Hoan Nhan mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, vậy Thân tiên sinh chậm rãi thưởng thức, tôi có việc phải đi trước …”
“Sao vậy, cô sợ?” Thân Tống Hạo đẩy nhẹ Lâm Thiến, khiến cô ta quần áo xộc xệch phơi bày trước mặt mọi người, ánh mắt Hoan Nhan vô tình dừng ở bộ ngực cỡ 34C của Lâm Thiến, chẳng trách đàn ông đều không thoát khỏi sự mê hoặc của cô ta.
Phép khích tướng của anh lúc này hoàn toàn có tác dụng, Hoan Nhan tiến thoái lưỡng nan, đứng im lặng, trong lòng thầm buồn bực.
Cũng may Văn Tĩnh kịp thời mở miệng, kéo cô ngồi xuống ghế: “Nhan à, có việc vì phải sợ, không phải chỉ là một hồ ly tinh nhỏ bé thôi sao, đến một con mình giúp bạn đánh một con, đến hai con liền đánh cả hai!”
“Tĩnh” Kì Chấn thấy Văn Tĩnh nói không e dè, không khỏi lắc đầu, mặt nhăn lại.
Văn Tĩnh le lưỡi cười, tròng mắt xinh đẹp không e ngại dừng ở trên mặt Lâm Thiến: “Kì Chấn em có nói sai sao, cả phòng này đều có mùi vị của hồ ly, không thể chịu được? Anh còn không mở cửa, hít thở một chút không khí trong lành!”
“A! Học tỷ Văn Tĩnh, thật muốn học theo chị, số mệnh tốt tìm được con rùa vàng, cũng nên tìm cho chị em tốt một người chứ! Không quan trọng lớn tuổi, hình dáng ra sao, chỉ cần có tiền, chắc Hoan Nhan cũng không từ chối đâu!” Lâm Thiến cố kìm cơn giận, cất giọng nũng nịu…
“Tôi có tiền hay không, tìm được rùa vàng hay không, không liên quan gì đến cô, Lâm Thiến, cô vẫn nên giữ chặt người đàn ông của mình, theo như tôi được biết, tình nhân của anh ta nhiều không đếm được, hơn nữa so với cô cũng không thua kém.”
Hoan Nhan mỉm cười, trong ánh mắt thoáng chút buồn, cô Hứa Hoan Nhan chắc là một cô gái bình thường nhất trong những người bạn gái của anh ta.
Cô ngốc nghếch, chọc giận anh, biết đâu ngày mai luật sư của anh sẽ đưa đơn khởi tố đến, cùng một số giấy tờ khác sẽ đúng hạn đưa đến thôi.
Suy nghĩ mông lung, cô không tự chủ cầm ly rượu lên uống cạn, nếu rượu có thể xóa tan nỗi buồn, như vậy thật là tốt.
Lâm Thiến nhìn dáng vẻ uống rượu của cô, mỉm cười đắc ý, càng dựa sát vào Thân Tống Hạo: “Hạo, tửu lượng của Hoan Nhan thật tốt, không giống em, uống một chút liền say…”
Trần Nhị và Kì Chấn ở đối diện nhìn thấy không khỏi nhíu mày lắc đầu… Văn Tĩnh nhịn không được vỗ bàn đứng lên, cầm chai rượu, rót đầy ly, đẩy tới trước mặt Lâm Thiến: “Lâm học tỷ, tôi nhớ rõ cô nổi tiếng uống rượu thắng đàn ông, lúc này, có muốn uống một ly hay không?”
Thân Tống Hạo nhíu mày, ánh mắt nhìn Kì Chấn: “Kì Chấn, trông coi tốt cô gái của anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!