Xe dần dần chạy qua khu phố phồn hoa, con đường bắt đầu thay đổi, đến khu ngoại ô.
Phú Nguyên xem ra cũng không phải là một công ty quá tồi tàn, một tòa nhà ở địa phương hoang tàn như thế này gọi thế cũng không sai, Thân Tống Hạo tắt máy, khẽ tựa trên ghế ngồi hút thuốc, hai mắt nheo lại, nhả ra vòng khói.
Kết hôn? Cũng không phải là đề nghị quá xấu, nếu người phụ nữ đang ở nước Mĩ kia có thể thấy tin tức anh kết hôn, như vậy, mặt mũi của anh có thể kéo lại đôi chút?
Ngón trỏ đem tàn thuốc bắn ra ngoài cửa xe, anh mở cửa xe, hai chân thon dài bền chắc mà có lực bước ra, anh từng bước từng bước đi tới, về phía tòa nhà nhỏ kia. Dáng vẻ ưu nhàn, áo phông màu xám tro ngắn tay, đường cong lưu loát, chắc khỏe, gương mặt tuấn tú cùng ánh mắt đào hoa sáng rực.
Mùa hè ánh mặt trời giống như là lửa đốt, cô gái đứng quầy tiếp tân cũng không có tinh thần nằm bẹp trên bàn, thời điểm Thân Tống Hạo tới đại sảnh, anh trực tiếp đến bàn lễ tân, ngón tay nhẹ gõ, giọng nói thật thấp từ tính vang lên: “Tiểu thư.”
“A….Ngài khỏe chứ, công ty Phú Nguyên…” Tiểu thư lễ tân ở đại sảnh lời nói vừa tới miệng lập tức dừng lại, cặp mắt kinh ngạc mở to nhìn người đàn ông trước mắt, anh chỉ là lười biếng dựa trên bàn, hai mắt khẽ nheo lại nhìn, khiến cho tay chân của cô không biết để vào đâu…”Nhờ đem vật này giao cho giám đốc của cô.” Giữa ngón tay anh đang kẹp danh thiếp màu vàng tinh xảo, đưa qua chỗ tiểu thư lễ tân.
“Vâng, được, tiên sinh, tôi sẽ…” Giống như là tỉnh ngộ lại, thấy mình thất thố, sắc mặt ửng hồng, hai tay nhận danh thiếp chạy thẳng tới thang máy, nhịp tim đập mạnh, đây chính là khí chất cường đại trong truyền thuyết sao?
Thân Tống Hạo khóe môi chỉ nâng lên một chút, ánh mắt chợt lóe, nhìn vào mấy tờ giấy sặc sỡ trên bàn, anh cầm lấy, lạp phát hiện ra đây là tư liệu nhân viên của Phú Nguyê, còn có tấm ảnh chụp nho nhỏ.
Cảm thấy hứng thú, anh tới ghế salon trong đại sảnh trực tiếp ngồi xuống, nhìn từng nhóm từng nhóm, nghĩ cô vừa mới đến công ty, sau đó lật tiếp hai trang mới thấy gương mặt quen thuộc.
Gương mặt thanh tú, nụ cười bình thản, mái tóc dài quy củ được búi sau đầu, không có biểu lộ gì khác, cô ở đấy yên tĩnh đơn giản giữa bao người.
Chợt đáy lòng có chút mất mát, người phụ nữ này trong mắt không có thất vọng, không có thống khổ, không phiền não, không sầu lo, cuộc sống an bình giống như những người con gái khác, được dạy dỗ không tệ, tính tình điềm đạm.
“Thân tổng đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho tôi” Đang yên lặng nhìn người trong hình, một giọng nam trầm thấp truyền tới, không nghĩ đến giống như các công ty nhỏ kia lãnh đạo xun xoe nịnh nọt, có chút ngoài dự đoán của anh. Xem ra cũng không phải giống như vật trong ao.
“Ngài mạnh khỏe.” Thân Tống Hạo đứng lên, cầm cánh tay người đàn ông vừa giơ ra.
Thoạt nhìn là một người trung niên chững chạc, không giống những người làm ăn khôn khéo lõi đời khác, nhìn thấy anh là nịnh nọt.
“Thân tổng tới có việc sao?” Người đàn ông trung niên vẫn khách khí lại không mất đi vẻ lạnh nhạt mở miệng, Thân Tống Hạo đối với người này trong lòng cũng có cảm giác tốt, bất giác khẽ mỉm cười: “Là có hai chuyện.”
“Thân tổng mời.” Người đàn ông trung niên vừa phân phó thư kí đi chuẩn bị pha nước, lại mở miệng nói.
“Không cần.” Thân Tống Hạo một bên giơ tay ngăn lại động tác thư kí, một mặt chậm rãi ngồi xuống nói: “Chuyện thứ nhất là tôi muốn gặp một người, cô ấy là nhân viên của Phú Nguyên, còn một chuyện nữa là vốn có kế hoạch hợp tác, hôm nay nhân tiện tới đây, cảm thấy Phú Nguyên không khí thật tốt, cảm thấy sau này có cơ hội, có thể hợp tác cùng Thân thị.”
Người đàn ông trung niên vẫn bộ dáng bình thản, nghe vậy chỉ hơi gật đầu một cái: “Cảm ơn Thân tổng coi trọng, chỉ là Phú Nguyên chỉ là công ty nhỏ, sợ khó có thể cùng Thân thị…”
“Nhỏ hay không, chuyện này về sau sẽ bàn” Thân Tống Hạo mày khẽ giãn, mỉm cười nhìn ông nói: “Lưu tổng, có thể cho tôi mượn phòng tiếp khách một chút?”
“Tất nhiên có thể, Thân tổng mời bên này.”
Người đàn ông trung niên vừa dẫn đường tới bên cạnh thang máy, vừa nói: “Không biết Thân thiếu tìm ai?”
“Hứa Hoan Nhan.” Anh bình thản đọc tên cô, lại cảm thấy trong lòng mơ hồ có một cảm giác không gọi tên: “Đừng nói cho cô ấy biết tôi là ai, chỉ nói có người muốn gặp.”
Lưu tổng tuy là không hiểu, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được.”
Phòng tiếp khác tuy không lớn cũng không có chút dung tục, đơn giản lại thanh nhã, trên ban công trồng hai chậu lan, màu xanh lá mạ, cảnh đẹp ý vui.
Cửa đóng lại, anh ngồi trên ghế salon yên lặng hút thuốc, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt về phía cửa, có chút mong đợi.
Tiếng giày cao gót dẫm lên sàn nhà truyền đến, vừa đúng lúc, nhả khói, anh dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, khóe môi chậm rãi giơ lên. Môt tay cũng cầm tờ báo lên, chắn trước mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!