Chương 154: Về nhà
Hoắc Hải Phong hôn cô một cái rồi nói tiếp: “Tôi đi thu dọn một chút rồi về ngay.
“Sao anh lại lo lắng thế? Tôi vẫn còn muốn đi…
“Tô Quỳnh Thy, tôi biết em không nỡ, nhưng vẫn là đừng đi nữa, có nhiều việc kết quả có thể thay đổi kết quả, cũng có rất nhiều chuyện không thể thay đổi được gì đâu. Chúng ta phải thử chấp nhận kết quả này. Quỳnh Thy, tôi biết là…”
“Được rồi, sao dạo gần đây anh ngày càng nói nhiều thế!” Cô ngắt lời của Hoắc Hải Phong, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Những chuyện này tôi đều hiểu cả. Những lời này anh học từ đâu ra thế? Trước đây có lẽ là anh sẽ không biết cách dỗ dành người khác đâu”
“Con người luôn luôn thay đổi, vì em, tôi bằng lòng thay đổi thế giới của tôi, để em dừng lại rồi bước vào, có thể vui vẻ một chút” Anh xoa đầu Tô Quỳnh Thy, buông hai người ra rồi đứng lên: “Tôi còn có việc phải đi trước, nửa tiếng sau sẽ có người đến đón em và con, mau chóng thu dọn đồ đạc đi nhé!
Chúng ta sẽ vê nhà”
“Được, dù sao tôi cũng không có gì để thu dọn, tôi đi cùng anh nhé!” Cô cũng xem như là tạm thời bị bắt cuỗm đi, ngoại trừ một bộ quần áo trên người, thậm chí ngay cả đến điện thoại di động cũng không có thì có thể thu dọn gì đây, toàn bộ đều là lãng phí thời gian.
“Nếu vậy thì cùng đi nào” Một tay anh nắm lấy Tô Hướng Minh, tay còn lại nắm lấy Tô Quỳnh Thy, nếu như có thể tiếp tục như thế này mãi thì Hoắc Hải Phong có cảm giác sâu sắc rằng toàn bộ thế giới đều thật là hoàn hảo.
Trước kia anh một lòng chỉ nghĩ về lợi ích, nghĩ đến tiền, sau đó mới phát hiện ra những thứ này đều là những món đồ vô dụng. Rất nhiều thứ đều phải đợi đến khi mất đi rồi thì cuối cùng mới có thể hiểu rõ được là nó quý báu nhiều như thế nào, cảm giác đau lòng đó anh cũng đã tự trải nghiệm qua một lần, không muốn trải nghiệm nó lần thứ hai nữa.
Tụ họp với Tô Kiến Định trên máy bay, Tô Quỳnh Thy ngồi bên cạnh anh ấy, cúi đầu, mặt mày ủ rũ.
Biết tận đáy lòng cô sợ nghĩ đến Lê Quốc Nam, vào lúc này đây, bất luận là có nói gì đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng, Tô Kiến Định thở dài dù cũng không để ý nhiều nữa, kéo Tô Hướng Minh bé nhỏ bên cạnh gặng hỏi về chuyện ở nhà. So với quãng thời gian đi thì quãng thời gian về ngắn hơn, chỉ chợp mắt một lúc, máy bay đã đáp xuống mặt đất một cách ổn định.
Con đường long đong vất vả trở về phòng của mình, Tô Quỳnh Thy nhìn thấy căn phòng quen thuộc, lần trở về này cô luôn có cảm giác như thể rằng mình đã trải qua một thế kỷ, hết thảy tất cả trông quen thuộc mà lại xa lạ. Cô đóng của phòng lại, ngồi xuống giường.
Tô Quỳnh Thy cởi bỏ những thứ trên người mình xuống, nằm trên giường, nước mắt chảy dài theo khóe mắt, mãi cho đến khi chỉ còn lại một mình mình, sự yếu đuối và đau đớn mới từ từ bộc lộ ra.
Những giọt nước mắt cứ không ngừng mà chảy xuống, sóng mũi cay cay, trái tim như thể bị ai đó bóp chặt lấy, không thở được, cả người như mất hết sức lực, thậm chí ngay đến cả việc nằm trên giường nhúc nhích cũng là một vấn đề lớn.
Ngay lúc này, tại phòng làm việc, Tô Kiến Định ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ ở bên ngoài.
Anh ấy quay đầu lại nhìn bóng dáng của Hoắc Hải Phong đang đứng đối diện mình, nở nụ cười rạng rỡ: “Chuyện của Trần Tuấn Tú và Vũ Tuyết Phương để đi tản bộ rồi nói, gia đình nhà họ Trần gần đây một mình hợp tác với chính phủ, tìm người đi gây rối, tìm mấy kẻ say rượu làm loạn vị trí của bọn họ.
Chuyện kế tiếp tôi sẽ tự mình lo liệu lấy.
“Anh yên tâm đi, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.
Còn nữa, chân của anh không sao chứ?” Thấy bộ dạng tươi cười của Tô Kiến Định, biểu cảm gương mặt của Hoắc Hải Phong cứng đờ trong giây lát. Những người quen biết đều biết là, Tô Kiến Định càng cười vui vẻ, người mà anh ấy nghĩ đến sẽ càng gặp xúi quẩy. Thủ đoạn cực kỳ trơ tráo, vô liêm sỉ ấy đều được biểu hiện ra cả rồi. Lần này, Trân Tuấn Tú ước chừng như thực sự sẽ phải rét run.
“Trước khi trở về đi xem thử Tô Quỳnh Thy đi, đoán chừng cô ấy đang trốn ở trong phòng mà khóc đấy. Tâm quan trọng của Lê Quốc Nam đối với cô mà nói không giống bình thường, anh ta đã đồng hành cùng cô suốt những năm vừa qua, vào những lúc nguy hiểm khó khăn cũng không rời đi hay vứt bỏ cô lại. Tình cảm được nảy sinh khi chung sống với nhau, e rằng không thể so sánh với quãng thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh anh.
Tô Kiến Định thở dài, anh ấy còn chưa giải thích với gia đình nhà họ Lê phía bên kia, nghĩ mãi vẫn không biết rốt cuộc là nên mở lời với mẹ của anh †a như thế nào.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi nói chuyện với gia đình nhà họ Lê bên kia. Anh nghỉ ngơi cho tốt đi.” Anh võ võ bả vai của Tô Kiến Định, biết rằng bây giờ anh ấy không có cách nào để có thể đối diện với mẹ của Lê Quốc Nam. Hoắc Hải Phong thở dài, xoay người bước ra khỏi cửa.
Hoắc Hải Phong đẩy cửa bước vào phòng Tô Quỳnh Thy trong yên lặng, không phát ra một tiếng động nào, rèm cửa được kéo lại, ngọn đèn vẫn chưa được bật, căn phòng tối đen như mực.
Anh cẩn thận mò mẫm tiến lại gân đầu giường, bật ngọn đèn trên đầu giường lên mới phát hiện ra Tô Quỳnh Thy đang nằm ngang trên giường, bộ dạng vẫn như lúc trở về. Cô đã ngủ rồi nhưng vẫn chưa đắp chăn lại, nước mắt giàn qua, đầu tóc đã ướt đẫm nhưng vẫn đi ngủ, biểu cảm lộ ra vẻ bi thương.
Xem ra lần này, cô đã chịu tổn thương không nhẹ.
Anh ôm đầu cô, cẩn thận nhấc người cô lên, để cô ngồi trên đùi mình.
Hoắc Hải Phong kéo chăn bông lại rồi đặt cô vào. Anh chịu khó giúp cô cởi dép lê, cởi tất, thuận tiện lau người cho cô và giúp cô thay một bộ quần áo mới. Cô gái nhỏ đang nằm trên giường ngủ say sưa, không hay biết gì, có vẻ như hoàn toàn không tỉnh táo chút nào.
Sau một trận mệt mỏi, Hoắc Hải Phong đi đến nhà vệ sinh một cách dứt khoát, lấy khăn lau người mình, sau đó đi đến chỗ Tô Quỳnh Thy đang đắp chăn ôm lấy cô rồi cùng nhau ngủ.
Ánh mặt trời ban mai chiếu xuyên qua khe hở giữa chiếc rèm cửa sổ. Tô Quỳnh Thy duỗi người một cách lười biếng, căng hai mắt ra và nhìn thấy ai đó trên giường đang chống đầu bằng một tay, nhìn cô như cười mà không phải cười. Cô ngạc nhiên đến nỗi quên bén rằng mình đang há miệng, sững sờ một lúc lâu mới kịp phản ứng lại.
“Hải Phong, sao anh lại ở trên giường tôi thế này?” Tối qua cô tự mình chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay biết. Con người này đã lén leo lên giường cô từ lúc nào mà cô lại không có một chút cảm giác gì.
“Tôi không chỉ leo lên giường em mà còn giúp em thay quần áo, lau người cho em. Quỳnh Thy, lẽ nào em lại không nhận ra rằng quần áo trên người em đã được thay rồi à? Ừm, có chút kỳ quái nhỉ” Hoắc Hải Phong gãi gãi cằm mình, suy nghĩ một lát rồi cau mày nói.
Lúc anh thay quần áo cho cô vào tối hôm qua đúng là cảm thấy có chút kỳ quái, lúc ấy anh cũng không nghĩ gì nhiều cả. Bây giờ nghĩ lại mới càng thấy quả nhiên là kỳ lạ. Quân áo của con gái bây giờ đúng là đều khó hiểu, một câu hỏi hiện lên trong đầu anh, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng.
“AI Hoắc Hải Phong, anh là đồ lưu manh…” Hoắc Hải Phong vừa dứt lời, Tô Quỳnh Thy đã hét chói cả tai một cách kinh hãi, nhất thời không biết là mình nên che mặt hay che ngực lại thì mới phải, bộ quần áo này rõ ràng là bị mặc sai rồi nên mới làm lộ ra cả một phần bờ vai lớn như thế này. Nếu như cô tự mình mặc thì làm sao có thể mặc nhầm đến nỗi này được…
Tô Quỳnh Thy nhìn Hoắc Hải Phong với ánh nhìn trách móc, cô co người vào trong chăn, căm phẫn nhìn anh nhưng trong lòng lại cảm thấy khá hơn vài phần.
“Em cũng đã sinh con cho tôi rồi mà vẫn còn để tâm đến những chuyện này sao? Hướng Minh là con của tôi, em định chừng nào mới cho con nhận †ổ nhận tông đây? Ông trông mong cháu trai cũng đã một khoảng thời gian dài rồi đấy…”
Ngay khi nửa câu nói vừa được buông ra, Tô Quỳnh Thy vốn đang cảm thấy vui vẻ thì lông mày đã cau chặt lại, không giấu được vẻ giận hờn, bực tức trên khuôn mặt.
Cô giương mắt lên liếc nhìn Hoắc Hải Phong một cái, giọng nói trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều: “Năm đó chính ông ấy đã bảo tôi phá đứa bé này đi, chỉ cần tôi sinh đứa bé này ra thì ông ấy sẽ không thích. Ông ấy chỉ thích đứa bé được sinh ra từ người phụ nữ mà ông ấy đã lựa chọn cho anh”
“Quỳnh Thy, em hiểu lầm rồi.. “
“Đừng gọi tôi. Việc gì tôi cũng có thể chịu đựng được, chỉ riêng việc Hướng Minh thì không thể. Ở nhà tôi cưng chiều thằng bé hết mức dù có lên trời hay xuống đất, nhưng ở gia đình nhà họ Hoắc, thằng bé sẽ không thể nào hạnh phúc như bây giờ được. Tôi sẽ không đưa thằng bé đến gặp ông Hoắc đâu.”