Đi xuống cầu thang, Tống Gia Minh thân mật sờ lên tóc Lâm Thiến: “Em chờ một lát, anh đem xe lái tới”.
Lâm Thiên hờn dỗi nhón chân lên nhẹ nhàng hôn lên mặt, gật đầu một cái.
Hoan Nhan lờ đi nhìn cơn mưa, kia giống như là cây kim, từng chút từng chút, chậm chạp, giống như tra tấn, ghim trên ngực của cô.
Cô ôm chặt cánh tay, cảnh thấy lạnh không chịu nổi, ngay cả hàm răng cũng bắt đầu run rẩy.
Xe dừng ở bên cạnh ký túc xá, Tống Gia Minh cầm ô ôm Lâm Thiến, vừa muốn đi lại thấy Hoan Nhan hình như mềm lòng một chút, dừng bước: “Hoan Nhan, bọn anh sẽ trở lại đón em….”.
Hoan Nhan vừa muốn mở miệng, ánh mắt lợi hại Lâm Thiến lại một lần nữa quét tới, cô cong miệng, yểu điệu nói: “Gia Minh, anh xem trên người Hoan Nhan cũng ướt đẫm, lại bẩn, thế nào lên xe a?”.
“Anh, anh có khả năng tự mình chạy tới…. Vẫn là quán bar cũ phải không?”.
Hoan Nhan kinh ngạc ngẩng đầu lên, hốc mắt dường như có cây kim đâm vào, cô nhìn Tống Gia Minh ngập ngừng một lát sau đó gật đầu, lập tức ôm cặp sách lại một lần nữa chạy vào trong mưa…. Cô tự nguyện ở trong mưa đem mình dầm ướt đẫm, cũng không muốn nhìn người đàn ông của mình cùng người khác anh anh em em, coi như là, anh ta đã trở thành bạn trai của người khác!
Tiếng kèn xe ở trong mưa vang lên, Hoan Nhan theo bản năng muốn nhảy quam xe hơi kia lại vẫn ép vào vũng nước, bắn tung tóe lên người cô….
Hoan Nhan giật mình, nhìn chiếc xe kia nghênh ngang đi, còn Lâm Thiến cười duyên một cái….
Cô ta và Tống Gia Minh quen nhau ở quán bar.
Hoan Nhan hít sâu một hơi, ôm cặp sách đi vào, lập tức nhìn thấy Lâm Thiến nhiệt tình vẫy tay: “Hoan Nhan, ở đây!”.
Hoan Nhan xuyên qua đám người đi đến, trên bàn một chai rượu Hennessy(*) đã được mở.
(*)Rượu Hennessy: Jas Hennessy& Co hay Hennessy là một công ty sản xuất rượu hàng đầu của Pháp đồng thời cũng là đồng lãnh đạo công ty sản xuất hàng hiệu nổi tiếng Louis Vuitton. Đây là công ty sản xuất và kinh doanh rượu, có lịch sử hoạt động lâu đời và cũng là loại rượu yêu thích của nhiều nhân vật yêu thích rượu hàng đầu trên toàn thế giới.
Hoan Nhan ngồi xuống, mặt không chút thay đổi nhìn lại Tống Gia Minh: “Anh muốn lời chia tay của em, em đồng ý”.
Tống Gia Minh dường như cũng không ngờ nhìn Hoan Nhan, ôm chặt Lâm Thiến: “Hoan Nhan, em rất tốt, đơn giản lại hiền lành, nhưng mà, cho đến khi gặp Lâm Thiến, anh mới phát hiện yêu như vậy không giống nhau….”.
Hoan Nhan ảm đạm cười, tự mình rót một ly rượu đưa đến bên miệng, tửu lượng cô rất yếu, nhưng mà lần này cũng cố ý một hơi uống, cổ họng như muốn thiêu đốt, trong người ấm lên, cô nhìn Tống Gia Minh: “Đừng nói, lời chia tay tôi đã đồng ý, những thứ khác tôi không muốn biết”.
Con mắt Lâm Thiến vốn kiêu ngạo cũng xám xịt đi một chút, cô tưởng rằng sẽ thành công nhìn Hoan Nhan đau đớn giữ lại, nhưng không ngờ cô ta lại bình tĩnh như vậy, không để cô nhấm nháp sự thắng lợi….
“Hoan Nhan, tôi biết trong lòng cô bực bội, nhưng mà chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng….”.
Lâm Thiến đem ly rượu đầy, đẩy tới trước mặt cô: “Hoan Nhan, tửu lượng cô tốt đấy, uống thêm một ly nữa?”.
Trái tim Tống Gia Minh dường như cũng không nỡ, đưa tay đem ly rượu cầm trở lại: “Hoan Nhan không thể uống rượu….”.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!