Chương 179: Không biết xấu hổ
“Lúc nhà họ Tô vừa xảy ra chuyện, sao ông chủ không nói với cô chủ nhà họ Tô, cần gì phải chờ tới bây giờ, anh em nhà họ Tô đều ghi hận trong lòng rồi, ông chủ mới nói, sao ông chủ phải khổ thế chứ?” Đỡ ông cụ Chánh ngồi ngay ngắn lên ghế sô pha xong, quản gia liền thở dài nói.
“Việc này cho dù có nói với đứa nhỏ Quỳnh Thy kia cũng vô dụng, chỉ có để Tô Kiến Định đi xử lý, mới có thể nhìn thấy Otto, huống chỉ tôi vốn cũng không muốn Sunrise quấy nhiễu đến chuyện này, dmt là ai chứ, động tác của ông ta rất nhanh, bên Otto cũng không kịp phản ứng”
Khó được hôm nói nhiều như vậy, ông cụ Chánh bưng chén trà lên uống cho nhuận giọng, chờ lát nữa còn rất nhiều việc phải xử lý, cứ việc cả ngày hôm nay ngâm mình ở trong công ty mà còn chưa có xử lý xong, vẫn do già cả rồi, tinh lực không còn nhiều như ngày trước.
“Ông chủ nghỉ ngơi đi, không thì tới bệnh viện thăm cậu chủ, vừa có tin truyền tới, bây giờ cậu chủ đã tỉnh rồi”
Phút cuối còn xảy ra chuyện như vậy, trong lòng quản gia Sơn cũng có chút khó chịu, canh giữ bên ông cụ Chánh, một tấc cũng không rời.
“Tôi không đi, tránh gây thêm phiền toái cho hai đứa nó, Hải Phong và Quỳnh Thy đoán chừng cũng không muốn nhìn thấy tôi đâu…” Ông cụ thở dài, tiếp tục vùi đầu vào xử lý công việc.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, hai mắt Hoắc Hải Phong đầy nhu tình, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang say ngủ kia, điện thoại bỗng nhiên rung lên, chưa tới một giây đã bị anh lanh tay lẹ mắt cầm lấy nhận, còn chưa có nhìn kỹ rốt cuộc là ai.
“Sao rồi?”
Ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, Hoắc Hải Phong cố ý hạ giọng, sợ đánh thức người đang say ngủ bên cạnh.
Giọng nói lạnh như băng khiến Tô Kiến Định theo bản năng rùng minh một cái, quả nhiên đã nhiều năm như vậy, mỗi khi Hoắc Hải Phong lạnh mặt, khí thế còn mạnh hơn so với anh. Tô Kiến Định điều chỉnh giọng điệu một chút, không còn vẻ hoang mang mở lời: “Đám cổ đông ở tập đoàn Sunrise đã đi làm loạn rồi, có điều bị ông nội của cậu cản lại, tôi đoán chừng ông ấy không nói với cậu, cho nên thông báo cho cậu một câu. Dù sao bây giờ Lâm Tiến Quân còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, bên cạnh cậu e là không còn ai dùng được, không ngại thì tôi sẽ cho cậu mượn một người.”
Nói đơn giản một chút chuyện xảy ra hôm nay, Tô Kiến Định hững hờ nhìn dòng xe nườm nượp qua lại bên ngoài cửa sổ, trong lòng cực kỳ rối rắm.
“Tôi biết rồi, làm phiên anh nhìn xem giúp tôi một chút, ông nội của tôi miệng cứng nhưng lòng mềm, những chuyện này sợ là đời này sẽ không nói cho tôi biết. Người thì không cần, đại ca Sunrise còn ở đó, tôi không sợ thiếu người dùng.”
Ánh mắt Hoắc Hải Phong bỗng trở nên u ám, anh không ngờ là đám người này lại vội vã không chịu được như vậy, anh chỉ mới ở bệnh viện tới đêm thứ hai, vậy mà dám trực tiếp làm loạn ở Sunrise, xem ra bình thường anh dễ nói chuyện quá, để cho bọn họ đều quên, tổng giám đốc Sunrise thủ đoạn độc ác, quả quyết mạnh mẽ ở Hải Phòng là người thế nào”
“Có rảnh thì thuận tiện phối hợp với ông cụ, giúp tôi dọn dẹp một chút, mấy lão già kia cũng đến lúc vê nghỉ hưu an dưỡng tuổi già rồi” Hoắc Hải Phong nhếch miệng nở một nụ cười quỷ dị, đoán chừng bây giờ chưa rõ anh sống chết thế nào, đám người đó mới không an phận, nếu sau lưng đã có người gấp gáp như vậy, thì đừng trách anh không nương tay.
Nói xong, trên mặt nhanh chóng hiện lên nụ cười tàn nhẫn đầy mưu kế.
Nói chưa đầy một lát, sau đó để điện thoại xuống một lúc, đang chuẩn bị đổi tư thế, người bên cạnh giật mình một chút, giống như là bị ác mộng hù dọa, lúc mở mắt ra, hốc mắt hồng hồng, trong mắt còn lấp lánh nước mặt.
“Sao nhanh như vậy đã tỉnh rồi?
Ngủ thêm một lát đi!”
Thấy Hoắc Hải Phong đã tỉnh lại, Tô Quỳnh Thy phản ứng lại thì nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác chớp chớp mắt, lau nước mắt trong hốc mắt đi.
“Mơ thấy ác mộng à?”
Trái tim Hoắc Hải Phong như bị bóp nghẹt, vội vã cuống cuồng hỏi.
Cũng khó trách, anh đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, hôn mê bất tỉnh, suýt chút nữa thì bác sĩ không cứu giúp được, cho dù không mơ thấy ác mộng, đoán chừng bây giờ cả người cũng gần đau lòng muốn điên rồi, anh không đoái hoài đến vết thương của mình, ráng chống đỡ cơ thể muốn đứng lên.
“Không có gì, chỉ là mơ thấy anh cứ mãi không tỉnh lại, bây giờ thấy anh rồi thì không sao nữa…
Chỉ là bị chuyện này hù dọa thôi, bình thường cô cũng không phải người hay mơ thấy ác mộng, tỉnh dậy cũng không sao rồi.
Cô bỗng nhiên đứng dậy, đỡ Hoắc Hải Phong cẩn thận dựa vào thành giường, nhìn đồng hồ treo tường một chút, mới hơn nửa tiếng, cô còn tưởng rằng mình đã ngủ cả đêm chứ, vỗ vỗ trái tim còn đập loạn trong ngực, Tô Quỳnh Thy thở dài một hơi, thả lỏng không ít.
Cũng may canh và thức ăn đều được đặt trong hộp giữ nhiệt, lúc này vẫn còn nóng, cô tự tay múc cánh ra đặt lên tay anh: “Một ngày rồi chưa ăn nhỉ, nhanh chóng ăn chút gì đi”
Giọng nói của cô có chút khàn khàn, cả ngày nay đều chăm sóc cho Hoắc Hải Phong, chính cô còn chưa uống được giọt nước nào.
Có điều, Hoắc Hải Phong hôm nay lại vô cùng nghe lời, cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn uống sạch canh trong bát không còn một giọt, con người màu mực không khỏi nhìn về phía chiếc va li.
“Mang thứ gì tới vậy?”
Một vali lớn, bên trong là thứ gì chứ? Trong đầu đầy nghi hoặc, Hoắc Hải Phong bỗng nhiên hỏi.
Tô Quỳnh Thy vốn còn đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tự mình uống một bát canh, động tác đột nhiên khựng lại… Cô muốn ngăn nhưng đã không kịp, người kia tiện tay chụp tới, vali còn chưa đóng kỹ, toàn bộ bị quẳng xuống đất, quần áo bên trong rơi ra, thứ mà cô đặc biệt không muốn thấy nhất, lại sừng sững nằm ở ngoài cùng.
Về nhà lâu như vậy, chỉ để mang những thứ này tới?
Hoắc Hải Phong nín cười, ngón tay thon dài câu lên một thứ, ánh mắt tràn đầy ý vị sâu xa.
Tô Quỳnh Thy liền biết, nếu như bị người đàn ông này biết cô trở về làm những chuyện này, không chừng sẽ bị anh nói dông nói dài, cho nên dứt khoát không che giấu, hai mắt nhìn chằm chằm về phía anh.
“Không thì sao, anh cho rằng bây giờ ngoại trừ em, còn có ai giúp anh thu dọn những thứ này? Củng chỉ có em không đành lòng để anh bẩn thỉu nằm trên giường, cho nên mới thu dọn mang những thứ này tới, nếu như anh, anh không… em, lần sau em…”
Ngay từ đầu là lý lẽ hùng hồn, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt cười của anh thì càng nói càng lắp bắp, cuối cùng bực bội mà giật lấy món đồ lót tam giác kia trong tay anh, ném vào trong vali, vò thành một cục, tức giận đóng vali lại, ngồi xổm trên mặt đất đưa lưng về phía anh.
“Giúp anh thay quần áo đi, đã mang đến rồi thì đừng lãng phí.”
Nói xong, một tay chọc chọc lưng Tô Quỳnh Thy, nếu không phải bây giờ anh thực sự không thể động đậy, thì lúc này sẽ không để cho cô giúp anh tắm rửa, anh đúng là thấy có lỗi với sự chủ động của cô như vậy.
Tô Quỳnh Thy bất đắc dĩ đứng dậy, tiện tay để vali sang một bên, sắc mặt đỏ bừng, người kia càng như vậy, trong lòng cô càng có dự cảm không tốt, bây giờ cơ thể anh không ổn, nói không chừng sức khỏe khôi phục một chút, cô cũng sẽ gặp xui xẻo ngay.