Lọc Truyện

Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn - Thẩm Thanh Ngọc (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 106

Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh bị Thẩm Thanh Ngọc trừng mắt cảnh cáo nên cũng không dám nói gì nữa, đến bãi đỗ xe thì tự mình lái xe trở về.

Xe dừng lại ở trước cửa khách sạn, Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Quốc Vinh đang ngủ ở bên cạnh, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Bố?”

Nghe thấy con gái gọi mình, Thẩm Quốc Vinh đang ngủ mơ màng bèn lập tức tỉnh lại, vừa ngẩng đầu lên thì cổ bỗng đau nhức khiến ống ấy không khỏi xuýt xoa một tiếng.

“Bệnh xương cổ của bố lại tái phát ạ?”

Thẩm Quốc Vinh giơ tay xoa bóp: ‘Bệnh cũ thôi, con cũng trở về nghỉ ngơi đi.”

“Gon đưa bố đi lên, tiện thể xoa bóp cho bố luôn.”

Năm tháng thấm thoát trôi qua, chớp mắt một cái, Thẩm Quốc Vinh cũng đã già rồi. Lân đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hối hận vì sự tùy hứng của mình trong ba năm đó.

Xương cổ của Thẩm Quốc Vinh vẫn luôn không tốt, trước kia lúc Thẩm Thanh Ngọc còn ở nhà vẫn thỉnh thoảng xoa bóp giúp ông ấy thư giãn, lâu dần đã trở nên ngày càng thuần thục.

Ba năm qua đi, động tác của cô đã có chút không quen tay, sức lực cũng không năm bắt được tốt, sợ nhẹ không có tác dụng, nặng lại khiến Thẩm Quốc Vinh đau, Thẩm Thanh Ngọc chỉ có thể vừa ấn vừa hỏi ông ấy: ‘Bố, lực thế này đủ chưa?”

“Thêm chút sức nữa là được.”

Thẩm Quốc Vinh nói, rồi đột nhiên thở dài: “Tiểu Ngũ, cũng lâu lắm rồi con không xoa bóp cho bố.”

Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời này của ông ấy thì mũi hơi chua xót, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Chẳng phải có mẹ xoa bóp cho bố đấy thôi?”

Thẩm Quốc Vinh không nói chuyện, hai bố con đều ngầm hiểu ý mà duy trì im lặng.

Thật ra quan hệ giữa hai bố con Thẩm Quốc Vinh và Thẩm Thanh Ngọc rất tốt, nếu như lúc trước không phải cô khăng khăng muốn lấy Bạc Minh Thành thì cô vân luôn là áo bông nhỏ tri kỷ của Thẩm Quốc Vinh, Thẩm Quốc Vinh cũng là đại thụ che chở cho cô.

Đã lâu hai bố con không tâm sự với nhau, đột nhiên Thẩm Quốc Vinh nhắc đến chuyện khi còn bé, Thẩm Thanh Ngọc cũng có chút bùi ngùi.

Lúc đi ra từ khách sạn đã là hơn mười giờ tối gân mười một giờ.

Thẩm Thanh Ngọc lên xe nhưng không lái đi ngay, hạ cửa sổ xe xuống một nửa, gió đêm thổi qua, cô vừa tỉnh táo lại tự hiểu ra.

Một hồi lâu sau, cô mới giơ tay xoa hai mắt một cái, sau đó mới lái xe rời đi.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Thẩm Thanh Ngọc đã bị cuộc gọi của Trân Ánh Nguyệt đánh thức.

Tối qua cô ngủ muộn, sáng sớm lại bị đánh thức, Thẩm Thanh Ngọc thực sự rất cáu kinh: “Chuyện lớn gì?”

Nếu không phải chuyện lớn thì cô sẽ đánh chết Trần Ánh Nguyệt!

Trần Ánh Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe ra được sự bực bội bị đè nén của Thẩm Thanh Ngọc, bèn ngượng ngùng cười một tiếng: “Đúng là chuyện lớn thật, có người nói cậu bị người †a bao nuôi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT