lại, từng bước từng bước đi vững vàng, từ lúc cô lướt qua bên cạnh anh, mùi vị quen thuộc kia dù có cách năm năm cũng là lập tức xông vào chóp mũi của cô, khiến cho hốc mắt cô thật chua xót, cô đột nhiên cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn khiến cho mình thanh tỉnh.
Rốt cuộc, hãy để cho cô có thể mỉm cười đi lướt qua anh, trên mặt Á Hi không chút biểu tình, chỉ là khuôn mặt vốn dĩ đã gầy gò lại càng trắng bệch, anh không buông tay cô ra, chỉ phối hợp cùng cô từng bước từng bước lên trước.
Thân Tống Hạo bi thương xoay người, đáy mắt cũng không cách nào khống chế nổi lên một tầng hơi nước, năm năm rồi, anh không thể nào nghĩ tới có một ngày có thể gặp lại cô trong hoàn cảnh như vậy, nhìn cô anh có thể thấy cô đang rất hạnh phúc, kéo lấy tay một người đàn ông khác, bụng to nặng nề mỉm cười, gật đầu với anh, rồi đi lướt qua anh mà cũng không quay đầu lại.
“Nhan Nhan. . . . . .” Lúc anh gọi cái tên này, cô vừa vặn đi tới cửa, dòng người mãnh liệt, âm thanh cảu những người xung cuộn vào nhau, tiếng trẻ con cười cuốn tới, đem giọng nói tràn ngập bi thương của anh, trong nháy mắt bao phủ. . . . . . Lúc đi ra khỏi cửa chính, nước mắt của cô lập tức liền rơi xuống, ai cũng không nghe thấy, Á Hi cũng không, anh đi tới bên người cô, người đi đường cũng không nghe thấy , nhưng là cô nghe được, cách một biển người, cách thời gian thật tàn nhẫn, cô có thể nghe thấy một tiếng Nhan Nhan sau năm năm muộn màng kia.
“Nhan Nhan, em không sao chứ?” lòng bàn tay Á Hi lạnh như băng, mạnh mẽ chống lại cơn đau từ trong ngực, thanh âm của anh vẫn tràn đầy ân cần.
“. . . . . . Đi thôi, về nhà.” Cô thì thầm, dán sát mặt mình vào trong ngực Á Hi , lúc cô ly hôn với anh, cô cũng đã từng tự nói với mình, cả đời này, không cần phải khóc lóc vì anh nữa, coi như là có khóc, cũng chỉ cho phép khóc một phút.
Đúng lúc tài xế tới, cho xe dừng lại, Á Hi kéo đi cô lên xe, lúc cửa xe chậm rãi đóng lại, cô không thể khống chế nhìn tới cánh cửa kia, đôi mắt đẫm lệ mê ly không thấy rõ, rồi lại nhìn rõ ràng. . . . . . Anh đang đi tới đi lui trong đám người, hoàn toàn không để tới ý hình tượng, liều mạng tìm kiếm, giống như điên ngày ngày kêu tên cô.
Anh đang tìm cô, nhưng đã muộn rồi.
Hoan Nhan nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ hốc mắt đột nhiên trợt xuống: “Tài xế, lái xe.”
Người Á Hi hơi cứng lại, một lát sau cảm giác các khớp xương như bị sốt cao, anh liếc ra ngoài cửa sổ, cánh cửa cao hơn thân thể, trong nháy mắt liền bị dòng người bao phủ, cũng không thể nhìn được nữa, mắt anh trống rỗng, không còn một chút xíu biểu cảm.
Khi về đến nhà, đã là buổi trưa, Hoan Nhan để túi xách xuống đi đến phòng ngủ tắm rửa, Á Hi đi theo vào phòng ngủ thì đã thấy cô đã đóng lại cửa phòng tắm, chỉ chốc lát sau thì có mơ hồ tiếng nước chảy vang lên, anh đứng ở ngoài cửa, mà cô đang ở bên trong.
Bọn họ cách nhau một cánh cửa, nhưng mà lại như cả một ngọn núi, mà anh dù có cố gắng làm sao đi nữa, nhưng cũng không đỡ được, ngọn núi kia ở trong lòng anh, chưa bao giờ từng chuyển đi.
Đến bữa tối cô mới xuống lầu, mắt chỉ hơi sưng đỏ, xem ra cũng không rơi lệ nhiều lắm, Á Hi giống như cái gì cũng không xảy ra, chỉ kéo tay của cô ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt bày một bát cháo đậu xanh.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Noãn Noãn liếc thấy bộ dáng khác thường của Hoan Nhan, không khỏi lại bắt đầu lo lắng, cô bé túm lấy cánh tay của Hoan Nhan tay nhẹ nhàng lay động, một khuôn mặt nhỏ nanh tràn đầy sợ hãi.
“Không có việc gì bảo bối, con mau đi qua đó ăn cơm, mẹ không có việc gì. . . . . .”
Cô nhìn con gái, xuyên thấu qua khuôn mặt nhỏ nhắn đó cô như là thấy được khuôn mặt của anh, đây là con của anh, nhưng anh lại không biết, cô cũng từng nghĩ cả đời nãy sẽ không nói cho anh biết, nhưng là đối với Noãn Noãn, điều đó công bằng sao?
Đến khi cô bé trưởng thành chẳng lẽ không muốn biết tại sao nó không có ba sao? Cô nên nói làm sao, nói cô bé là bị ba và mẹ cùng vứt bỏ?