Cô lại cúi đầu nhìn lại đứa bé đang nằm trong lòng, chắc là đứa bé đói bụng thật sự, khẽ cử động đầu, vừa đúng lúc nhìn mặt Hoan Nhan.
Đáy lòng cô run lên, đứa bé kia nhìn thấy cô hơi sửng sốt, sau đó miệng ngoác ra oa oa khóc to lên, Hoan Nhan cuống quit ôm đứa bé đong đưa nhẹ nhàng đứng lên: “Ngoan nào đừng khóc nữa, có phải con đói bụng rồi không? Để mẹ cho con bú nhé.”
Hoan Nhan quay người đi muốn kéo áo lên, lại bị tay của Thân Tống Hạo đè xuống bả vai, anh nhìn cô dịu dàng nhưng khóe mắt ẩn chứa nỗi đau: “Hoan Nhan, bác sĩ nói ngày đó em chịu kích thích quá lớn nên hiện giờ không có sữa cho bé bú.”
Động tác Hoan Nhan khựng lại, Văn Tĩnh, Ka Ka và Thân Tống Hạo cũng đều im lặng không lên tiếng, trong lòng người nào cũng thấp thỏm lo lắng, theo như trạng thái tinh thần của Hoan Nhan hiện giờ không biết cô sẽ làm ra chuyện gì?
“Á Hi đâu?” Chốc lát sau cô đem đứa bé ở trong ngực vẫn đang khóc đưa đến trước mặt Văn Tĩnh , quay mặt sang lặng lẽ nhìn Thân Tống Hạo, đôi mắt cô vẫn to đen trong sáng như trước, nhưng trong ánh mắt ấy đã không có chỗ cho anh nữa rồi.
Nhìn anh trầm mặc, bên môi ý cười vẽ ra càng sâu hơn cô lên tiếng lần nữa: “Tôi hỏi anh, Á Hi đâu?”
Lần nữa bị cô chà đạp lên lòng kiêu ngạo, cố nén nỗi đau trong lòng anh cùi đầu cầm tay cô an ủi vỗ nhẹ: “Yên tâm, anh đã liên lạc với bác sĩ giỏi nhất không bao lâu anh ấysẽ sớm hồi phục.”
“Anh đang gạt tôi.” Trên mặt ý cười khựng lại, Hoan Nhan phun ra bốn chữ, cô rút tay lại sững sờ nhìn anh: “Anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết anh ấy đã chết, vậy đứa bé…” Cô chợt dừng lại không nói tiếp, ngẩng đầu nhìn mấy người bọn họ: “Của tôi có đúng không?”
“Nhan nhi” Văn Tĩnh vừa muốn nói, Hoan Nhan đã nằm xuống giường kéo chăn che kín cả người, lừa gạt khập khiễng như vậy cô sao tin được?
Cô nhìn thấy máu ra nhiều như vậy, cô nhìn thấy Á Hi lăn từ trên cầu thang xuống, cô còn cảm nhận được đứa bé trong bụng cô bị bóc lìa ra.
“Ra ngoài.” Phun ra hai chữ, ai cô cũng không muốn gặp mặt, cũng không muốn nghe ai nói gì nữa, cô chỉ muốn khép chặt chính mình.
“Văn Tĩnh, Ka Ka các cô ra ngoài trước đi, tôi ở lại với cô ấy một lát.” Thân Tống Hạo đứng lên cổ họng khàn khàn nói làm cho người ta nghe xong khó chịu, Văn Tĩnh và Ka Ka nhìn anh nghĩ đến hơi thương cảm cho người nào đó, thời gian năm năm trôi qua, vốn dĩ hai người yêu nhau thế nhưng bây giờ tình cảnh hai người thành ra như vậy, không thể nào ở gần nhau được, thế nhưng người đàn ông lại nhẫn nhịn hết thảy. Các cô đã ra ngoài, trong phòng bây giờ chỉ còn anh đứng đó, trong không gian u buồn này anh nghiêm chỉnh nhìn Nhan Nhan. Anh đến bên giường ngồi xuồng cách tấm chăn nhẹ nhảng ôm lấy Hoan Nhan, tầm mắt rũ xuống che giấu tất cả đau thương: “Anh nói thật không có gạt em, ngày đó em và Á Hi cùng được đưa đến bệnh viện, bác sĩ đều nói anh ấy không thể cứu được, anh đã liên lạc với bác sĩ mà anh quen ở bên Mỹ, vị bác sĩ giỏi nhất về phương diện này, anh đã bảo a Dương mang anh ấy bay qua bên đó, ngày hôm qua bác sĩ ở đó gọi điện cho anh thông báo bệnh tình của Á Hi không tốt lắm nhưng cũng không có nghĩa là không có hy vọng, Nhan Nhan nếu em không tin thì chờ khi nào sức khỏe em tốt lên anh sẽ tự mình đưa em qua đó, được không?”
“Anh không gạt tôi nữa chứ?” Cô chậm rãi kéo chăn xuống lộ ra đôi mắt mờ sương, yếu ớt nhìn anh đang ngồi yên.
“Trên đời này ai cũng có thể gạt tôi, nhưng riêng Á Hi thì không, Thân Tống Hạo anh cũng sẽ không gạt tôi, đúng không?” Cô nhìn anh, khóe mắt ngập tràn nước mắt chậm rãi rơi xuống, đầu ngón tay tái nhợt từ trong chăn vươn ra lạnh lẽo chạm vào tay anh.
“Hãy ôm tôi một chút, Thân Tống Hạo, tôi thật sự sợ hãi, sợ sẽ mất đi Á Hi.” Cô nức nở thì thầm cơ hồ nghe không rõ.
Ngực tựa như vừa bị người mạnh mẽ đâm một nhát dao, cô sợ mất đi Á Hi, nhưng cô có biết không? Cả đời này cô sẽ không mất đi Á Hi, bởi vì anh ta toàn tâm toàn ý yêu cô không thay đổi. Nhưng còn anh thì sao? Anh cũng vậy sợ mất đi cô, nhưng bây giờ trong mắt cô đã có hình ảnh người khác.
Anh cong người ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu vào trong ngực, chợt có tiếng khóc, đôi tay cô quấn chặt sau lưng anh, gương mặt vùi chôn vào trong ngực anh, khóc đến sắp không thở nổi.
Anh ôm cô hàm răng cắn chặt lại, anh chợt hiểu, chợt nhớ tới trước đây khi kết hôn cô khóc là vì anh, cười bởi vì anh, mất mát bởi vì anh, vì anh mà hạnh phúc. Nhưng bây giờ tất cả đều không liên quan tới anh nữa, Thân Tống Hạo ngươi xem lại bản thân mình đi, xem ngươi đã bỏ lỡ cái gì?
“Đừng khóc, anh tất nhiên không lừa gạt em, trên đời này người em tin tưởng nhất là Á Hi, như vậy..” Anh cúi đầu nhịn không được hôn lên tóc cô, run rẩy nghẹn ngào nói tiếp: “xin đem vị trí thứ hai dành cho anh, xin em hãy bổ sung vị trí đó cho anh.”
Bỗng trên đỉnh đầu ẩm ướt lạnh, có tiếng thút thít, Hoan Nhan kinh ngạc ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy anh giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, trong ngực khẽ nhói đau, giật mình nhớ tới năm năm trước, cùng với anh trôi qua một năm trong hôn nhân, người khóc thút thít là cô, người mất mát, đau buồn là cô, trong năm năm này từng đêm nhớ lại bao nhiêu lần anh dịu dàng, anh lạnh lung, rõ mồn một như được khắc vào dá cẩm thạch.
Nếu như không có Tô Lai, vậy bây giờ hai người bọn họ ra sao?
“Anh và Tô Lai thế nào rồi?” Không nén được bật thốt lên, lại phát hiện khi nói ra hai chữ Tô Lai kia ngực cô tràn đầy nỗi chua xót.
Anh đang ôm cô, cánh tay chợt cứng lên, giọng nói cũng khàn hơn: “Anh và cô ấy đã chia tay lâu rồi.”
Kỳ thật tim của anh đi theo cô lâu rồi, kể từ khi cô ra đi anh tự nhiên bài xích Tô Lai, anh đã chung đụng qua người sạch sẽ, tốt đẹp như cô, thì làm sao lại tiếp nhận con người ô uế và lòng dạ thâm sâu như cô ta được nữa.
Thật ra thì cô rất đẹp, anh nhớ rõ ngày đó khi nhìn thấy cô bước xuống lầu, chỉ mặc bộ đồ đơn giản yên lặng đứng nơi đó, cả thân hình giống như bừng sáng, nụ cười từ đáy mắt phát ra lung linh, anh không dám nghĩ đến ngày đó đã làm cô hoàn toàn tuyệt vọng, tan vỡ.