Anh cười dài mở miệng, ánh mắt nhìn xuống dấu hôn tím bầm lại thành một mảng trước ngực mà cảm thấy không nỡ, đột nhiên trong lòng cảm thấy rất tức giận: “Ở đây cũng bị hắn đụng vào?”
Hứa Hoan Nhan chóp mũi đau xót, xoay mặt đi cắn môi dưới: “Chuyện đó không liên quan đến anh.”
“Sao lại không liên quan?” Thế là anh lập tức đứng dậy, đem thân thể nhẹ như một tờ giấy của cô ôm đi lên đặt ở ghế ngồi phía trước, lại đạp chân ga một lần nữa, thành thạo quay đầu, chạy thẳng ra khỏi khu chung cư. . . . .”Xem ra. . . . . .” Anh tà ác giương môi, thần sắc hung ác như vậy, cô rất ít thấy, không khỏi có chút hoảng hốt.
“Chúng ta nên để cho mẹ kế của em nhìn xem một chút.” Anh quay mặt sang, nở một nụ cười tuấn dật động lòng người. : “Hứa Hoan Nhan, em nói có đúng không?”
Hứa Hoan Nhan có chút sững sờ, cô chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ vì cô mà ra mặt, giống như khi cô đối mặt Lâm Thiến phách lối giãy giụa, anh cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, cô luôn cho rằng mình chỉ là một ngọn cỏ dưới chân anh, anh sẽ không lưu tình, nhưng là bây giờ, anh đang vì cô mà làm một chút gì đó hay sao?
Hứa Hoan Nhan lắc đầu một cái: “Những cái khác tôi không muốn trông nom, tôi chỉ muốn cùng bà ấy chấm dứt quan hệ, chỉ muốn chăm sóc ba thật tốt.”
” chuyện của ba em, kỳ thực trong đó tôi cũng có trách nhiệm, dù sao cũng là do xe của tôi nên ông ấy thành ra như vậy…….. . .” anh có dừng lại, “Đưa ông ấy đến bệnh viện tiếp tục trị liệu đi, có lẽ có thể đứng lên một lần nữa cũng không chừng.”
“Anh nói thật sao?” Cô vui mừng trợn to hai mắt, tựa hồ không dám tin ma quỷ cũng sẽ đột nhiên trở nên từ bi.
“Như vậy, em xem có phải nên hậu tạ một người tốt như tôi thế nào? ” Anh thiện lương nhắc nhở cô, ngay sau đó liền cười tà ác làm cho người khác cảm thấy xấu hổ!
Hứa Hoan Nhan đang nở nụ cười bỗng nhiên cứng đờ, cô quay người đi, ánh mắt dần dần thay đổi an tĩnh như nước: “Thân Tống Hạo.”
Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, thanh âm dễ nghe khiến người khác động lòng.
“Hả?” nhịp tim anh tựa hồ nhanh hơn một chút, nhẹ nhàng trả lời.
“Anh đã từng yêu một người thật lòng hay chưa? Anh đã thử qua cảm giác bị người khác thương hại? Anh có thể thử không nói những lời lẽ khó chịu, làm tổn thương những người bên cạnh mình không?”
Cô quay mặt sang, vẻ mặt an bình giống như ánh trăng nhu hòa, từng chút một thấm sâu vào lòng người.
Khóe môi Thân Tống Hạo dần dần nhếch thành một đường thẳng, anh chợt hung hăng đạp chân ga, xe giống như điên lao lên phía trước. . . . . .”Tôi không thích người khác suy đoán tâm tư của tôi, cũng không thích nghe người khác dạy, tôi chưa bao giờ thật lòng yêu bất kỳ một cô gái nào, tôi không bị tổn thương, cũng không quan tâm người khác có bị tổn thương hay không!”
Anh nói một hơi xong, hô hấp cũng trở nên trầm trọng, trong đầu tràn đầy hình ảnh một người, nụ cười tươi đẹp với hai lúm đồng tiền.
“Thân Tống Hạo tiên sinh, anh yêu Tô Lai tiểu thư sao?”
“Thân Tống Hạo tiên sinh, anh có thể đừng độc miệng như vậy không?”
“Thân Tống Hạo tiên sinh, anh hôn tôi một cái thì sao. . . . .”
“Thân Tống Hạo. . . . . . Tôi yêu Dennis Lâm rồi, thật xin lỗi. . . . . .”
“***!” Thân Tống Hạo chợt nặng nề đập xuống tay lái, xe phát ra thanh âm chói tai, xiêu xiêu vẹo vẹo dừng ở ven đường, ngón tay anh run rẩy, lục lọi hồi lâu mới tìm được xì gà vẫn để trên xe, châm lửa, hung hăng rít vài hơi, trong nháy mắt hai lá phổi tràn đầy khói thuốc làm cho người ta miên man, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn một chút…..
Theo cô đi đi! Anh / mẹ kiếp nghĩ yêu người nào phải đi yêu người nào đi!
Anh không lạ gì, chưa bao giờ hiếm, cũng chỉ là một cô gái, một người biết vẽ tranh, một dáng dấp có chút giống một nữ nghệ sĩ thanh niên sạch sẽ! Mẹ kiếp
Dù sao đi nữa thì cũng chỉ là giả bộ, thấy một tên nước ngoài cao lớn liền đói bụng ăn quàng.
Trái tim anh có chút vị chua, anh thừa nhận mình ghen tị, chỉ có điều tên Dennis Lâm đó thực sự rất cao lớn, bị anh ta cướp đi một người phụ nữ cũng không tính là quá mất thể diện.
“Anh làm sao vậy?” Hứa Hoan Nhan đè xuống cảm xúc hoảng sợ trong lòng bởi vì xe phanh gấp như vậy, miệng ân cần hỏi thăm……. . . . Đầu anh ghé tại cửa sổ xe, híp con ngươi nhìn cô, hút thuốc, không nói một câu. . . . . .”Này?” Cô đưa tay thọc anh một cái, giống như là một con thỏ nhỏ bị kinh sợ.
“Tôi muốn cùng em. . . . . làm.”
Anh chợt mở miệng, đem xì gà ném ra ngoài cửa xe, cao cao tại thượng ném cho cô một câu nói.
“Cái gì?” Hứa Hoan Nhan nhất thời không phản ứng kịp, người đàn ông từ trước tới nay luôn dùng những lời lẽ trực tiếp nhất, làm cho đại não của cô không phản ứng kịp.
Nhanh như chớp xe dừng lại bên ngoài cửa một nhà trọ, Hứa Hoan Nhan cả người không thăng bằng bước xuống xe, chỉ muốn nôn ọe, người đàn ông sao không đi học lái máy bay đi chứ?
“Đi lên.” Anh sải bước đi ở phía trước, ánh trăng bao phủ trên tấm lưng mạnh mẽ thật quá sức mê người.
Hứa Hoan Nhan ngây người ba giây đồng hồ, bước chân nhảy đuổi theo bóng dáng của anh.
Thang máy trực tiếp đi lên tầng trên cùng, Hứa Hoan Nhan kinh ngạc phát hiện nơi này chỉ có một cánh cửa, chẳng lẽ cả một tầng đều là của anh ta sao?
Anh giơ tay, khoá cửa là loại dùng vân tay.
“Đi vào.” Anh nghiêng mặt sang bên, thân hình cao lớn bị ánh đèn ấm áp trong phòng bao phủ, xem ra cũng không quá lạnh lùng nữa.
Qua hai năm rồi, đây là lần đầu tiên anh mang theo một người phụ nữ bước vào gian phòng có những kí ức thương tâm này, khoé môi giật giật. Tô Lai tiểu thư phía bên kia Đại Tây Dương anh đã quên cô rồi.. . Hứa Hoan Nhan liếc mắt nhìn hai chân mình dơ bẩn không chịu nổi, có chút xấu hổ nhìn anh: ‘Cái đó, chân tôi rất bẩn……..’
Anh xoay người, khóe môi chứa đầy ý cười đùa giỡn Hứa Hoan Nhan: “Em muốn tự mình đi hay để tôi ôm em vào.”