Hoan Nhan nghe anh nói xong, cảm thấy cả trái tim dường như bành trướng ra, hạnh phúc dạt dào và thỏa mãn không nói nên lời, cái loại hạnh phúc này tới quá mãnh liệt, sắp làm cho cô đầu váng mắt hoa rồi.
Đêm cuối cùng, ánh trăng ở Hải Nam rất diễm lệ. Họ ở căn phòng ngó ra hướng biển. Đẩy cửa ban công ra, dường như có thể ngửi được hương vị gió biển thổi vào mặt. Trong không khí mang theo vị mặn chát giống như khẽ vươn tay là có thể chạm vào ánh trăng sáng như một dãy bạc, cảnh sắc xinh đẹp như chốn bồng lai. . . . . .
Thời điểm bọn họ quấn lấy nhau, Hoan Nhan nhịn không được trong lòng thầm cầu nguyện, xin cho hai người họ một đứa trẻ nữa, xin cho bọn họ không còn trở ngại gì có thể ở chung với nhau, xin cho cô được ích kỷ một lần, có được trọn vẹn người đàn ông cô yêu.
Cô hy vọng trời cao có thể nghe được lời cầu nguyện của cô, không để cho bọn họ thêm khó khăn nào nữa.
Vừa xuống máy bay, đưa Hoan Nhan đi về nhà nghỉ ngơi trước, bên đây Thân Tống Hạo còn chưa kịp đến công ty, liền bị Thích Dung Dung chặn lại trong xe.
“A Hạo, con lập tức đi với mẹ đến bệnh viện, làm kiểm tra toàn diện một lần.” Thích Dung Dung giống như là trở thành người khác, sắc mặt nghiêm túc và nhiều lo lắng.
“Làm kiểm tra cái gì?” Thân Tống Hạo liếc nhìn bà một cái, vẫn bước xuống xe, đi vòng qua bà chuẩn bị vào công ty.
“A Hạo, không được chậm trễ, lập tức cùng mẹ đến bệnh viện, coi như mẹ xin con!” Thích Dung Dung hai mắt đỏ lên, vừa nghĩ tới tối hôm qua sau khi kiểm tra đã có kết quả đáng sợ kia, bà cảm thấy da đầu tê rần, trời ạ, bà chỉ có đứa con trai này, nó là sinh mạng của bà, nếu như xảy ra chuyện gì, bà thật không muốn sống nữa!
“Có chuyện gì mà bà không giải thích được? Tôi đang yên đang lành tại sao phải đi làm kiểm tra?” Thân Tống Hạo kinh ngạc nhìn bà, anh bất mãn đẩy tay bà ra, tiếp tục cất bước đi tiếp. Chính trong lúc này, điện thoại di động để trong túi chợt reo ầm ĩ, Thân Tống Hạo không quan tâm Thích Dung Dung đứng một bên nói nhảm, nhìn thấy là Trần Nhị gọi tới liền bắt máy.
“Hạo tử, anh mau đến bệnh viện một chuyến đi. Đúng rồi, là bệnh viện nhà tôi. Tôi ở đây chờ, anh phải lập tức đến làm kiểm tra, không thể chậm trễ hơn nữa!”
Giọng nói gấp rút của Trần Nhị truyền đến, khiến đầu óc Thân Tống Hạo càng thêm mờ mịt: “Trần Nhị, anh bị cái gì vậy, tôi đang khỏe mạnh tại sao phải làm kiểm tra ?”
“Hạo tử, anh có chổ nào biểu hiện không thoải mái không? Ví dụ như bị sốt nhẹ, hay cơ bắp trên người đau nhức. . . . . .”
Trần Nhị còn chưa nói xong, đã bị Thân Tống Hạo ngắt lời: “Tôi không thấy chổ nào trên người có biểu hiện không thoải mái.”
Trần Nhị trầm mặc giây lát, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Hạo tử, mặc kệ anh có những phản ứng này hay không, tôi cầu xin anh lập tức tới kiểm tra, anh có biết kết quả kiểm tra của Thái Minh Tranh là gì không?”
“Là gì?” Thân Tống Hạo hơi bất mãn, tại sao bệnh của Thái Minh Tranh lại dính đến anh chứ?
“Cô ta vẫn sốt mãi không giảm, bác sĩ ở đây kiểm tra thấy kháng thể dương tính, kết luận cô ta có thể bị nhiễm Aids. . . . . .” Trần Nhị hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng sợ hãi vô cùng.
“Dương tính là sao?” Thân Tống Hạo có chút không hiểu, chỉ là từ này nghe cảm thấy hơi quen tai, giống như đã từng nghe qua.
“Cô ta có khả năng nhiễm virus Aids, cho nên tôi mới lo lắng cho anh. Hạo tử, bây giờ anh lập tức tới bệnh viện kiểm tra, một chút thôi. . . . . .”
“Nhiễm virus Aids?” Thân Tống Hạo không thể tưởng tượng nổi, cách đây không lâu Ka Ka bạn của Nhan Nhan vừa may mắn tránh thoát cửa ải này, nhưng không ngờ rốt cuộc bây giờ chuyện như vậy lại rơi vào mình. Mặc dù trước kia khi chưa quen biết Nhan Nhan anh là một hoa hoa công tử, nhưng năm, sáu năm nay anh vẫn thủ thân như ngọc, không có đạo lý bị dính vào bệnh này. . . . . .
Đợi chút…
Trong đầu anh chợt lóe lên một ý tưởng, dường như nghĩ ra được chuyện gì. Tất cả mọi thông tin trong đầu dần hiện lên, xâu chuỗi lại với nhau, cuối cùng cũng rút ra được kết luận. . . . . .
Nếu như nói, anh khỏe mạnh, Nhan Nhan cũng khỏe mạnh, mà Thái Minh Tranh lại kiểm tra ra bị nhiễm căn
bệnh Aisd đáng sợ, như vậy, có phải đã rõ ràng rồi không, anh và Thái Minh Tranh căn bản không hề xảy ra quan hệ, đứa nhỏ trong bụng Thái Minh Tranh, là do cô ta tìm người khác mới tạo thành. Mà cái người đàn ông do cô ta tìm kia, lại vô cùng có khả năng mang theo mầm bệnh Aids độc hại này, sau đó có thẻ đã lây cho cô ta?
Nghĩ tới đây, Thân Tống Hạo lập tức kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Trần Nhị, tôi tới bệnh viện kiểm tra liền, thật tốt quá, thật tốt quá, vui mừng quá đi, cám ơn cậu!”
Trần Nhị không hiểu, lo lắng hỏi lại anh: “Hạo tử, không phải là anh sợ đến bị hồ đồ rồi?”
“Tôi tới liền, nói chuyện sau.” Thân Tống Hạo mặt mày hớn hở, vừa tắt điện thoại, vừa đi về hướng đỗ xe.
Thích Dung Dung càng lo lắng nhiều hơn, nhìn vẻ mặt Thân Tống Hạo bất chợt thay đổi, kích động không thôi, bà bật khóc: “A Hạo con bị chuyện bệnh tình của Thái Minh Tranh dọa cho ngốc rồi phải không….Con yên tâm, coi như con bị dính phải bệnh ấy, mẹ cũng không ghét bỏ con….Nửa đời sau của con mẹ nhất định chăm sóc con thật tốt, ôi….đứa nhỏ đáng thương…”
“Bà khóc cái gì vậy, lên xe, vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi bà.” Tâm tình Thân Tống Hạo thật tốt, nhưng cũng lười phải so đo mọi chuyện với bà, kêu bà lên xe, chính là muốn hỏi cho rõ mọi chuyện đã xảy ra vào thời điểm anh bị chuốc thuốc mê.
“Chuyện gì?” Thích Dung Dung khóc hồi lâu, trong lòng không biết oán trách bao nhiêu lần mệnh mình thật khổ, bây giờ cháu trai không có, lại còn phải chăm sóc cho con trai, cái bệnh Aids chết tiệt kia, sao lại nhiễm vào người họ chứ?
“Bà đã bỏ thuốc mê cho tôi trước sau tổng cộng mấy lần?” Dằn cơn tức giận, anh bắt đầu hỏi tỉ mỉ.
“Một lần…Không phải…” Nhìn nét mặt rét lạnh của anh, Thích Dung Dung rùng mình cuống quýt đổi lời nói: “Có bốn lần thôi.”
“Bốn lần trong một tháng?” Anh không khỏi cắn răng nghiến lợi, xoay mặt hung hăng lườm bà. Thích Dung Dung bị anh trừng run rẩy toàn thân, thận trọng nhìn lại nói: “A Hạo, đã đến nước này, đừng trách mẹ có được hay không?”
“Tôi chỉ muốn hỏi, bà có tận mắt thấy cô ta và tôi ở cùng nhau?” Thân Tống Hạo không tiện hỏi trực tiếp, nhưng nghĩ vẫn phải chuẩn bị tâm lý trước.
“Loại chuyện đó, mẹ làm sao chứng kiến, mẹ chỉ đưa Minh Tranh vào phòng con xong rồi đi ra…” Thích Dung Dung cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của Thân Tống Hạo.
“Vậy bà cứ như vậy mà chắc chắn đứa bé trong bụng cô ta là con của tôi?” Thân Tống Hạo cười lạnh: “Kết quả kiểm tra cô ta đã bị Aids, tại sao tôi không có bị? Tôi chỉ chung đụng với mỗi Nhan Nhan, mà Nhan Nhan cũng không bị, điều này đã nói lên cái gì? Ba đã nói qua phải làm giám định gien, vừa khéo làm sao sức khỏe cô ta cũng không tốt? Là cô ta sợ, bởi vì căn bản đứa bé kia không quan hệ gì với tôi. Cô ta làm như vậy, chẳng qua là lừa dối bà mà thôi! Bà thật ngây thơ tin tưởng, còn chăm sóc cẩn thận cho cô ta!”
“A Hạo, con nói….Đứa bé kia không phải là của con?” Thích Dung Dung trơ mắt, bà tự nhận là mình làm mọi việc rất hoàn mỹ, chưa từng nghĩ tới đứa bé này không là của A Hạo!
Nhưng rõ ràng Minh Tranh có nói, cô vì A Hạo thủ thân như ngọc, hơn nữa tính thời gian thụ thai đứa bé cũng đúng mà.
“Bà không tin, vậy thì chờ tôi đi làm kiểm tra, nếu như cô ta có mang theo vi khuẩn (virus), mà tôi không có như vậy chân tướng sự việc lập tức sáng tỏ.”
“Được, được….” Thích Dung Dung ậm ừ đáp lời, trong lòng từng hồi ảo não và hối hận, bà ngàn chọn vạn tuyển mới chọn được một người con dâu, ai dè lại chọn trúng người không biết liêm sỉ, haizzz, lòng dạ phụ nữ thâm sâu thật đáng sợ!
Đến bệnh viện, Trần Nhị trong lòng như lửa đốt đã đứng sẵn ở ngoài cửa đón rồi, gấp rút đưa Thân Tống Hạo đi lấy máu làm xét nghiệm. Trần Nhị nhìn xung quanh không có ai, mới nhỏ giọng hỏi: “Hạo tử, anh nói thật với tôi, anh có cảm giác chỗ nào trên người mình không thoải mái không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!