Chương TI: Không có kêt cục tôt đẹp Thời tiết đang cuối hạ đầu thu.
Mặt trời mấy ngày liên tiếp mang theo tiết trời mát mẻ.
Hoắc Hải Phong nhìn ông cụ Chánh rời đi, bực bội kéo cà vạt, đi vào phòng tắm rửa mặt, anh tùy ý cởi một cúc áo sơ mi rồi lại gần đứng trước cửa sổ Pháp kiểu lớn.
Trên cửa sổ thủy tỉnh hiện lên bóng bàn tay, giữa những ngón tay thon dài có chút đỏ tươi.
Là một người kiểm chế rất tốt, hiếm khi buồn bực, anh lấy một điếu thuốc trong phòng ra.
Hoắc Hải Phong rất đẹp trai, gia thế thuộc hạng cực kì tốt, từ nhỏ đã có không ít người theo đuổi phía sau, nhưng chỉ riêng Tô Quỳnh Thy lại lơ anh. Sau bao nhiêu năm canh cánh trong lòng, cuối cùng vẫn không có gì thay đổi.
“Tổng giám đốc, ông cụ để lại lời nhắn cho anh, tối nay phải thu xếp chuyện của cô Quỳnh Thy xong. Ông ấy nói không muốn gặp cô Quỳnh Thy ở Hải Phòng vào ngày mai…” Thư ký Quân gõ cửa bước vào, cúi đầu cần thận nói.
Hoắc Hải Phong hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nheo mắt lại.
Cổ áo lộn xộn dưới cằm, rõ ràng anh không có bị gì, chỉ là không thể nhịn nuốt nước bọt xuống.
Sau khi hút hết nửa điếu thuốc, Hoắc Hải Phong kẹp điếu thuốc trên tay: “Tôi biết rồi.” “Cô Quỳnh Thy…” Thư ký Quân do dự nói gì đó: “Tổng giám đốc cần phải giải quyết Thư ký Quân gõ cửa bước vào, cúi đầu cẩn thận nói.
Hoắc Hải Phong hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nheo mắt lại.
Cổ áo lộn xộn dưới cằm, rõ ràng anh không có bị gì, chỉ là không thể nhịn nuốt nước bọt xuống.
Sau khi hút hết nửa điếu thuốc, Hoắc Hải Phong kẹp điếu thuốc trên tay: “Tôi biết rồi.” “Cô Quỳnh Thy…” Thư ký Quân do dự nói gì đó: “Tổng giám đốc cần phải giải quyết Thư ký Quân gõ cửa bước vào, cúi đầu cần thận nói.
Hoắc Hải Phong hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nheo mắt lại.
Cổ áo lộn xộn dưới cằm, rõ ràng anh không có bị gì, chỉ là không thể nhịn nuốt nước bọt xuống.
Sau khi hút hết nửa điếu thuốc, Hoắc Hải Phong kẹp điếu thuốc trên tay: “Tôi biết rồi.” “Cô Quỳnh Thy…” Thư ký Quân do dự nói gì đó: “Tổng giám đốc cần phải giải quyết tốt.
Bất chợt, bầu trời trở nên u ám, cơn mưa lớn ập xuống ngay sau đó, Hoắc Hải Phong giật mình định hình lại.
“Lâm Tiến Quân, tất cả các cuộc họp và phỏng vấn buổi chiều hủy bỏ hết cho tôi, việc nào không thể hủy thì dời sang ngày mai. Tôi muốn lịch của chiều hôm nay và sáng ngày mai trống.” Bây giờ Hoắc Hải Phong chuẩn bị rời khỏi công ty, dặn dò xong, anh nhanh chóng lái xe về biệt thự.
Khi vừa trở về biệt thự, cả người anh đã ướt đẫm, Hoắc Hải Phong cau mày, đi vào trong phòng khách, lẳng lặng bước vào phòng, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, rồi đi đến phòng của Tô Quỳnh Thy.
“Quỳnh Thy, em ở nhà có làm cái gì không?” Căn phòng yên tĩnh, Tô Quỳnh Thy giữ lại sự im lặng.
Hoắc Hải Phong nhẹ giọng nói: “Quỳnh Thy, tôi biết em bây giờ không muốn gặp mặt tôi, nhưng chúng ta đã yêu nhau nhiều năm như vậy. Chẳng lẽ em lại muốn xa cách sao?” “Hoắc Hải Phong, anh hỏi tôi muốn cái gì? Chẳng lẽ anh không biết tôi muốn gặp ai sao?” Tô Quỳnh Thy nói nhẹ nhàng.
“Tô Quỳnh Thy, bây giờ em vẫn còn nghĩ về Lê Quốc Nam sao? Người nhà họ Lê sẽ không đồng ý cho em và anh ta ở cùng nhau đâu.
Đừng có ngốc nữa…” “Giờ cho dù người nhà họ Lê không đồng ý, người nhà Hoắc các chúng ta đã yêu nhau nhiều năm như vậy. Chẳng lẽ em lại muốn xa cách sao?” “Hoắc Hải Phong, anh hỏi tôi muốn cái gì? Chẳng lẽ anh không biết tôi muốn gặp ai sao?” Tô Quỳnh Thy nói nhẹ nhàng.
“Tô Quỳnh Thy, bây giờ em vẫn còn nghĩ về Lê Quốc Nam sao? Người nhà họ Lê sẽ không đồng ý cho em và anh ta ở cùng nhau đâu.
Đừng có ngốc nữa…” “Giờ cho dù người nhà họ Lê không đồng ý, người nhà Hoắc các về với anh? Một người chỉ có thể khiến tôi trốn tránh suốt?” Vừa lúc nãy anh muốn tiến lên một bước cầm lấy cánh tay của Tô Quỳnh Thy, nhưng nhờ lời nói của cô, Hoắc Hải Phong cảm giác giống như trái tim đang đập nhanh bị một cây gậy đập vào, đau đớn vô cùng.
Nụ cười vừa trưng ra bị dập mất trong tích tắc, anh sải bước đi tới, bất chấp ôm Tô Quỳnh Thy vào vòng tay mình. Đôi môi nóng bỏng của anh dán lên môi cô một cách bừa bãi, vẻ ngoài hung ác khiến Tô Quỳnh Thy sững sờ một lúc, anh dùng răng ngấu nghiến môi cô.
Mãi cho đến khi cảm giác đau đớn lên đến não, Tô Quỳnh Thy mới chợt tỉnh táo lại, cô dùng hai tay vỗ mạnh vào ngực người đàn ông này, Hoắc Hải Phong không vì thế mà buông tay ra, ngược lại càng siết chặt hơn. Cô thậm chí không thể cử động, cô chỉ có thể ngẩấng đầu lên, buộc phải chịu đựng sự điên cuồng của Hoắc Hải Phong.
Chỉ đợi người đàn ông tỉnh lại mới buông tay cô ra. Tô Quỳnh Thy dùng hai tay đẩy Hoắc Hải Phong ra, che miệng lại, lùi ra sau hai bước.
“Hừ!” Cực kì đau, Tô Quỳnh Thy tức giận liếc nhìn Hoắc Hải Phong, trong lòng thầm than thở, chẳng lẽ người đàn ông này là chó à, sao lại thích cắn người như vậy? Cô lui về phía sau, nhưng gương mặt vẫn thản nhiên và nhã nhặn, cần thận sờ lên đôi môi sưng tấy của mình: “Khi nào thì tôi được ra? Ông cụ Chánh có biết tôi ở đây với anh không? Ông ta có đồng ý cho tôi ở lại đây không?” Lâm Tiến Quân đã nói với cô về hôn ước của Hoắc Hải Phong và Trần Mộc Châu, theo tính khí của ông cụ Chánh, nếu ông ta biết rằng cô ở đây, có thể sẽ bắt cô đi mất.
“Những chuyện này không phải là chuyện em nên lo, Quỳnh Thy, anh đưa em đi nơi khác sống trước, giải quyết xong chuyện trong nhà, anh hứa sẽ đưa em đi Mỹ chơi, tiện thể xem anh trai em có ổn không!” Hoắc Hải Phong nói. Trán đầy mồ hôi của anh một nửa là vì tức giận, còn nửa còn lại là nhẫn nhịn.
“Tôi rõ ràng có thể ở bên cạnh anh trai tôi mọi lúc, nhưng anh lại nhất định phải giữ tôi ở lại, anh Hải Phong, tôi không cần lòng tốt của anh.” Giọng điệu của Tô Quỳnh Thy vẫn giữ sự bình tĩnh và lạnh lùng.
Đứng cách xa Hoắc Hải Phong một khoảng, đôi mắt to tròn đầy cảnh giác nhìn anh, trong nháy mắt, nó liếc qua liếc lại, thật là có chút đáng yêu.