Chương 15: Trong lòng ồng đã có tính toán rồi
Anh ta thở dài rồi bắt Tô Quỳnh Thy nằm trên giường, giúp cô đắp chăn bông rồi ngồi ở bên cạnh giường yên lặng chờ người trước mặt mình bình tĩnh trở lại.
Tô Quỳnh Thy hít thở sâu vài hơi và nhận ra rằng dù thế nào thì cô cũng không thể bình tĩnh lại được, cô chỉ ngồi dậy bỏ qua sự ngăn cản của Lê Quốc Nam rồi bước vào phòng tắm và khóa cửa lại.
Tuy rằng bước đi còn hơi loạng choạng nhưng Tô Quỳnh Thy vẫn bảo vệ bụng của mình rồi thận trọng ngồi ở trên bồn cầu, vén quần áo lên sững sờ nhìn cái bụng trắng nõn mịn màng.
Đây chỉ đơn giản là một trò đùa của số phận, rõ ràng là sắp rời khỏi nơi này và có thể không cần lo lắng gi nữa nhưng hiện tại trong bụng mình đã có một đứa bé.
Hương chanh tươi mát và dịu nhẹ tràn ngập trong căn phòng, Tô Quỳnh Thy khẽ khịt mũi khiến đầu óc choáng váng giờ tỉnh táo hơn nhiều.
Cô nhìn mình trong gương và nhận ra dường như có một số thay đổi nhỏ và khí thế trên người cô cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Rốt cuộc là vì sao, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ được rốt cuộc là sai ở chỗ nào. Khi cô và Hoắc Hải Phong ở bên nhau thì cô luôn thực hiện tốt các biện pháp bảo vệ, không ngờ khi cô sắp rời đi thì cuộc sống của cô lại thay đổi chóng mặt, Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Tô Quỳnh Thy vặn vòi nước, mím môi pha nước nóng rồi hất nước lên mặt mình.
Giọt nước bắn tung tóe trên gương, toàn bộ khuôn mặt và cơ thể đều hơi biến dạng.
Cuối cùng Tô Quỳnh Thy cũng bình tĩnh lại, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại đến chuyện này cả ngàn lần nhưng chưa từng nghĩ đến việc bỏ đứa bé.
Cho dù đứa con này đến không đúng lúc nhưng bây giờ sinh mệnh đang tồn tại trong người cô, đó là hơi ấm không gì thay thế được và cũng là dũng khí để cô sống tốt trong cuộc sống hiện tại.
“Quỳnh Thy, em không sao chứ?” Lê Quốc Nam nghe thấy tiếng nước chảy bên trong liền nhanh chóng gõ cửa.
Cánh cửa từ bên trong mở ra, anh ta nhìn thấy khuôn mặt Tô Quỳnh Thy lộ ra vẻ dịu dàng và sự kiên cường vốn có của một người mẹ, cô nhẹ nhàng đi ngang qua người anh ta.
Hơi nóng từ nhà vệ sinh tràn ra khiến anh ta có chút choáng váng.
Sau khi có em bé, hình như ai cũng đổi tính hết.
Trước kia Tô Quỳnh Thy là một người khó đối mặt với mọi bóng tối bên ngoài và dường như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, ngay cả là Tô Kiến Định cũng mong muốn cô sống tốt trong tình cảnh này.
Nhưng bây giờ thì khác khí chất mà cô toát ra đã chuyển từ dữ tợn sang mềm mại, nhẹ nhàng bay bổng quanh người cô, cả người toát ra một mùi ngọt ngào tựa như một đám mây nhẹ nhàng và êm ái.
Lê Quốc Nam thở dài, không biết chuyện này là tốt hay xấu, anh ta lại ngồi ở mép giường rồi nắm lấy vai Tô Quỳnh Thy, nhẹ nhàng võ lưng ˆ^ co.
“Quỳnh Thy, vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút đi, nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Lê Quốc Nam nhướn mày và nói với giọng điệu dịu dàng để xoa dịu tỉnh thần đang căng thẳng của Tô Quỳnh Thy.
“Anh Nam cũng nghỉ ngơi sớm đi. Trong thời gian mang thai này, em vẫn Phải dựa vào sự chăm sóc của anh, nếu anh ngã thì em phải làm sao?” Trái tim của Tô Quỳnh Thy đột nhiên thả lỏng sau đó mở miệng cười rồi nhắm mắt thư giãn.
Thời gian trôi qua sau sáu ngày ở trong bệnh viện, cuối cùng bác sĩ thông báo sức khỏe của Tô Quỳnh Thy không còn nghiêm trọng và có thể xuất viện. Mặc dù chưa thể di chuyển xa nên cả hai tạm thời đã thuê một căn nhà nhỏ ở gần sân bay.
Ở phía bên kia, khuôn mặt của Hoắc Hải Phong bỗng tái nhợt lộ ra thần sắc khác thường, anh ngồi trên mặt đất dựa vào tường với vẻ mặt lãnh đạm.
Cách đó không xa là khóe miệng của Trần Mộc Châu mở ra rồi khép lại, trên mặt lộ ra một nụ cười giả tạo rồi hai tay vòng qua ôm chặt anh, bộ dạng đột nhiên trở nên lo lắng.
“Anh Phong, ông nội nói rằng nếu anh không liên lạc với Tô Quỳnh Thy nữa thì lần này có thể cùng em xuống lầu. Ông nội đã đưa chìa khóa cửa cho em rồi. Anh Phong, anh nên mềm mỏng với ông nội đi, kể cả anh có giả vờ thì em cũng không để ý đâu. Dù sao ông nội cũng lớn tuổi rồi, ông cũng không thể chịu đựng được sự bướng bỉnh của những người trẻ tuổi như chúng ta…” Hoắc Hải Phong nhìn thấy bộ dạng hoang mang của Trần Mộc Châu, khóe miệng của anh hơi nhếch lên. Loại thủ đoạn như vậy đều là của nhà họ Hoắc, từ nhỏ đến lớn anh đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần rồi, kỹ năng diễn xuất kém như vậy khiến cho Hoắc Hải Phong muốn chế giễu cũng cảm thấy lãng phí năng lượng.
Rốt cuộc ở đây sáu ngày ngoài lượng nước không giới hạn thì chỉ ăn ba miếng bánh mì khiến Hoắc Hải Phong không thể nhịn được nữa, nhưng cũng không muốn người phụ nữ khó lường này đến đón mình.
“Hoắc Hải Phong.” Một giọng nói lạnh lùng cùng với tức giận vang lên, Hoắc Hải Phong liền ngẩng đầu nhìn thấy ông cụ Chánh đứng xa xa ở phía cửa.
Khuôn mặt của Trần Mộc Châu trở nên cứng đờ, hiển nhiên cô ta không ngờ ông cụ Chánh sẽ đích thân tới đây sau khi giao chìa khóa cho mình. Cô ta từ tư lùi lại hai bước rồi đi tới bên cạnh ông cụ Chánh đưa hai tay dìu ông cụ.
“Hiếm khi ông nội tới đây để gặp cháu mình với tâm trạng tốt như vậy.
Sao vậy, cảm thấy đau lòng sao?” Hoắc Hải Phong đứng dậy, tay vô thức vuốt ve cái bụng vốn đã đau của mình rồi tiến về phía ông nội hai bước.
Đôi mắt của ông cụ Chánh khóa chặt trên mặt Hoắc Hải Phong, cả khuôn mặt lộ ra vẻ u ám và kinh khủng. Tô Quỳnh Thy, người con gái đó quả nhiên không thể xem thường được, sau nhiều năm như vậy cô vẫn có thể khiến cho Hoắc Hải Phong hết lòng nghĩ về cô.
Vốn đang nghĩ đến việc thả người ra ngoài nhưng lúc này lại có cảm giác mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, cảm giác tồi tệ này khiến cho ông cụ Chánh vô thức nhíu mày rồi tiến về phía trước hai bước mà bản thân không nhận ra điều đó.
Trong lòng ông cụ Chánh đã suy nghĩ rất nhiều lần, ông có một bụng toàn biện pháp và chiến lược. Nhưng sau nhiều năm như vậy ông ta đã sớm học được cái gọi là vui buồn không được thể hiện trên mặt, ngay cả khí chất trên người Hoắc Hải Phong đều là học từ ông cụ Chánh.
Không quan tâm đến lời nói của Hoắc Hải Phong, sau đó ông cụ Chánh tử rời khỏi đây cùng Trần Mộc Châu.
“Ông nội, cháu thấy anh Phong hình như sắp không chịu đựng được rồi, cho dù là muốn đi tìm Tô Quỳnh Thy thì hiện tại anh Phong cũng không thể bước ra khỏi cửa một bưóc. Ông nội thật sự không thả anh Phong ra sao?” Trần Mộc Châu ngập ngừng, trong đầu cũng không nghĩ được nên nói như thế nào nhưng miệng cô ta lại buông lời ra trước.
Ông cụ Chánh quay đầu liếc nhìn Trần Mộc Châu, lúc đầu chọn cô gái này là vì có gia cảnh tốt lại ngu ngốc thì sau này sẽ dễ dàng kiểm soát hơn, nhưng không ngờ cô ta lại nói ra những câu như thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!