Chương 10: Giữ cái danh cô chủ nhà họ Hoác
“Anh Phong, là ông nội bảo em đến đây thăm anh. Nếu anh không thích, sau này em sẽ không đến nữa là được.” Trần Mộc Châu đứng trong phòng khách, lúc này cả người cô ta cứng đờ, cô ta cảm thấy ánh mắt của những người giúp việc đang đi qua đi lại nhìn cô ta có chút gì đó khang khác.
Cô ta cúi thấp đầu, khuôn mặt u ám đến đáng sợ, trong lòng không ngừng nguyền rủa Tô Quỳnh Thy, nhưng lại không dám để Hoắc Hải Phong nhìn ra. Thậm chí cô ta còn hạ thấp người xuống, chỉ để giữ lấy cái danh “cô chủ nhà họ Hoắc”.
Ánh mắt đầy vẻ giễu cợt của Hoắc Hải Phong lướt qua người Trần Mộc Châu giống như muốn xác nhận xem rốt cuộc cô ta có tổn hại gì không. Hồi lâu sau anh mới quay người bước ra ngoài.
Nhà họ Hoắc như nào Hoắc Hải Phong đều biết rõ trong lòng bàn tay.
Năm năm trước, sau khi xảy ra chuyện đó anh đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì đối với nhà họ Hoắc nữa. Người vợ chưa cưới mà bọn họ chọn cho anh có lẽ cũng chỉ là một món hàng.
Chuyện lần này là do anh hơi lỗ mãng, dám mặc kệ tất cả mà lao thẳng ra ngoài. Mắt Hoắc Hải Phong đen thẫm lại, bây giờ anh phải lập tức quay lại công ty. Trước khi có được thực lực tuyệt đối, anh không được quá kích động, cũng không có tư cách để kích động.
Trong lòng Hoắc Hải Phong ngồn ngang những suy nghĩ hỗn độn nhưng trên mặt anh vẫn không có chút biểu cảm nào, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Trông chừng Tô Quỳnh Thy cho tốt, không được để cô ấy rời khỏi cổng biệt thự nửa bước. Sau này nếu không có lệnh của tôi thì không ai được vào đây hết, kể cả là ông nội cũng chặn ở ngoài cho tôi.” Hoắc Hải Phong dặn dò xong lại vội vàng quay lại công ty.
Trần Mộc Châu đã nghe thấy hết những gì Hoắc Hải Phong nói, nhất thời cô ta đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Quản gia tiễn Hoắc Hải Phong đi xong, lúc quay lại vẫn thấy Trần Mộc Châu ở đó, ông ta hơi ngần ra một chút, lông mày nhướng cao lên, nhất thời không biết nên đuổi hay nên để cô ta ở lại. Cộng thêm việc trước đó Hoắc Hải Phong cũng không đuổi cô ta đi mà dứt khoát coi như không thấy cô ta, chỉ chú tâm lo làm việc của mình.
Đây là lần đầu tiên Trần Mộc Châu bị người ta đối xử như vậy, cô ta hơi lúng túng không biết nên làm thế nào, đứng ngẩn ra trong phòng khách sáng sủa. Cô ta rất tức giận vì không có ai chịu để ý đến mình, sau đó cô ta đi về hướng mà Tô Quỳnh Thy vừa đi.
Lúc nãy Tô Quỳnh Thy tức giận chạy lên lầu, nhưng bây giờ cơn tức của cô đã tiêu tan hơn phân nửa, hơn nữa cô còn vừa nhận được tin nhắn của Lê Quốc Nam, anh ta nói đã đưa Tô Kiến Định rời khỏi nơi này.
Trong lòng cô đã vui hơn rất nhiều, cũng nghĩ thông hơn.
Người như Hoắc Hải Phong chắc chắn sẽ không cho phép có người ngang ngược, bướng bỉnh với anh. Anh có thể nhịn cô đến bây giờ có lẽ đã là cực hạn rồi.
Bây giờ cô chỉ có thể nghĩ cách khiến Hoắc Hải Phong bình tĩnh lại trước đã, sau đó mới tìm cách thoát ra.
Đang nghĩ ngợi đến thất thần thì đột nhiên cánh cửa bị đầy ra.
“Rầm!” một tiếng, Tô Quỳnh Thy giật nảy mình, hét lên một tiếng.
“Tô Quỳnh Thy, đây là cái mà cô gọi là rời xa anh Phong sao? Trước đây tôi thấy cô đáng thương nên mới đại phát từ bi cho cô tiền để cô rời khỏi đây. Nếu để người nhà họ Hoắc biết được cô vẫn dây dưa không dứt với anh Phong, tôi tin là không cần tôi nói cô cũng có thể tưởng tượng được, mình sẽ phải đối mặt với kết cục thế nào. Biết điều thì cô mau cút ngay đi, nếu không…” Hai má Trần Mộc Châu đỏ bừng, thở hổn hển, một tay chỉ vào Tô Quỳnh Thy, người cô ta vẫn đang run rầy không ngừng, cũng không biết là tức giận hay là mệt.
Sắc mặt Tô Quỳnh Thy lập tức trầm xuống, ánh mắt mà cô nhìn chằm chằm Trần Mộc Châu thực sự có thể phóng đao ra.
Kể từ năm năm trước, khi ông cụ nhà họ Hoắc tuyệt tình cấm cửa cô ở bên ngoài, Tô Quỳnh Thy đã nhìn rõ rốt cuộc đám người nhà họ Hoắc là loại người như thế nào.
Chịu đựng loại sỉ nhục đó một lần là đủ rồi, cô không muốn phải chịu đến lần thứ hai, cả đời này cô cũng không muốn nhớ lại mặt mũi của đám người đó nữa.
Trần Mộc Châu như cảm nhận được sự phức tạp trong ánh mắt Tô Quỳnh Thy, cô ta mím môi cười: “Cô Quỳnh Thy cũng biết nhà họ Hoắc giàu có lớn mạnh thế nào, họ chắc chắn sẽ không thể để anh Phong ở cạnh với một cô gái xuất thân từ một nơi như “Thiên Đường” đâu. Nếu cô đã nhận tiền của tôi, vậy thì cô phải nhớ kỹ, sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn đấy! Đừng làm một con điếm còn thích lập đền thờ trinh tiết, như vậy chỉ khiến người đời phỉ nhổ cô thôi.” “Hôm nay hiếm khi nào tâm trạng anh Phong tốt như vậy, để cô ở lại đây. Cô Mộc Châu không đi xung quanh tham quan sao?” Tô Quỳnh Thy cười nhạt nhìn cô ta, chậm rãi bước ra ban công, không có ý định để ý đến cô ta.
Trong lòng cô hiểu rất rõ mình nên làm gì và không nên làm gì, hoàn toàn không cần phải nói với người khác, mà cô cũng lười nói với những người như cô ta. Tô Quỳnh Thy ngồi trên chiếc xích đu, nhìn đám mây ở đang trôi lờ lững ở phía xa xa, hai mắt vô hồn, trong lòng đang suy nghĩ không biết nên rời khỏi đây như nào.
Trần Mộc Châu không nặng không nhẹ mà đụng phải một “chiếc đinh”, hai mắt cô ta phát hỏa, nhìn chỗ nào cũng thấy chướng mắt. Nếu không phải bây giờ đang ở trong biệt thự của Hoắc Hải Phong, cô ta chắc chắn đã đập chỗ này tan tành, như thế lửa giận đang hừng hực trong lòng cô ta mới miễn cưỡng được dập tắt một chút.
Cô ta nhất thời không quan tâm đến chuyện gì nữa, hai tay nắm chặt lại, chạy như bay ra khỏi biệt thự.
Thỉnh thoảng cô ta còn quay đầu lại, nhìn chằm chằm lên ban công nơi Tô Quỳnh Thy đang ngồi, nghiến chặt răng lợi mới khống chế được lửa giận trong lòng.
Lúc này Hoắc Hải Phong vừa đến công ty, tuy rằng trên đường anh đã phóng xe như bay, nhưng đợi đến khi anh quay lại phòng làm việc, ông cụ Chánh đã cầm ba toong ngồi yên vị trên ghế sô pha.
Dù tuổi tác đã cao, đầu đã đầy tóc bạc, eo đã hơi run nhưng sắc mặt ông ta vẫn hồng hào, đi lại vẫn vững vàng lưu loát. Có lẽ là do thời trẻ bảo dưỡng, chăm sóc tốt nên bây giờ thân thể cũng không thay đổi quá nhiều. Mặc dù ông ta chỉ thấp hơn Hoắc Hải Phong một cái đầu, nhưng lúc đứng lên, trên người vẫn tỏa ra một khí thế có thể áp đảo được anh, đúng là gừng càng già càng cay.
“Nghe nói cháu lại đi tìm Tô Quỳnh Thy rồi?” Hoắc Hải Phong vừa ngồi xuống, ông cụ Chánh đã không hề khách khí mà cầm nạng đập lên chân anh, giọng điệu ngập tràn sự bất mãn.
Hoắc Hải Phong đứng im tại chỗ, nhận lấy một gậy của ông cụ, sau đó anh mới mím môi ngồi xuống chỗ của mình, tiện tay nhặt tập tài liệu mà trước đó anh đã vứt xuống dất, lật từng trang ra xem. Dáng vẻ hiện giờ của anh như đang nói với ông cụ rằng: Ông cứ nói chuyện của ông, cháu làm việc của cháu.
Ánh mắt Hoắc Hải Phong hơi tối lại, khuôn mặt bình thản không có một chút biểu cảm gì, nhưng bàn tay đang đặt bên trái của anh lại phơi bày ra sự bất an trong lòng anh lúc này.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!