Chương 127: Tin tức
Mặc dù Tô Kiến Định đã cứng rắn từ chối nhưng anh ấy vẫn luôn có cảm giác Lê Quốc Nam sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Anh ấy nhíu mày cầm điện thoại lên.
“Chu Thanh, cậu tìm mấy người theo dõi Lê Quốc Nam cho tôi. Nếu cậu ấy có bất cứ hành động đáng nghi nào phải báo lại cho tôi biết ngay lập tức.
Đồng thời cũng cho người đi giám sát hai bố con Trần Tuấn Tú đi. Bọn họ không thể thực sự ra nước ngoài được.
Phải giám sát thật chặt chẽ cho tôi, không được để sót bất cứ hành động nào!”
Chuyến đi lần này của Trần Tuấn Tú thực sự quá đột ngột, giống như đã có dự đoán sẽ có người đột nhập vào biệt thự khi ông ta không ở đó từ trước vậy.
Sau khi dặn dò xong xuôi, sự bất an trong lòng Tô Kiến Định mới giảm đi một chút. Nếu Trần Tuấn Tú đã hào phóng như vậy, đương nhiên anh cũng phải đáp lễ vài thứ cho ông ta mới xứng đáng với sự hào phóng này.
Cả hai vị chủ nhân của nhà họ Trần đều không có mặt, những chuyện có thể làm lại nhiều hơn rồi. Hôm nay lại là một đêm bận rộn với Tô Kiến Định, hai mắt anh ấy đều đã đỏ bừng, vẻ mặt uể oải lười nhác. Thế nhưng tỉnh thần lại vô cùng tỉnh táo, lúc ăn bữa sáng còn nở một nụ cười hiếm thấy.
Phát hiện đứa nhỏ bên cạnh cứ lén lút nhìn chằm chằm mình, Tô Kiến Định bật cười bế cậu bé ngồi lên đùi mình rồi hỏi: “Sao cứ nhìn cậu vậy? Hướng Minh có chuyện gì sao?”
“Không có ạ. Nhưng mà dường như hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt thì phải?” Sau khi nghiêng đầu nhét miếng bánh mì cuối cùng vào trong miệng, Tô Hướng Minh phồng má lên, trong mắt ngập tràn sự hiếu kỳ. Cậu bé cứ nhìn chằm chằm Tô Kiến Định.
“Đúng là không tồi. Ăn xong thì bảo tài xế đưa cháu đi học đi. Mấy ngày này phải quan tâm đến mẹ cháu nhiều hơn một chút” Tô Kiến Định đặt Tô Hướng Minh xuống đất rồi mỉm cười dịu dàng xoa đầu cậu bé. Sau đó, anh ấy khẽ vỗ vai Hướng Minh ra hiệu cậu bé có thể đi được rồi.
Tô Hướng Minh cứ đi được vài bước lại ngoái đầu lại nhìn, bộ dạng chần chờ muốn nói lại thôi của cậu bé khiến Tô Kiến Định thấy rất buồn cười.
Thế nhưng anh ấy vẫn không chịu giải thích rõ ràng cho cậu bé.
Có một số chuyện vẫn nên tự mình tìm hiểu mới tốt, tự mình khám phá sẽ càng có ý nghĩa hơn. Xem ra chẳng mấy chốc trong nhà lại có tin vui nữa rồi.
Tô Kiến Định nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, chỉnh lại quân áo trên người rồi đuổi theo bước chân đang hướng về phía cửa của Tô Hướng Minh.
“Bố à, con đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi. Máy bay sẽ cất cánh sau một tiếng nữa. Bao giờ đến nơi sẽ có người thay thế chúng ta đi bàn bạc chuyện hợp tác. Máy bay tư nhân cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng, đến nơi chúng ta lập tức quay về nước. Đến tối nay là có thể được xem một màn kịch hay rồi” Trần Hiền ngồi một bên khẽ cúi đầu báo cáo lại toàn bộ hành trình sắp tới cho Trân Tuấn Tú nghe.
“Tốt lắm. Nếu lần này con còn để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa… con nên biết hậu quả sẽ thế nào rồi đấy” Từ trước đến nay ông ta chưa từng cần đến thứ gọi là con cái này. Nếu không có Vũ Tuyết Phương thì cả đời này ông ta cũng chẳng bao giờ có ý định kết hôn. Toàn bộ tình yêu và sự lương thiện của ông ta đều đã bị chôn vùi cùng với sự ra đi của Vũ Tuyết Phương cả rồi. Giờ đây, trong lòng ông ta chỉ còn lại nỗi hận thù và sự độc ác khôn cùng. Đã là thứ không có giá trị, cho dù có là con trai của mình thì giữ lại cũng vô dụng.
“Xin bố hãy yên tâm, lần này nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu. Con đã sắp xếp một đám người châm ngòi thổi gió ở trước mặt Lê Quốc Nam, đảm bảo tối nay cậu ta chắc chắn sẽ tới. Chỉ cần cậu ta xuất hiện, chúng ta không cần lo Tô Kiến Định không chịu ra mặt!”
Âm mưu này vô cùng lộ liễu. Thế nhưng rất nhiều kẻ ngu ngốc không có đầu óc lại buông lỏng cảnh giác mà mắc bẫy, ví dụ như Lê Quốc Nam.
“Sau khi bắt được người nhất định phải truyền tin tới cho Tô Kiến Định, nhớ kỹ con phải tự mình báo tin cho cậu ta, bảo cậu ta tới một mình” Ngay từ bữa tiệc tối lần trước, Trần Tuấn Tú đã biết đến sự tồn tại của hai người lén lút theo dõi mình. Ban đầu ông ta vốn định đuổi bọn họ đi, thế nhưng ông ta chợt nghĩ ra một cách làm tốt hơn cả.
Trong hai người bọn họ không biết nên chọn ai bỏ lại ai. Thời gian trôi qua lâu như vậy, ông ta cũng nên thu lại một chút lợi ích về tay rồi.
Ngay trong lúc này, Lê Quốc Nam không hề tươi cười vui vẻ như hai bố con nhà họ Trần. Ông cụ Quý không đồng ý cho anh ta đón mẹ mình ra bên ngoài ở. Hai bên giằng co suốt một tháng trời, kết quả anh ta vẫn phải cam chịu chuyển về ở trong nhà họ Lê.
Không biết rốt cuộc nhà họ Lê đã dùng cách gì để có thể chống đỡ được tới tận bây giờ. Ngoại trừ ông cụ Quý mỗi ngày đều kiên trì đi làm thì cả một nhà họ Lê lớn như vậy không có một ai đi làm đúng giờ. Nếu không phải giết thời gian ở trong biệt thự thì cũng là chơi bời quên lối ở bên ngoài. Bọn họ biết không ít các trò vui chơi giải trí, khả năng thu thập tin tức nhanh hơn người khác rất nhiều. Thế nhưng chỉ cần nhắc tới chuyện công việc thì lại lười nhác không chịu làm.
Hiện giờ, Lê Quốc Nam đang ngồi phơi nắng và nói chuyện phiếm với Kiều Loan ở ngoài vườn hoa. Chợt có tiếng nói chuyện ríu rít vang lên ở sau lưng bọn họ.
“Tôi nghe nói Trần Tuấn Tú dẫn theo Trần Hiền đi ra nước ngoài rồi. Rốt cuộc chuyện này có phải là thật không vậy?” Giọng nữ bén nhọn truyền tới khiến Lê Quốc Nam giật mình co rụt người lại. Anh ta giơ tay bịt chặt hai lỗ tai nhe răng trợn mắt.
“Sao lại giả được? Hiện giờ bọn họ đã lên máy bay rồi. Tôi có một người chị em trùng hợp đi cùng chuyến bay với hai người đó. Vừa rồi cô ấy còn nhắn tin cho tôi, nói là nhìn thấy hai người Trần Tuấn Tú và Trần Hiền ở trên máy bay rồi. Xung quanh bọn họ còn có mấy người vệ sĩ kè kè bên cạnh, sắc mặt không được tốt cho lắm đâu!”
Giọng nói còn lại dịu dàng mềm mại hơn nhiều. Thế nhưng tiếng nói của người đó vẫn rất lớn, cứ như sợ người khác không nghe thấy được vậy!
“Đó không chỉ là khó chịu thôi đâu.
Hiện giờ nhà họ Trần đã thành ra như vậy. Tôi nghe nói chỉ cần doanh nghiệp cung ứng kia bỏ đi, nhà họ Trân sẽ lập tức sụp đổ. Không phải trước đó Trần Tuấn Tú vừa hay ký hợp đồng với chính phủ đó sao? Hình như bên phía chính phủ ưng ý chất lượng nguyên vật liệu do doanh nghiệp cung ứng đó cung cấp nên mới chịu ký hợp đồng với nhà họ Trần. Bây giờ nếu như doanh nghiệp cung ứng đó thực sự hủy bỏ hợp tác thì nhà họ Trần sẽ không thể đưa cho chính phủ thứ họ muốn. Khi đó chỉ sợ toàn bộ nhà họ Trần cũng không có đủ khả năng bồi thường cho chính phủ đâu!”
“Còn có chuyện như vậy nữa sao?
Tại sao cô không chịu nói sớm cho tôi biết với chứ? Aida tôi còn nghe nói là…”
Nghe tới đây, Lê Quốc Nam đã không thể nghe lọt tai những lời sau đó được nữa. Anh ta quay đầu lại nói với Kiều Loan bản thân có việc cần làm rồi lập tức trở về phòng.
Anh ta nở nụ cười hưng phấn. Nếu mọi chuyện thật sự giống như mấy người chị dâu của anh ta vừa nói thì chuyện đột nhập vào nhà họ Trần vào lúc đêm khuya để điều tra cũng không phải không có cơ hội. Ít nhất anh ta có thể khẳng định rằng, Trần Tuấn Tú đúng là đã đi ra nước ngoài. Còn lại tên Trân Hiền miệng còn hôi sữa kia cũng chẳng có sức uy hiếp quá lớn.
Lê Quốc Nam hào hứng chạy thẳng một mạch về phòng mình. Vốn anh ta đang định gọi điện thoại cho Tô Kiến Định, thế nhưng vừa mới nhớ tới tình cảnh tối qua, anh ta lập tức dừng tay lại. Anh ta nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên tay mình hồi lâu, vẻ mặt trở nên hung dữ. Cuối cùng, anh ta vung tay ném điện thoại lên giường.
Tô Kiến Định nói rất đúng, hiện giờ trên thế gian này Quỳnh Thy chỉ còn lại một người thân duy nhất là anh ấy. Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì không may thì trụ cột của nhà họ Tô cũng không còn.
Anh ấy không thể đâm đầu vào nguy hiểm. Cách tốt nhất chính là Lê Quốc Nam tự mình đi dò đường trước, đến khi chắc chắn không có nguy hiểm mới báo cho Tô Kiến Định biết.
Sau khi quyết định như vậy, Lê Quốc Nam liền bắt đầu chuẩn bị đồ dùng. Anh ta biết nếu Tô Kiến Định đã không đồng ý cho mình đi thì chắc chắn sẽ cho người trông coi xung quanh mình. Trước tiên anh ta phải nghĩ cách trốn ra khỏi nhà họ Lê đã, nếu không thì hết thảy đều chỉ là nói suông.
Lê Quốc Nam chỉ chuẩn bị vài thứ đơn giản như mấy cái đèn pin cầm tay, hai sợi dây thừng và một vài dụng cụ phòng thân khác. Anh ta xếp lần lượt từng thứ một vào trong ba lô. Cho dù hiện giờ chủ nhân của nhà họ Trần không có mặt nhưng dù sao hành động vào ban ngày cũng rất dễ bị phát hiện. Anh ta phải đợi đến khi trời tối mới có thể bắt đầu ra tay.
Huống chi đêm hôm khuya khoắt, nhà họ Lê lại tương đối vắng vẻ, ngày thường căn bản không có khách tới nhà. Anh ta chỉ cần quan sát cẩn thận là có thể dễ dàng đoán ra ai là người được phái tới trông coi mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!