Chương 237: Người đàn ông thần bí
Khu sản xuất thuốc ở ngoại thành , Tô Quỳnh Thy cũng chỉ vừa đưa mắt nhìn ra ra từ hôm qua mà thôi bởi vì thời gian cô có không nhiều lắm , thêm nữa cô cũng không ngờ vậy mà Trần Mộc Châu có thể đưa người tới nơi này để giấu. Cho nên căn bản cô không tìm hiểu quá kỹ…
Đi qua thêm mấy con đường nữa , Tô Quỳnh Thy thấy xe đã đi thêm khoảng bảy tám cây số , rất lâu sau mới chậm rãi dừng lại. Bốn phía im ắng hoàn toàn chứ không hề náo nhiệt như ngày hôm qua lúc cô tới đây. Trên chiếc cửa cách đó không xa treo một tấm bảng.
Một chữ “Châu” rất lớn khắc trên cửa , không nghi ngờ gì nữa , phòng làm việc điều chế thuốc kia chính là đích đến của chuyến đi lần này giữa hai người họ.
Cô đang mải suy đoán nên đứng đờ tại chỗ trong chốc lát thì đã bị vệ sĩ đẩy lên phía trước , cánh cửa đang khép hờ. Trong nhà không có một bóng người , phòng điều chế thuốc to như vậy mà rỗng tuếch , từ nơi tiếp khách cho tới chỗ điều chế thử nghiệm thuốc đều sạch sẽ đến mức kỳ cục , hoàn toàn không thể nhận ra bên trong đang chứa một người khác , thậm chí nhìn qua các vật dụng bên trong cũng hoàn toàn là mới tinh.
“Sao nào , chỗ này tôi vừa dọn dẹp sạch sẽ đấy , vốn là chuẩn bị cho lúc sinh xong thì tới đây tĩnh dưỡng. Nhưng mà lúc đó tôi không có chỗ nào để giấu một người đàn ông to lớn như vậy , nếu mang về nhà chắc chắn Thừa Húc sẽ ghen.” Cô ta hơi chu miệng lên giống như phải gánh chịu nỗi uất ức vô cùng to lớn.
Đưa mắt liếc qua thấy ngay cả một câu Tô Quỳnh Thy cũng không nói , cô ta thấy mất hứng bĩu môi nói: “Người đó đang ở đây , có hứng thú thì tự đi tìm xem , nếu tìm được rồi thì cứ đưa anh ta đi , còn không tìm thấy…”
Tô Quỳnh Thy nhíu mày nhìn chằm chằm Trần Mộc Châu trong chốc lát , đi về phía trước một bước , trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Phòng điều chế thuốc này nói lớn không lớn , nói nhỏ cũng tuyệt đối không nhỏ chút nào , chỗ nào cần cũng có rồi , vật dụng bên trong cho dù cô không biết công dụng nhưng có thể khẳng định tất cả đều là đồ tốt. Công ty y dược cũng không phải người bình thường là có thể mở , kể cả có Dương Minh Hạo đi chăng nữa , chỗ này cũng không phải Hải Phòng , không có ai sẽ nể mặt ông ta. Hơn nữa , Trần Mộc Châu vừa nói rồi , chỗ này rất có thể là do cô ta tự mình điều hành…
Phân tích đơn giản tình hình lúc này một chút , Tô Quỳnh Thy đột nhiên ngẩng đầu: “Nếu tôi không tìm thấy thì sao? Hậu quả như nào?”
“Tìm không thấy thì tất nhiên sẽ không đưa người đi được rồi!” Trần Mộc Châu cười tủm tỉm ngồi trên chiếc sô pha nhỏ cách đó không xa , một tay chống cằm một tay xoắn tóc đùa nghịch , mở miệng nói tiếp: “Đương nhiên , nếu như cô cầu xin tôi , có thể khiến tôi vui vẻ , tôi cũng có thể trực tiếp đưa cô đi tìm anh ta. Ai bảo tôi tốt bụng quá làm gì chứ!”
Đột nhiên một tiếng ‘rầm’ vang lên từ nhà vệ sinh.
Cô ta lập tức quay đầu lại: “Ai?”
Cửa nhà vệ sinh ở chỗ ngoặt nối thông giữa tầng một và tầng hai đột nhiên bị mở ra. Một người đàn ông mặc một chiếc blouse trắng dài , bên trong là một bộ tây trang đen phẳng phiu không chút nếp nhăn cẩu thả nào. Tóc được vuốt lên toàn bộ , gôm xịt keo khiến tóc hơi bóng lên dưới ánh sáng , nghiễm nhiên đã chuẩn bị vô cùng chu đáo cho lần đầu gặp gỡ chính thức này.
Trên gương mặt của người vừa tới là nụ cười như gió xuân , gương mặt không tính là quá đẹp trai kia vẫn giữ một nụ cười ôn hòa nhã nhặn , nhìn qua cũng coi như là bộ dáng của một cậu ấm dịu dàng lại khiến trong lòng Tô Quỳnh Thy đột nhiên có chút căng thẳng.
“Anh là ai?” Thời gian cô bước vào đây cũng không ngắn , tuy chỉ đi dạo qua một lượt thôi nhưng căn bản không hề phát hiện tung tích của người này. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người còn đang mặc áo blouse trắng thật sự khiến người khác không thể yên tâm được.
“Lại nói nữa , tôi hẳn là bác sĩ chữa trị chính cho Lê Quốc Nam…” Bác sĩ ngẩng đầu vuốt mũi , gật đầu với Tô Quỳnh Thy.
“Thế còn người đâu , bây giờ anh ấy như nào rồi? Các người đã làm gì anh ấy vậy!” Tô Quỳnh Thy vội vàng tiến lên hai bước , đưa tay túm chặt lấy cổ tay của anh ta , biểu cảm trên mặt rất hung dữ.
“Tôi có thể làm gì anh ta chứ? Bé Thy à , nam nữ thụ thụ bất thân , em xác định vẫn muốn dây dưa không dứt với tôi như vậy sao?” Bác sĩ khẽ giật tay đút vào túi áo , thần thái tự nhiên nói.
Cách xưng hô thân mật này khiến cả người Tô Quỳnh Thy đều cảm thấy không ổn cho lắm: “Người đang ở đâu , chúng tôi đã tới đây rồi , Lê Quốc Nam rốt cuộc đang ở đâu!”
“Bé Thy à , nếu như tôi làm chút chuyện gì đó với em… Liệu Hoắc Hải Phong có tới đây không nhỉ?”
Khuôn mặt anh ta đột nhiên kề sát vào , bác sĩ híp mắt đưa mặt tới , tay dùng sức một chút tránh khỏi tay cô đưa tới nắm lấy eo của Tô Quỳnh Thy , ôm cả người cô vào trong ngực mình. Sự hưng phấn trong mắt tản ra ngoài từng chút một , khóe miệng cũng chậm rãi cong lên.
“Rốt cuộc anh là ai , buông tôi ra…”
“Á!” Lời đang nói dở của Tô Quỳnh Thy bị cắt ngang , đôi tay đang đặt trên eo cô nắm chặt lại , eo bị anh ta khẽ nắm chặt đầy yêu thương lại không có chút sức lực nào tránh thoát.
Trần Mộc Châu kinh ngạc bật dậy khỏi ghế sô pha , thật sự không ngờ tới còn có thể được chứng kiến cảnh tượng như vậy , theo phản xạ có điều kiện lôi điện thoại ra “tách tách” chụp vài tấm ảnh , lưu lại khoảnh khắc thân mật của hai người họ trong album điện thoại của mình.
Lúc này , cô ta mới vừa lòng cất điện thoại đi , một lần nữa rũ người lên ghế sô pha , cười tủm tỉm tiếp tục xem kịch hay.
“Bé Thy thân yêu , Hoắc Hải Phong đã từng nhắc qua với em về những chuyện anh ta đã làm với tôi chưa.” Bác sĩ nghiêng đầu nói , sức lức trên tay lại tăng thêm.
Cổ tay và eo bị đau đớn từng đợt khiến Tô Quỳnh Thy không nhịn được mà rên lên từng tiếng khẽ trong miệng , sắc mặt tái nhợt. Từng giọt mồ hôi rịn ra trên trán rất nhanh đã thấm ướt tóc mái của cô.
Cô nhíu mày thật chặt , sống chung với Hoắc Hải Phong một thời gian dài như vậy , tuy hai người họ ở bên nhau rất lâu rồi nhưng người đàn ông giống như tên đểu cáng bị bệnh tâm thần như vậy thì đừng nói là biết đến. Cho dù chỉ nghe thôi cô cũng chưa từng nghe anh nhắc tới , từ lúc nào Hải Phong lại quen biết một người như vậy cơ chứ!
“Tôi , tôi không biết cái gì hết , Hải Phong không hề nói với tôi.” Bàn tay to với những khớp ngón tay tinh tế thon dài cấu trên eo cô , Tô Quỳnh Thy cắn răng chịu đau nhẹ giọng đáp.
“Vậy thật đúng là đáng tiếc rồi.” Anh ta vừa dứt lời thì đột nhiên buông lỏng tay mình , Tô Quỳnh Thy trong nháy mắt không chịu nổi rũ người ngã xuống mặt đất , thở hổn hển , cố gắng chống cự một lúc lâu cũng không thể đứng thẳng lên được , hai cổ tay của cô đỏ bửng , sự đau đớn trên eo còn nghiêm trọng hơn một chút , ngay cả chạm cũng không thể chạm vào được , chỉ hơi cử động một tí đã khiến cô đau đến mức nhíu mày chặt lại , dưới loại tình huống như vậy ngay cả đứng dậy thôi cô cũng không thể làm được.
Sau khi tên bác sĩ kia buông tay ra , bình thản ung dung đi tới ngồi bên cạnh Trần Mộc Châu , châm lửa đốt một điếu thuốc đang kẹp giữa hai đầu ngón tay.
“Ngay cả một chút năng lực cũng không có , rốt cuộc Hoắc Hải Phong đã để cô lọt vào tầm mắt như nào nhỉ , bé Thy… Thật sự không thú vị gì cả.”
Hít một hơi thật sâu , tên bác sĩ cười cười nắm lấy gót chân nhỏ của Trần Mộc Châu đặt lên đùi mình , dựa vào ghế sô pha nghiêng đầu nhìn cô.
“Chuyện giữa anh và Hải Phong tôi không biết chút gì hết. Có bản lĩnh ở chỗ này nói chuyện với tôi thì sao anh không có can đảm tự đi tìm Hải Phong để nói chứ , loại người không có bản lĩnh giống như anh tất nhiên Hải Phong sẽ không để ở trong lòng rồi , sao có thể nhắc đến với tôi được chứ!”
Cố hết sức vẫn không thể đứng dậy được , nhưng lấy lại sức trong chốc lát thì tốt xấu gì Tô Quỳnh Thy cũng có thể ngồi dậy , dựa vào chiếc bàn bên cạnh thở dốc một cách khó nhọc.
Biểu cảm trên gương mặt tên bác sĩ kia thay đổi mấy lần , cuối cùng hất chân của Trần Mộc Châu xuống , chậm chạp đi tới bên cạnh Tô Quỳnh Thy. Anh ta hơi ngồi xổm xuống , mặt không chút biểu cảm mở miệng nói , giọng nói lại vừa mềm mại vừa dịu dàng: “Thật đúng là một cô bé thông minh! Nếu như chọc giận tôi mà có ích thì em cảm thấy Lê Quốc Nam rốt cuộc là còn sống hay vẫn là đã chết?”
“Anh!”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!