Anh quả nhiên tuân theo cam kết của mình, không hề lai vãng đến nhà họ Quý, Hoan Nhan nhìn thấy bệnh tình của Á Hi có thể không chế tốt được, dự định hai người sẽ mang theo Noãn Noãn quay trở về thành phố C, nhưng không ngờ Noãn Noãn lần này sống chết cũng không chịu chuyển trường nữa, miệng cô bé chỉ nói trong lớp có bốn bạn nhỏ chơi cùng rất vui vẻ không muốn rời đi, Hoan Nhan mơ hồ đoán được có lẽ cô bé không muốn gặp lại người ba của mình.
Đã mấy ngày trong người cô không thoải mái, Á Hi lo lắng không thôi tự mình đưa cô đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện, từ trong phòng khám đi ra hai người cũng không ai nói gì, bác sĩ chỉ nói cô sức khỏe không được tốt nhưng cũng không quá tệ, phải cố gắng bồi dưỡng, không được tức giận, tránh để tâm trạng khẩn trương, không được ăn thức ăn nguội lạnh, v.v…..
Á Hi cầm tay Hứa Hoan Nhan phát hiện bàn tay cô lạnh kinh người, anh trong lòng cố đè nén một cách khó khăn không nói ra, chỉ có thể làm ra vẻ thoải mái an ủi cô.
“Không có việc gì, bác sĩ nói chỉ cần em ở nhà cố gắng tịnh dưỡng cho tốt, vận động nhẹ nhàng, sẽ không có việc gì.” Anh nhẹ nhàng ôm cô, để cô tựa vào ngực mình, mắt nhìn thấy từ cuối dãy hành lang đi tới phía mình một đôi tình nhân còn trẻ dáng dấp giống như học sinh.
Cô gái khóc đỏ tròng mắt, gương mặt cậu con trai lại mang vẻ áy náy và đau lòng, cậu ôm cô gái và luôn miệng an ủi: “Bảo bối không sao đâu, sau này anh nhất định sẽ cẩn thận tuyệt không để tình trạng như vậy xảy ra nữa, em đừng khóc hay là đánh anh, mắng anh đi có được không?”
“Có phải rất đau không anh hu hu em sợ…” cô gái càng khóc càng dữ dội hơn, nằm ờ trong ngực cậu trai khóc không thành tiếng. Á Hi loáng thoáng nghe được câu chuyện, nhất định là đôi tình nhân trẻ tuổi này không chế không được xảy ra quan hệ, bây giờ cô gái có thai mới đi tới bệnh viện này.
Á Hi nhìn ánh mắt mơ hồ, những thứ trong mắt người khác là đau thương thì anh ngay cả hiện tại cũng cảm thấy trân quý vô cùng, những hờn giận của tình yêu anh cũng không có cơ hội để thưởng thức nữa.
“Á Hi!” hoan Nhan chợt đưa tay đem mặt anh quay lại, quan sát tỉ mỉ hơi nghi ngờ nhìn anh: “Sao khuôn mặt anh nhìn thấy hơi sưng?”
Ánh mắt Á Hi hơi tối lại một tí, sau đó lại thoải mái cười cười: “Có lẽ do tối qua uống khá nhiều nước, sáng nay thức dậy anh cũng cảm thấy mí mắt hình như hơi sưng.”
“A….” Hoan Nhan gật đầu một cái, ngón tay cô cứ vờn quanh mặt anh như tin như không, cô xiết chặt tay anh: “Á Hi, chúng ta đi đón Noãn Noãn tan học đi.”
“Em mệt không?” Anh nhìn cô, đem lọn tóc rơi lòa xòa trước trán cô vén ra sau tai dịu dàng cười khẽ.
“Không mệt.” Cô lắc đầu, khuôn mặt bình thản cười nhẹ, hiện tại anh thấy bọn họ bình thường giống như tất cả mọi cặp vợ chồng khác.
Xách theo một bao to thuốc trung y đi ra ngoài, lại bảo tài xế đưa bọn họ đi đến nhà trẻ nơi Noãn Noãn học, khi đến nơi còn kém mười phút nữa mới tới giờ tan học. Bên ngoài nhà trẻ có rất nhiều phụ huynh đứng chờ tới giờ đón con, mà bên trong hàng rào thì rất nhiều bạn trẻ đang chơi đùa.
Hứa Hoan Nhan nắm tay Á Hi đi tới phía ngoài cổng nhà trẻ, còn chưa đến gần đã nghe ầm ĩ tiếng nói cười, các bạn nhỏ ríu ra ríu rít nô đùa vui vẻ, tiếng thét chói chói tay, bước chân chạy nhảy tung tăng, hai người bọn họ rất ăn ý cùng bật cười liếc mắt nhìn nhau tay nắm càng chặt hơn, cùng tiến bước lại gần hàng rào.
Hai người họ nhìn thấy Noãn Noãn rồi, thì ra cô bé đang chơi bóng cùng với các bạn nhỏ khác, Hoan Nhan và Á Hi đứng gần hàng rào Noãn Noãn chơi đùa, thì ở một phía khác chổ bóng râm có một người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng yên không nhúc nhích cũng đang nhìn bóng dáng nhỏ bé kia không chớp mắt.
“Các cậu đi qua phía bên kia, tớ không cần hai người chung một tổ, tớ muốn chung tổ với anh Hiền Trữ!” Noãn Noãn ôm trái bóng nhỏ vừa đẩy hai cậu bé dáng gầy gò qua một bên vừa dậm chân tức tối la lên.
Cô bé xinh đẹp tóc đen mềm mại dán vào gương mặt mũm mĩm, trên người mặc váy ngắn đến đầu gối, phía dưới lộ ra bắp chân trắng như ngó sen mịn màng thẳng tắp. Thân Tống Hạo nhìn chằm chằm cô bé đến ngây người, anh vịn hàng rào nhìn cô bé chăm chú mong đợi cô bé quay đầu lại nhìn thấy anh và sẽ nở nụ cười với anh.
“Anh Hiền Trữ em muốn cùng anh một tổ chơi bóng.” Noãn Noãn đuổi được hai cái đuôi đi, lập tức thay đổi nét mặt tươi cười đi đến trước mặt cậu bé ăn mặc chỉnh tề, bình tỉnh và khí thế mười phần, giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào nói.
Thân Tống Hạo hìn cô bé hướng về cậu bé trò chuyện quả thật ghen tỵ sắp nổi điên, nếu không phải trước mặt anh có vật cản, anh nhất định chạy vào mang cô bé háo sắc đi, còn bé thế mà đã biết câu kẻ ngốc rồi.
Mộ Hiền Trữ đẹp trai, mi hơi nhíu lại nhưng cũng không né tránh Noãn Noãn, cậu bé đưa tay ra điểm một cái nhẹ nhàng trên trán cô bé, tuy cậu còn nhỏ nhưng giọng nói trầm ổn: “Hứa Thiên Tình, mình không thích chơi bóng.”
Noãn Noãn trên mặt tràn đầy ý cười bỗng sựng lại, tiếp đó đem quả bóng nhỏ trong tay ném bóng ra ngoài, vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau sau đó chu cái miệng nhỏ ra hỏi: “Cũng được, vậy anh Hiền Trữ thích chơi cái gì?”
Mộ Hiền Trữ nhìn lại cô bé, đáy mắt ôn hòa, cậu vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé vừa lấy từ trong túi quần ra một khăn tay nhỏ nhưng sạch sẽ, cúi đầu lau bàn tay dơ hì của cô bé: “Hứa Thiên Tình nhìn xem dơ thế nào.”
Noãn Noãn ngoan ngoãn nhìn cậu nhẹ nhàng lau từng chút một đôi tay nhỏ bé của mình, cô nhìn cậu nghĩ: “Anh Hiền Trữ nhìn thật đẹp mắt, nếu được hôn một cái thì tốt.”
“Còn chảy nước miếng.” cậu bé mi tâm càng nhíu chặt hơn, do dự một tí cậu cũng bỏ cái khăn đang cầm trong tay xuống, đem ngón tay mình lau nước miếng cho cô bé: “Thật bẩn.”
“Anh Hiền Trữ.” Noãn Noãn vui vẻ giống con chuột nhỏ, cô bé nắm áo sơ mi của cậu bé gọi đi gọi lại, không biết vì sao mình thấy vui cứ gọi đi gọi lại tên của cậu ta.
Mộ Hiền Trữ bị cô bé kéo kéo cơ hồ đứng không vững, nhìn đến khuôn mặt chút chút lại tươi cười của cô bé, cậu ra dáng vẻ như ông cụ non thở dài bất đắc dĩ nhìn cô bé: “Em lại muốn làm cái gì, Noãn Noãn?”
“Anh Hiền Trữ, anh lấy em về làm vợ anh đi.” Noãn Noãn bị một tiếng kêu “Noãn Noãn” làm cho vui mừng, mở cờ trong bụng, lập tức kiễng chân lên ôm lấy Hiền Trữ rồi hôn một cái lên mặt cậu ta!