Miệng Hoan Nhan vẫn cười vui vẻ, cô lấy từng gói, từng gói quà từ trong túi bỏ ra ngoài.
“Đây toàn là những đồ mà anh thích ăn nhất, em cố ý mang từ Trung Quốc sang cho anh thưởng thức. Còn đây là bánh trôi chay ở Ngũ Phương trai, là loại bánh ngày xưa anh rất thích ăn, em đã mang một túi thật lớn sang cho anh đấy!” Giọng nói của Hoan Nhan đầy phấn khích, khoe cái hộp bánh bên trong có lót cẩn thận, rồi cầm quai túi đưa cho Á Hi.
Tằng Á Hi hoài nghi nhìn người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt. Anh hết nhìn hộp bánh rồi lại nhìn cô, không thể không cau mày hỏi: “Rốt cuộc cô là ai vậy?”
Á Hi đưa tay đẩy hộp bánh Hoan Nhan đang cầm lạnh nhạt nói: “Bánh trôi chay là thứ tôi không thích ăn nhất”.
Từ chối xong, anh vẫn nhíu mày, nhìn cô với vẻ mặt không thân thiết. Anh liếc mắt nhìn cô rồi nhìn sang Vũ Hinh đang đứng bên cạnh, dường như có phần lo lắng.
Cánh tay đang giơ lên của Hoan Nhan chợt cứng đờ, khuôn mặt lộ nét cười châm biếm. Á Hi vẫn giữ tư thế đề phòng, còn Vũ Hinh đang sửng sốt đứng ở phía sau, thoạt nhìn thật buồn cười.
Hoan Nhan chậm chạp rút tay về, để hộp bánh xuống dưới. Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, coi như không có việc gì xảy ra. “Á Hi, anh và chồng của em vốn là bạn tốt, mà em trước kia cũng là bạn tốt của anh. Do anh bị ốm nặng, sau khi mổ đã bị mất đi trí nhớ nên anh mới không nhận ra em”.
Ánh mắt Á Hi nhìn cô vẫn chứa đầy sự cảnh giác, còn Vũ Hinh lại bỗng chốc trở nên vui mừng. Cô biết Á Hi bị mất đi trí nhớ, ban nãy khi người phụ nữ này xuất hiện trước mặt, cô giống như bị hù dọa. Cô tưởng người phụ nữ kia là người yêu ngày xưa của Á Hi. Nói cho cùng, Á Hi vốn là người đàn ông thực ưu tú lại tốt như vậy, nếu ngày trước anh đã từng có bạn gái thì không có gì đáng ngạc nhiên.
“Chị, chị mau ngồi xuống đi”! Vũ Hinh vội vã mời. Cô nói tiếng Trung Quốc chưa thạo, nhưng cách nói của cô nghe rất đáng yêu.
Hoan Nhan thân thiết cầm lấy tay Vũ Hinh, nhẹ nhàng kéo cô gái cùng ngồi xuống: “Em tên là Vũ Hinh phải không? Cái tên nghe êm tai”.
“Vâng! Anh Á Hi đặt cho em đấy”.
Vũ Hinh cười nhẹ, nhưng trong câu nói đều ngập tràn niềm hạnh phúc. Hoan Nhan không kìm được quay sang nhìn Á Hi, anh cũng đang nhìn Vũ Hinh thật dịu dàng. Cô cũng đã từng trông thấy anh nhìn cô như thế, ánh mắt chứa đầy hạnh phúc, nhưng đã tạo cho cô một gánh nặng. “Cái tên không những rất đẹp mà còn nghe rất êm tai”. Hoan Nhan thực lòng khen ngợi. Khuôn mặt nhỏ của Vũ Hinh bỗng đỏ bừng, vẻ ngượng nghịu rất tự nhiên của một cô gái trẻ trung mà không phải đang cố làm ra vẻ điệu bộ. Bỗng chốc Hoan Nhan như được an ủi, rốt cuộc Á Hi cũng đã được vui vẻ trở lại rồi.
Hi vọng Á Hi cứ như vậy có thể yên lặng bỏ đi quá khứ, cùng Vũ Hinh sống hạnh phúc đến trọn đời, không còn nhớ tới tất cả những khổ cực mà anh và cô đã từng phải chịu đựng. Còn bé con đáng thương của hai người chưa kịp chào đời kia hãy để mình cô lo việc hương khói.
Hoan Nhan đứng lên cảm thấy mình không nên ngồi lại thêm nữa. Thực ra cô không cần thiết tham gia vào cuộc sống của Á Hi và Vũ Hinh, sau này cũng không nên xuất hiện nữa.
“Anh Á Hi, do hôm nay A Hạo bị sốt nên không thể tới thăm hỏi anh, mấy thứ này đều là do anh ấy cho người chuẩn bị cho anh, em để lại được không?”
Hoan Nhan cầm tay Vũ Hinh đi đến trước mặt Á Hi, cô nói với anh những lời mong mỏi tự đáy lòng: “Vũ Hinh là một người con gái rất tốt, rất tốt. Hai người cùng nhau chung sống nhất định sẽ hạnh phúc. Nếu A Hạo biết được cuộc gặp mặt hôm nay thực vui vẻ như thế này nhất định sẽ rất tiếc”.
Nghe Hoan Nhan nói xong lời này Vũ Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn Á Hi. Bắt gặp ánh mắt của Vũ Hinh có chút chờ đợi, anh không nhịn được cười, tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Tôi sẽ luôn luôn đối xử tốt với cô ấy”.
Đến một câu đồng ý Vũ Hinh cũng chưa nói, mau chóng đến gần Hoan Nhan, vô cùng thân thiết ôm cánh tay cô vui vẻ hỏi : “Chị, chị tên là gì?”
Hoan Nhan dừng lại, đôi mắt sáng lộ rõ vẻ phiêu dạt, mênh mang, trong lòng cô cảm thấy vừa chua chát lại vừa thích thú. Cô chậm rãi mở miệng nói từng tiếng: ” Hứa – Hoan – Nhan, bằng lòng – cho em – nụ cười – cả đời, Hứa Hoan Nhan.”
Tằng Á Hi vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng trống trải chợt thoáng chút run rẩy. Anh yên lặng nhìn theo Hoan Nhan, nhưng cô đã đi ra khỏi phòng điều trị. “Bằng lòng cho em nụ cười cả đời” có nghĩa là gì vậy, Á Hi?” Vũ Hinh nghe không hiếu lắm đành phải nghiêng đầu hỏi lại Tằng Á Hi.
“Anh Á Hi, nếu như em và anh cùng chung sống, em thề rằng nhất định sẽ làm cho anh cả đời được vui vui, vẻ vẻ, mãi mãi được vui vẻ.” Á Hi siết chặt tay Vũ Hinh. Không biết tự lúc nào những giọt nước mắt lạnh ngắt đã tràn đầy mi, từ từ lăn xuống gò má anh.
Hoan Nhan lên ô tô nói tài xế cho xe trở về khách sạn. Xe nhanh chóng khởi động rời đi, cô quay đầu nhìn lại toàn bộ khu điều trị được sơn trắng qua cửa kính xe, chợt nhận thấy khu nhà dưới ánh trăng mờ thật huyền bí. Hoan Nhan lặng lẽ tự nhủ “Chuyện ngày trước của mình và Tằng Á Hi đã kết thúc rồi. Đã kết thúc hoàn toàn.
“Á Hi, tạm biệt anh. Á Hi, hẹn gặp lại!”
” Nhờ anh gọi điện thoại cho A Hạo nói khoảng 20 phút nữa tôi về đến khách sạn, anh nói với anh ấy chờ tôi ở trong phòng!” Hoan Nhan khẽ nói với người lái xe, bất giác cô thở dài một hơi, trên môi chợt nở nụ cười thật tươi tắn.
Xe vừa dừng lại, Hoan Nhan dùng tốc độ ánh sáng chạy ra khỏi xe. Cô không quan tâm đến mắt cá chân còn chút đau nhức, giống như con bướm vượt qua đại sảnh, chạy nhanh đến thang máy ở tầng trệt, ấn nút số phòng của hai người.
“Thân Tống Hạo, Thân Tống Hạo, em thừa nhận em vẫn còn yêu anh, em muốn nói cho anh biết rằng em vẫn yêu anh, em vẫn luôn yêu anh!”
Hoan Nhan ra khỏi thang máy, nhẹ nhàng chạy dọc theo hành lang dài tiến đến cửa phòng. Đúng lúc này cửa phòng vừa vặn mở ra, Hoan Nhan bất thình lình vòng tay ôm lấy cổ Thân Tống Hạo. Cô đu trên người anh giống như một đứa trẻ vui vẻ, không ngừng thì thào: ” Thân Tống Hạo, Thân Tống Hạo, em yêu anh, em yêu anh, em muốn chúng ta cùng chung sống với nhau!”
“Nhan Nhan! Anh kinh ngạc trước tình cảm nồng nhiệt của Hoan Nhan, anh lấy tay sờ lên trán của cô. Nhất định do đi cùng nhau nên cô đã lây sốt của anh, cho nên vừa mới gặp anh đã có can đảm nhào vào ôm anh thốt ra những lời tỏ tình nghe thật êm tai như vậy!