“Mẹ, con không muốn có bố, con muốn ở cùng mẹ mãi cơ.” Tô Hướng Minh bĩu môi, cúi đầu vùi vào lòng Tô Quỳnh Thy, giọng nói có chút buồn bực. “Hướng Minh, xin lỗi, trước đây là do bố không tốt, bổ xin lỗi con được không?” Hoắc Hải Phong im lặng một lúc, đẩy xe lăn qua đó, dừng lại trước mặt Tô Hướng Minh, mím môi xoa mái tóc ngắn của cậu bé.
Nhiều năm như vậy, số người và việc để anh xin lỗi có thể đếm được trên bàn tay, trải nghiệm này đúng thật làm anh cảm thấy kỳ lạ.
Tô Hướng Minh: “..” Cậu bé sống chết vùi vào lòng Tô Quỳnh Thy không ngẩng đầu lên, dáng vẻ trừ mẹ ra không quan tâm đến ai hết, im lặng kháng cự lại Hoắc Hải Phong, vốn dĩ người này đến cướp mẹ mình đã không thích, bây giờ thì hay rồi, còn cố ý hù dọa người ta.
Ôm cậu bé ngồi lên giường, Tô Quỳnh Thy trừng mắt nhìn Hoắc Hải Phong, mấp máy miệng cảnh cáo. “Nghỉ sớm một chút đi, nếu có thể anh muốn để quản gia đưa Hướng Minh đi gặp ông nội.” Hoắc Hải Phong liếm đôi môi khô của mình, giơ tay chạm vào gương mặt đó ứng của cậu bé, vừa động vào đã bỏ ra, quay mặt nhìn Tô Quỳnh Thy cười. “Để sau đi, em đưa Hướng Minh đi nghỉ một chút.” Tô Quỳnh Thy miễn cưỡng nở nụ cười, giả vờ không có chuyện gì, cúi đầu nhỏ tiếng nói với cậu bé ở trong lòng.
Lúc này tâm tư của Hoắc Hải Phong không đặt trên người của Tô Quỳnh Thy, không thể phát hiện ra điều bất thường, sau khi nhìn thấy hai người đã sắp xếp xong, anh điều khiển xe lăn đến bên cạnh cửa sổ, ngoài trời đã bắt đầu trở tối.
Nghĩ đến những chuyện hỗn loạn hôm nay xảy ra ở nhà họ Trần, Hoắc Hải Phong mím môi càng chặt, anh phải nhân lúc trước khi Dương Minh Hạo đưa Trần Hiền ra ngoài, moi được những chuyện về Dương Minh Hạo ra, nếu không sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa.
Lúc này, Trần Hiền đã bị giữ ở phòng thẩm vấn một thời gian dài rồi, cảnh sát đến hỏi mấy lần, thế nhưng vẫn không đạt được kết quả gì, bọn họ tạm thời không để ý đến anh ta, giống như có anh ta không cũng không quan trọng.
Ở vách núi mà Trần Tuấn Tú đã rơi xuống, cho dù trời đã tối đến, thế nhưng số người vây quanh đó lại không ít, sóng biển xô mãnh liệt, một đám nhân viên tìm kiếm chuyên nghiệp không quan tâm đến trời tối và nguy hiểm, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, thể nhưng đến bây giờ vẫn không phát hiện được dấu vết gì. Rõ ràng là quan tài lớn như vậy, có lẽ phải nổi lên trên mặt nước, bây giờ lại biến mất hoàn toàn, đừng nói đến Trần Tuấn Tú, ngay cả quan tài và thi thể của Vũ Tuyết Phương cũng không thể phát hiện. “Trần Hiền, anh mưu sát bổ ruột, đầy ông ấy xuống biển, bây giờ không biết sống chết như thế nào, anh có thừa nhận tội giết người không?”
Lại một lần thẩm vấn nữa, cảnh sát đen mặt lại, không biểu cảm ngồi ở phía trước. Hai tay Trần Hiền bị trói vào, sắc mặt trắng bệch và tiều tụy, thế nhưng chết cũng không thừa nhận. Cảnh sát cảm thấy vô cùng phiền phức.
Bên trên yêu cầu nhanh chóng kết án, thế nhưng với tình hình như thế này, chỉ cần một ngày còn chưa tìm ra Trần Tuấn Tú, Trần Hiền có chết cũng không khai, án lệ này không thể kết án nhanh như vậy, chuyện có chút phức tạp rồi.
Im lặng một khoảng thời gian dài, Trần Hiền hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Có lẽ các người cũng không tin. Trần Tuấn Tú rơi xuống núi không liên quan gì đến tôi, trong đám vệ sĩ của tôi có gián điệp, lúc đó có người đẩy tôi, tôi căn bản không có ý định hại chết Trần Tuấn Tú, nói thể nào cũng là bố ruột của tôi, tuy rằng ông ta đối xử với tôi rất tệ, thế nhưng tôi vẫn chưa cầm thú tới mức làm những chuyện bất nhân với ông ta.”
Cảnh sát hơi ngây ra, không nghĩ anh ta sẽ nói một tràng dài như thế này, sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng đập bàn, quát lớn: “Nói dối thì cũng bịa một lý do cho hẳn hỏi. Đám vệ sĩ của anh chúng tôi đã điều tra một lượt rồi, bọn họ đều nói tận mắt nhìn thấy anh đẩy Trần Tuấn Tú xuống, đừng tưởng anh là chủ của bọn họ thì bọn họ sẽ bao che cho anh, xã hội của chúng ta là xã hội pháp chế, nói chuyện phải dùng chứng cứ, nếu anh đã nói có người đầy anh, chứng cứ đâu, chứng cứ ở đâu!”
Trần Hiền đã sớm biết cảnh sát sẽ có phản ứng như thế này, vốn dĩ anh ta không định nói ra, thế nhưng suy cho cùng đã bị giam ở đây trong khoảng thời gian dài rồi, ánh đèn chói lọi chiếu vào mặt anh ta, áp lực trong lòng không có chỗ nào giải phóng, không khống chế được cảm xúc.
Nói cũng đã nói rồi, có tin hay không là chuyện của người khác, Trần Hiền dứt khoát không nói gì nữa, im lặng đợi kết quả kiểm tra của cảnh sát.
Dù sao trên người anh ta vẫn còn một vài đồ vật, những người đó không nỡ để anh ta chết dễ dàng như vậy đâu.”
Cảnh sát thấy anh ta không nói gì nữa, bảy ra vẻ mặt “quả nhiên là vậy”, nói: “Này chàng trai, tôi khuyên anh vẫn nên thành thật khai báo thì tốt hơn, giết bố hại mẹ, ở cùng loại người cặn bã như anh, tôi cũng cảm thấy sợ..”
Trên thế giới này sao còn có người dám ra tay với cả bố mẹ của mình, đúng là không phải con người.
Cảnh sát cười chế nhạo một cách khinh thường, không tiếp tục ở lại đây nữa, quay người rời đi, bọn họ sẽ tìm ra được chứng cứ, đưa người vào tù. Thay vì ở đây lãng phí thời gian với loại người này, không bằng đến vách núi giúp mọi người.
Những chuyện của Trần Hiền ở sở cảnh sát đều nằm trong tay Hoắc Hải Phong, bây giờ thời cơ vẫn chưa đến, cho dù anh tự mình đi, Trần Hiền cũng không nói gì nhiều. Lửa giận của tuổi trẻ ngùn ngụt, đợi đến khi thời gian bị nhốt lâu rồi, lửa bị dập tắt, anh muốn hỏi cái gì cũng dễ dàng hơn.
Lúc này Trần Mộc Châu đang ngồi trên máy bay, thoải mái đắp một cái chăn bông. Cô ta đã vứt những chuyện của Trần Hiền ra sau đầu từ lâu, vốn dĩ cô ta còn tức giận vì Trần Hiền hành động quá liều lĩnh, có điều việc này cũng giúp cô ta rất nhiều. Sau một cuộc náo loạn ầm ĩ của anh ta, những người đi theo cô ta đã mất đi không ít, thể nhưng lại có một chuyện vui mừng ngoài ý muốn, vốn dĩ cô không định đi gặp Lê Quốc Nam, lúc này có thể đi nhìn một chút rồi.
Máy bay không ngừng quay lòng vòng, trong màn đêm dày đặc, chỉ còn sót lại vài tia sáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!