“Thật xin lỗi….” Ông nhìn bà, từng chữ từng câu gian nan thốt ra, con ngươi hình như phóng to lên, lại vừa hình như mất tiêu cự: “Tôi không nên ích kỷ giữ lại bà cả đời…. Hại bà… Cả đời, lẽ ra tôi nên buông tay sớm….”
Thích Dung Dung dùng sức lắc đầu, nước mắt văng khắp nơi, ông vẫn đang nói, nhưng hơi sức yếu ớt dần dần: “Người trong lòng bà, không phải là tôi…. Tôi một mực giả ngu…. Khi đó tôi nên đồng ý cho bà ly hôn…. Dung Dung. …. Dung Dung…. Bà và Mộ Trạch Ân, là tôi chia rẻ các ngươi…. Là tôi….”
“Đừng bảo là, Thiếu Khang đừng bảo là….” Thích Dung Dung tê tâm liệt phế kêu gào, nhào qua muốn nắm lại cánh tay rủ xuống của ông, nhưng đầu của ông nghiêng nhẹ sang một bên, cuối cùng, hình như ông nói cái gì, vừa hình như không nói gì….
Thích Dung Dung hét a lên một tiếng, bà như điên rồi nắm lấy tay ông, đáy mắt cũng đã mất tiêu cự: “Thiếu Khang, Thiếu Khang…. Tôi yêu ông, ta đã sớm yêu ông, từ rất lâu tôi đã không còn yêu Mộ Trạch Ân, Thiếu Khang….”
Thích Dung Dung ngã nhào xuống đất, vạt áo lông khoác ngoài bị kéo ra một khoảng để lộ ra bộ áo sườn xám màu xanh ngọc quý giá. Là bà cố ý mặc cho ông xem, nhưng tiếc thay ông còn chưa kịp liếc mắt nhìn, đã đi….
Thậm chí, ông còn mang theo tiếc nuối, mang theo hối hận, mang theo thất vọng cùng đau khổ tận xương tủy rời đi. Ông cho rằng bà vẫn yêu Mộ Trạch Ân, chính bà cũng nghĩ như vậy, nhưng ông không biết, bà đã yêu ông từ lâu, ngay cả bản thân bà cũng không biết….
Ông không có cơ hội nghe được, cũng không còn cơ hội nghe được nữa.
Y tá tiến vào, kiểm tra lần cuối cùng, ông thật sự đã chết.
Thích Dung Dung ngăn lại, không để họ đưa ông đến nhà xác, “Để ông ấy ở lại đây với tôi một ngày nữa.”
Không một ai phản đối thỉnh cầu của bà giờ phút này, bóng người lại lặng lẽ lui ra, Thân Tống Hạo vẫn đứng đó, ở trong phòng, lần đầu tiên nhìn kỹ mẹ của mình.
Anh cho rằng mình hiểu rõ hết sức thấu đáo lòng người, nhưng cho đến giờ quả thật anh chưa từng hiểu rõ..
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thân Tống Hạo khàn giọng hỏi, Thích Dung Dung không nói lời nào, bà chỉ ngồi trên đất mặt đất, kéo tay của ông, một lần một lần vuốt ve phía trên cánh tay lốm đốm trổ đốm mồi, da trên mu bàn tay nhăn nhúm, nhưng bà giống như đang cầm bảo bối.
“Là mẹ hại chết ông ấy, là mẹ hại chết ông ấy….” Thích Dung Dung luôn miệng lập đi lập lại, muốn khóc cũng không khóc được.
“Nếu mẹ biết, nếu như mẹ sớm nói cho ông ấy biết… Ông ấy sẽ không chết, cả đời của ông ấy, chưa từng có một ngày thư thái….”
Bà nói xong, ôm lấy cánh tay còn chút hơi ấm của ông, áp vào trên mặt mình: “Con trai…. Đây là số mệnh, đây chính là ông trời trêu ngươi, con xem…. Mẹ yêu ông ấy, ông ấy cũng yêu mẹ, nhưng cả hai chúng ta đều không nói cho đối phương biết….”
Thân Tống Hạo bước tới, ngồi xuống bên cạnh bà, hai mẹ con cứ thế ngồi trên mặt đất, cũng không nhìn nhau.
Hồi lâu sau, Thân Tống Hạo vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mẹ mình búi tóc xốc xếch xõa ra, anh ngạc nhiên phát hiện, người mẹ luôn thích ăn mặc diêm dúa lòe loẹt, người mẹ luôn trang điểm tinh xảo khiến người ta đoán không ra tuổi của bà, vậy mà tóc của bà đã bạc một nửa.
“Mẹ….” Thân Tống Hạo chợt mở miệng gọi bà, ba mươi năm qua chưa bao giờ anh gọi như vậy, bây giờ bật thốt lên.
Thích Dung Dung ngây ngẩn cả người, mà anh cũng ngây ngẩn cả người.
“A Hạo….” Thích Dung Dung lộ vẻ xúc động, bà chợt xoay người lại, ôm chặt lấy anh: “Ba con không còn, về sau mẹ sống thế nào? Sau này làm thế nào?”
“Mẹ…. Mẹ còn có con, còn có Nhan Nhan, còn có Noãn Noãn….” Đối diện đau thương, những thù hận kia trở thành vô nghĩa, anh khó khăn giơ tay lên, vỗ nhè nhẹ lưng bà: “Đừng khóc nữa.”
Thích Dung Dung chỉ lắc đầu: “Con không hiểu, làm sao con hiểu được?”
Nhìn người mình yêu, cứ như vậy mang theo tiếc nuối ra đi, nhìn người mình yêu, một câu nói “em yêu anh” cũng không nghe được, mang theo đau lòng ra đi, cái loại cảm giác đau đớn này tựa như là muốn xé toang cả lồng ngực ra, cứ quẩn quanh trong đầu lăn qua lộn lại thật khó nhịn nổi.
“Con về nhà đi…. Con trở về nghỉ ngơi thật tốt, mẹ muốn trò chuyện cùng với ba con đã nhiều năm rồi, cơ hội để chúng ta cùng ngồi lại trò chuyện với nhau một chút cũng không có…”
Thích Dung Dung thậm chí còn hơi nở nụ cười, bà đẩy Thân Tống Hạo ra, giơ tay lên vuốt lại mái tóc dài. Đây là phòng bệnh cao cấp, hơi ấm trong phòng luôn đầy đủ, bà cởi áo khoác ngoài ra, bên trong mặc bộ sườn xám không tay, dưới ánh đèn màu sắc của chiếc áo rạng rỡ phát sáng, bà nhớ, lúc kết hôn khi ông nhìn thấy bà mặc sườn xám, cơ hồ đều nhìn đến ngây người, bà biết, ông thích nhìn bà mặc kiểu áo này nhất…
Mặc dù cả đời này, ông không còn cơ hội để nói ra nhưng bà vẫn biết.
Thân Tống Hạo yên lặng lui ra ngoài đóng cửa lại. Anh đi tới chiếc ghế dài ở hành lang ngồi xuống, đốt một điếu thuốc lá.
Anh chợt nhớ tới Hoan Nhan, muốn được ôm cô một cái, nhưng bây giờ cô không có ở bên cạnh anh, cô đang ở một nơi cách xa nơi này.
Thích Dung Dung đứng lên, cúi đầu liếc mắt nhìn thân hình của mình, quả thật là già rồi, không chịu già cũng không được, lúc kết hôn bà mặc sườn xám còn hơi rộng một chút, nhưng hiện tại, bộ sườn xám đang mặc trên người bà đã căng chật, bà cười khổ một tiếng, đi tới trước mặt của Thân Tiếu Khang, ôm ông tựa vào trên đùi của mình…
“Sao ông lại ngốc như vậy? Thiếu Khang…” Rốt cuộc bà cũng òa lên, ôm thân thể đã lạnh lẽo của người kia, lắp bắp khóc.
“Thiếu Khang…” Thích Dung Dung kêu tên của ông, đời này của ông và bà đã kết thúc rồi, cả đời này của ông và bà cũng coi như giấc mộng dã tràng xe cát..
“Thiếu Khang, nếu như kiếp sau chúng ta còn làm vợ chồng với nhau, nhất định phải là một đôi vợ chồng ân ái nhất.” Thích Dung Dung khẽ nghiêng đầu, tháo một chiếc bông tai bằng phỉ thúy trên vành tai xuống, bà đem bông tai đặt ở trong lòng bàn tay của Thân Thiếu Khang, nhẹ nhàng cầm ngón tay của ông, nắm chặt lại.
“Thiếu Khang, tôi sẽ đi cùng ông, nhanh thôi.”
Ngày thứ ba, trời bỗng quang mây. Tuyết rơi liên miên kéo dài hơn hai mươi ngày, đột nhiên thay đổi quang đãng hơn làm cho tâm tình mọi người cũng khá hơn. Người đi trên đường dần dần nhiều hơn, đám trẻ con cũng bắt đầu chạy ra đường chơi rồi cãi nhau ầm ĩ, hình như mùa xuân đến sớm thì phải…
Buổi sáng, Thích Dung Dung không giống mọi ngày thức giấc đúng giờ, người làm trong nhà đi gọi đã mấy lần vẫn không thấy động tĩnh. Lúc này mới bắt đầu hoảng hốt, quản gia cuối cùng tìm người cạy cửa ra, khi Thân Tống Hạo đi vào, mới phát hiện sắc mặt bà vẫn bình thường, vẫn mặc áo sườn xám màu xanh ngọc đó, bên tai trái chỉ còn một bông tai, bên tai phải trống rỗng nét mặt bình thản, thậm chí còn phảng phất nụ cười, hình như khi bà ra đi rất bình tĩnh. Thân Tống Hạo sững sờ hồi lâu, trong đầu mới phản ứng được, mẹ anh đã chết rồi.
Anh không nói nên trong lòng mình là tư vị gì.
Anh xoay người lảo đảo nghiêng ngã xuống lầu, một người ngồi ở chỗ đó cứ thế hút thuốc lá thật lâu, cho đến khi hộp thuốc lá trước mặt chỉ còn cái vỏ rỗng, anh mới chợ hiểu ra, từ bây giờ anh không còn ba mẹ, cả đời này số lần kêu ba mẹ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trước kia cảm thấy thật ghét kêu như vậy, cảm thấy những lời đó thật là dư thừa, nhưng bây giờ có muốn cũng không kêu được, không bao giờ còn thấy được ba mẹ, không chạm được nữa, anh cảm thấy mình thật vô tâm độc ác.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!