Chương 249: Tôi có thuốc
“Đám vệ sĩ này cũng giải tán đi , Hoắc Hải Phong nhìn thấy đương nhiên sẽ cho rằng do chính cô xuống tay.”
“Cứ làm như thế , tình địch đã bị tôi mang đi , cô còn mang được cái danh ân nhân cứu mạng của Lê Quốc Nam. Như thế thì dù là Hoắc Hải Phong hay Tô Kiến Định cũng phải tiếp đón cô một cách đàng hoàng theo phép lịch sự , chỉ cần có thể được ở bên cạnh Hoắc Hải Phong , cơ hội của cô sẽ nhiều hơn!”
Trần Mộc Châu bỗng khẽ giật mình , nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Tuyết Ngọc , trong mắt tràn đầy nghi hoặc và do dự.
“Dù có như vậy , nhưng Lê Quốc Nam vẫn nhớ rõ ràng những gì với anh ta. Chỉ cần anh ta tỉnh lại , Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định nhất định sẽ là người đầu tiên đối phó với tôi. Đến lúc đó , tôi có được toàn mạng hay không còn khó nói. Vũ Tuyết Ngọc , có muốn đẩy tôi vào chỗ chết thì cũng tìm cách nào hay một chút.” Lúc trước cô ta không hề có ý định để cho Lê Quốc Nam và Tô Quỳnh Thy còn sống trở về , làm chuyện gì cũng không nể nang.
Bây giờ muốn dùng cách này để chiếm được tình cảm , chỉ cần Lê Quốc Nam tỉnh lại , ngày chết của cô ta sẽ không còn xa.
“Đương nhiên tôi sẽ có cách để cả đời này Lê Quốc Nam không bao giờ tỉnh lại , cơ hội chỉ có lần này , muốn hay không thì phải xem chính bản thân cô rồi.”
Vũ Tuyết Ngọc nheo mắt lại , hừ lạnh một tiếng , ngồi lại trên ghế , nghiêng chân , một tay chống cằm , trên mặt dần dần hiện lên một nụ cười.
“Cách gì? Vũ Tuyết Ngọc , anh phải biết , chỉ cần tôi xảy ra chuyện , Hoắc Hải Phong nhất định sẽ biết đến sự tồn tại của anh , anh và Lê Quốc Nam ở gần nhau lâu như vậy , anh là ai , anh ta chắc chắn sẽ đoán ra được…”
“Gần đây tôi có nghiên cứu ra một loại thuốc mới , tác dụng phụ là sẽ làm cho người sử dụng rơi vào trạng thái ngủ say. Bên ngoài trông sẽ giống như người thực vật , người tiêm thuốc này vào sẽ ngủ mê mệt như chết trong vòng một năm , dù có sử dụng thuốc Đông y cũng không thể nào chữa được tác dụng phụ do thuốc của tôi mang lại!”
Nghe vậy , Trần Mộc Châu bước đi như bay , xông lên nắm lấy cổ áo của anh ta: “Anh có chắc chắn thuốc này có tác dụng không , tôi cũng không dám dùng thứ chưa từng được kiểm định!” Liếc mắt nhìn Lê Quốc Nam đang nằm trên mặt đất chưa rõ sống chết , Trần Mộc Châu hừ lạnh một tiếng.
Nếu chết thật thì còn dễ , lỡ có gì xui xẻo xảy ra làm cho Lê Quốc Nam tỉnh lại , lửa giận của Hoắc Hải Phong không phải là thứ mà cô ta có thể tiếp nhận , huống hồ khi đó không biết Vũ Tuyết Ngọc đã chạy đi đâu rồi , dù cô ta có muốn báo thù cũng không có cách nào.
“Đương nhiên là làm đã thí nghiệm rồi , nếu không tôi cũng sẽ không đưa cho cô.” Vũ Tuyết Ngọc giật hai tay của Trần Mộc Châu xuống , hé miệng nở một nụ cười , làm lộ ra hàm răng trắng và khí chất lạnh lùng , vô cùng đáng sợ.
“Cô phải quyết định nhanh lên , nửa giờ nữa thì đã muộn rồi.” Sau khi chỉnh lại quần áo , Vũ Tuyết Ngọc cau mày nói. Lúc anh ta nhận được tin này thì cũng đã khá muộn rồi , gần như là chạy tới đây mới có thể đến trước Hoắc Hải Phong.
Quần áo ở bên trong đã ướt đẫm , dính trên người vô cùng khó chịu , tóc mái ở trên trán cũng đã bị mồ hôi thấm ướt , dính vào thái dương làm cho anh ta có thêm mấy phần mị hoặc quyến rũ.
“Tiêm thuốc trước đi , rồi để người của cô ở đây canh chừng , tôi đi về trước. Còn Tô Quỳnh Thy thì tạm thời giữ lại , chờ sau khi mọi chuyện kết thúc thì lại thương lượng sau , để lại hai người để nhìn , đợi qua một thời gian ngắn rồi tôi với cô về nước.”
Hiện tại cô ta vẫn chưa thể đi với Hoắc Hải Phong , ít nhất trước khi Dương Minh Hạo thất bại , vào lúc Dương Thừa Húc còn có giá trị lợi dụng , cô ta tuyệt đối không thể vứt bỏ anh ta rõ ràng như thế này được. Cô ta không đủ kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi ở Hải Phòng.
“Chính cô hãy tự quyết định những chuyện vụn vặt này đi , nhưng nếu cô muốn thuốc thì nhất định phải giao Tô Quỳnh Thy cho tôi.”
Tất cả mọi người ở Hải Phòng đều biết , Tô Quỳnh Thy là người có thể sử dụng để uy hiếp Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định , muốn làm cho Hoắc Hải Phong sụp đổ nặng nề , chỉ có Tô Quỳnh Thy mới làm được.
Vũ Tuyết Ngọc đã đợi cơ hội nghìn năm có một này nhiều năm như vậy , làm sao có thể dễ dàng buông tha. Huống chi đối với anh ta mà nói , anh ta không thể từ bỏ một thứ có lợi cho thế cục bây giờ được!
“Không còn kịp nữa , tôi không cãi cọ với anh. Trước tiên tôi nghe anh đã , nhưng đừng quên nếu Lê Quốc Nam tỉnh lại thì cũng có nghĩa là thân phận của anh sẽ bị phát hiện.” Ánh mắt của Trần Mộc Châu tràn đầy quyết tâm , thời gian hợp tác giữa cô và Vũ Tuyết Ngọc không thể nói là dài , nhưng cũng hiểu biết người đàn ông này ở một mức độ nhất định. Anh ta là một người rất thù dai , dồn hết tâm huyết vào việc báo thù , nếu là có ai cản trở anh ta thì chắc chắn sẽ bị anh ta báo thù.
Xem ra hợp tác với loại người như thế này vào giai đoạn này sẽ tốt nhiều hơn xấu , nhưng khó nói sau này anh ta sẽ làm những chuyện gì.
Qua lần này , xem ra cần phải nghĩ cách để khống chế Vũ Tuyết Ngọc , người này khi không bị khống chế có mức độ nguy hiểm quá cao.
“Đi trước đi , nhớ kỹ đem Tô Quỳnh Thy mang lên , tôi trong xe chờ ngươi.” Liếm liếm răng hàm , Vũ Tuyết Ngọc đứng lên đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Tô Quỳnh Thy , chọc chọc cằm của cô , “chậc chậc” hai tiếng , đánh giá một lúc rồi mới mỉm cười quay người rời đi.
Tô Quỳnh Thy không hề phản kháng. Cô cúi thấp đầu , che đậy cảm xúc ở trong mắt. Nghe lâu như vậy , nếu cô còn không biết hai người này đang định làm gì thì uổng công cô ở bên cạnh Hoắc Hải Phong và anh trai rồi.
Tuyệt đối không thể cho bọn họ tiêm cho anh Nam thứ thuốc nguy hiểm đến tính mạng con người như vậy. Anh Nam biết thân phận của người đàn ông kia , chỉ cần có thể tỉnh lại , trở về báo tin , chắc chắn Hải Phong sẽ tới cứu cô. Vũ Tuyết Ngọc đã có thể nghiên cứu ra thứ thuốc như thế , chưa hẳn người khác không nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải được…
Cô suy nghĩ thật nhiều chuyện nhưng toàn thân trên dưới không hề để lộ ra một chút kẽ hở.
Trần Mộc Châu nhìn cô một cái , khẽ cười một tiếng rồi đi ra ngoài: “Đưa người ra ngoài cho tôi!” Nói rồi cô ta biến mất tại góc rẽ.
Mắt thấy vệ sĩ đã đi vào , Tô Quỳnh Thy khẽ cắn môi , bảo vệ cơ thể Lê Quốc Nam , nước mắt từ trong nước mắt chảy ra.
“Các anh… Các anh giúp tôi chút được không , chờ tôi , chờ tôi một chút. Tiêm , tiêm thuốc cho anh Nam xong tôi sẽ tự đi…”
Ba người đàn ông to lớn vây quanh , một người trong số đó cười “phì” một tiếng: “Cô muốn đợi à , cô cảm thấy cô chủ sẽ để cho hai người như vậy à!”
Nói rồi họ đi lên phía trước , không quan tâm đến Tô Quỳnh Thy mà kéo cánh tay cô dắt đi.
Đúng lúc này Chu Văn đi tới , tuy bọn vệ sĩ này rất khinh thường cô ta. Nhưng dù gì cô ta cũng là người đi theo Vũ Tuyết Ngọc , vệ sĩ vẫn tương đối kiêng kị cô ta , thấy cô ta tới thì hơi dừng lại , lực kéo giảm đi rất nhiều.
“Cứ để đợi một lát đi , tôi tiêm rất nhanh.” Dè dặt nói với một vệ sĩ xong , Chu Văn nhanh chóng ngồi xổm ở bên cạnh Lê Quốc Nam , tay cầm kim tiêm run lẩy bẩy , cúi đầu run rẩy vì sợ hãi.
Vệ sĩ khó chịu nhìn dáng vẻ nhát gan sợ sệt này của cô ta , nhưng nghĩ một lát rồi thả tay , lui về sau hai bước.
“Phiền cô tiêm thuốc này lên người tôi được không , hẳn cô cũng biết rõ hiện tại tình trạng cơ thể anh ấy như thế nào , tiêm thuốc này vào không biết có bị gì không!” Thừa dịp Chu Văn đang loay hoay chuẩn bị thuốc tiêm , Tô Quỳnh Thy tiến lại gần tại cô ta , nói với tốc độ thật nhanh.
Vệ sĩ còn đang đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm , Tô Quỳnh Thy không dám làm gì quá. Cô nhích nhích cánh tay , cánh tay trắng nõn đặt ở bên cạnh tay của Lê Quốc Nam , có cơ thể của Chu Văn ngay trước mắt , vệ sĩ căn bản không thấy rõ rốt cuộc cô ta tiêm vào cánh tay nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!