Lọc Truyện

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc full

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nghe anh nói câu kia xong, nước mắt lập tức rơi như mưa, cô yêu anh, nhưng, làm thế nào bây giờ đây?

“Phải chăng vì Tô Lai?” Anh ôm lấy cánh tay cô, nhưng chỉ chút xíu thì buông ra. Đó là lỗi của anh, không thể tránh né cũng không cách nào giải thích.

Cô không trả lời, nước mắt tuôn rơi càng nhiều hơn.

“Thật xin lỗi, Nhan Nhan, lúc trước đúng là anh yêu Tô Lai rất nhiều, hiện tại nếu như anh nói là không yêu cô ấy, rất chán ghét, như vậy quả thật dối trá. Anh không muốn lừa gạt em, anh thật có yêu cô ấy, bọn anh cũng đã từng quan hệ xác thịt.”

Lời nói thừa nhận của anh, tựa như một con dao găm, mạnh mẽ đâm vào tim cô một nhát.

Cô giơ tay đẩy anh ra, bật khóc thành tiếng, định mở cửa bước xuống xe, nhưng không ngờ anh giơ tay túm chặt lấy cô: “Nhan Nhan, em khóc thành như vậy, nếu đi ra, nhỡ ba mẹ thấy được sẽ lo lắng, lại còn Noãn Noãn, không chừng con bé đã ngủ thiếp đi….”

Hoan Nhan đang giãy giụa chợt khựng lại, cô cũng ngừng khóc, nhịn không được lại hỏi tiếp: “Từ lúc chúng ta chưa ly hôn đến sau khi em rời đi, anh và cô ấy đã…. mấy lần?”

“Nếu anh nói, chỉ có một lần, em có tin không?” Anh thở dài một hơi, ôm cô vào trong ngực mình, bất đắc dĩ nói tiếp: “Nhan Nhan, khi chúng ta còn chung sống với nhau, thật sự một lần cũng không có…”

“Em mới không tin chỉ có một lần, cô ấy vừa về nước, hai người đã ở cùng nhau, khi đó mỗi buổi tối anh đều về nhà rất muộn.” Cô khụt khà khụt khịt, cảm thấy ấm ức vô cùng.

“Phải, mỗi tối anh đều ở chổ cô ấy đến rất khuya mới về, nhưng vẫn không phát sinh chuyện gì, cho đến ngày hôm ấy….’ Anh dừng lại một chút, tim thấy đau nhức nhối: “Tô Lai nói, có một lần em theo dõi tụi anh, thấy anh đi vào nhà trọ của cô ấy, nhưng đó là ngày gặp lại lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.’

Anh nhớ tới thời gian trước khi ly hôn, nhớ tới mỗi tối khi quay về nhà, anh nhìn thấy một màn kia, cô ngủ thiếp đi rồi mà mắt vẫn còn ướt nhòe vì khóc. Trên gối cô nằm vương vài sợi tóc, nhìn cô tiều tụy, gầy yếu, anh đều biết hết.

Thế nhưng anh cố tình lờ đi không nhìn đến, bởi vì khi đó anh nghĩ mình còn yêu Tô Lai!

Cho đến khi anh và cô ly hôn, nhiều năm sau đó thỉnh thoảng anh lại nhớ tới đoạn thời gian khi cô thương tâm tuyệt vọng, u ám không có sức sống.

“Tại sao anh không nói dối em, anh thành thực như vậy lại càng khiến em đau lòng nhiều hơn, anh có biết không?” Hoan Nhan tâm tư rối loạn, không biết mình nên vui mừng khi thấy anh thành khẩn, hay chói tai khó chịu khi nghe sự thật.

“Anh muốn giữa anh và em, sau này đối đãi thẳng thắn với nhau, không có chuyện gì cần giấu giếm. Anh không muốn lừa dối em, mặc dù anh biết nói ra những điều này đối với em thật tàn nhẫn, nhưng Nhan Nhan, anh hy vọng, em có thể từ từ quên dần những chuyện cũ. Giống như chuyện Á Hi và em, anh cũng rất để ý, nhưng anh học được cách chấp nhận.”

“Này, chuyện không giống nhau.” Cô nhớ tới Tô Lai đã từng làm nhiều việc, không khỏi lắc đầu “Á Hi đối với em thật lòng, còn cô ta đối với anh thì sao? Lúc chúng ta chưa ly hôn, Tô Lai đã đem ảnh chụp cảnh thân mật của hai người gởi cho em xem.”

“Chuyện khi nào, sao em không nói cho anh biết?” Anh kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ tới Tô Lai làm nhiều chuyện xấu sau lưng mình.

“Lúc ấy em không muốn ly hôn với anh, vẫn muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, bởi vì khi đó em đã có thai Noãn Noãn. Nếu em đưa cho anh xem ảnh cô ta chụp, chẳng phải đúng lúc cho anh một cơ hội đề nghị ly hôn sao? Đúng là em cố tình giấu anh, cố chịu đựng nổi đau khổ này, nhưng rồi anh vẫn là người chủ động đòi ly hôn…

Cô cảm thấy ngực thật đau đớn, đoạn thời gian ly hôn kia, giống như ai xé cô ra làm nghìn mảnh. Cô không dám nghĩ đến, chỉ một lần thôi toàn thân đã không chổ nào là không bị nhức nhối, đau khổ.

“Nhan Nhan…” Anh chỉ còn biết ôm cô, ôm lấy thật chặt. Anh thấu hiểu tất cả rồi, sẽ chờ đợi cho đến khi cô quên hết tất cả những tổn thương do anh gây ra mới thôi.

“Chuyện đã qua rồi, không cần nói ra nữa, chúng ta trở về thôi, khuya lắm rồi.” Nắm tay anh, cô thấp giọng thì thầm.

“Chuyện Tô Lai, không dối gạt anh, em rất để ý, vô cùng đề ý. Phản bội như vậy làm em sống không bằng chết, nhưng mà, em yêu anh, phải làm sao bây giờ? Bị phản bội cũng yêu, rời đi rồi cũng yêu, hận anh mà vẫn yêu, em biết làm cách nào? Chỉ có từ từ quên lãng, tự lừa dối mình căn bản Tô Lai người này vẫn chưa từng xuất hiện qua.”

Cô đẩy cửa xe ra, bước xuống hất loạn mấy bông tuyết: “Bão tuyết qua rồi, cái gì cũng bị vùi lấp…”

Hoan Nhan xoay người lại, nhìn anh cười: “Thân Tống Hạo, anh cũng cho em một trận tuyết lớn đi, đem những việc làm em bị tổn thương, đã cất thật sâu tận đáy lòng vẫn không quên ấy, đều che lấp hết, để cho em rốt cuộc không nghĩ đến nữa.”

Anh gật đầu, cố chịu đựng nổi khổ sở của mình, đáy mắt lóe sáng lên: “Nhan Nhan của anh bây giờ trở thành nhà thơ rồi.”

“Rốt cuộc em cũng hiểu vì sao nhà thơ nổi tiếng rồi, là do thân phận trớ trêu, nửa đời đau khổ mà thành.” Hoan Nhan để mặc anh cầm tay, hai người từng bước đi về phía cửa biệt thự, sau lưng hiện ra hai hàng dấu chân, một lớn một nhỏ, gắn bó kề cận bên nhau.

“Anh hứa với em, sau này không để em bị tổn thương nữa.” Anh xiết chặt tay cô, tuy giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo tia kiên định.

“Em sẽ nhớ kỹ, anh nếu còn dám khi dễ, em sẽ bỏ đi không để lại dấu vết, khiến cho anh cả đời không tìm được em, một mình cô đơn sống nốt quãng đời còn lại.” Cô cười, nụ cười đơn thuần mà xinh đẹp.

“Em nói bậy.” Anh trừng mắt nhìn cô, lại lo sợ cô biến mất lập tức, hối hả ôm lấy cô: “Em dám một mình bỏ đi, anh sẽ không bao giờ tha thứ!”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT