Chương 262: Truy đuổi
“Số Nguyên Hải rất khổ , số thương tích cậu ta phải nhận cũng không ít hơn các người đâu…”
Suy cho cùng vẫn có chút không đành lòng , vốn dĩ đã không định nói nữa , ông lão vô thức đứng lên , giơ tay ra với Hoắc Hải Phong.
“Chuyện này không cần ông lo lắng đâu.” Hoắc Hải Phong hừ lạnh một tiếng , mặt không biểu cảm rời khỏi phòng bệnh , động tác nhanh chóng dặn dò Trần Bắc và Thu Hằng , phân công nhau đi tìm người , hai người rời khỏi bệnh viện chưa được bao lâu , công tước Otto đã đến.
Lúc này Hoắc Hải Phong đã không còn tâm tư nào đi đối phó với người này , ánh mắt luôn đặt ở phòng bệnh của Tô Quỳnh Thy , anh ngồi cánh cửa kính , nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô , không rời mắt như muốn chạm khắc hình dáng của cô vào não mình.
“Hoắc Hải Phong , Quỳnh Thy thế nào rồi?” Vừa đến bệnh viện , ánh mắt của Otto đã bị thu hút bởi Tô Quỳnh Thy.
Cô bé lớn lên rất xinh đẹp đáng yêu , có lẽ là do bị bệnh , trên mặt không còn màu máu nào , môi cũng nhạt đến nỗi không nhìn rõ , bộ dạng tiều tụy của cô làm ông ta đứng ngây ra tại chỗ mất năm phút , mới miễn cưỡng hoàn hồn lại.
Tô Quỳnh Thy rất giống bà ngoại của cô , tuy rằng ông ta đã nhìn thoáng thấy sự giống nhau qua tấm ảnh , thế nhưng đến khi được nhìn tận mắt , Otto mới tin , trên đời này thật sự có sự di truyền.
“Tìm được Vũ Nguyên Hải chưa?” Khi chưa nhìn thấy Tô Quỳnh Thy , ông ta đã yêu thích đứa bé này , bây giờ nhìn thấy bộ dạng trên giường bệnh của cô , trong lòng càng cảm thấy thương hơn , ông ta không muốn để cô xảy ra chuyện gì.
Huống hồ cô còn là cháu ngoại của ông ta , một đứa bé yếu ớt , sao có thể chịu được tổn thương và đau khổ như thế này.
“Tạm thời vẫn chưa tìm được , Quỳnh Thy trúng độc rồi , bác sĩ ở đây không có cách nào giải độc , chỉ có thể kéo dài trước , thời gian sắp không kịp nữa , Quỳnh Thy sợ rằng không đợi được đến khi có thuốc giải , vậy nên trong một tuần nhất định phải tìm được Vũ Nguyên Hải.”
Tô Kiến Định đã nói quan hệ của công tước Otto với Hoắc Hải Phong từ trước , vậy nên tuy rằng chưa gặp lần nào , thế nhưng Hoắc Hải Phong cũng không ngại đi cầu cứu , những lúc như thế này , tự trọng là thứ không quan trọng nhất , chỉ cần cứu được Quỳnh Thy , bất luận phải làm gì anh cũng có thể làm.
“Tôi đã cho người đi tìm , đám xã hội đen này không dễ giải quyết , trong thời gian một tuần bọn họ sẽ không gây trở ngại cho chúng ta , thế nhưng sau một tuần , bọn họ sẽ lại hồi phục trạng thái ban đầu , thế lực của tôi ở đây không lớn , một tuần là đã gắng sức rồi , vậy nên phải tranh thủ thời gian.”
Otto nói xong , hai người đối mắt với nhau , đã hiểu ý nghĩ của đối phương , gật đầu , Hoắc Hải Phong lưu luyến nhìn Tô Quỳnh Thy đang nằm trên giường bệnh , điều khiển xe lăn đi ra ngoài , Quỳnh Thy vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm , anh vẫn chưa được buông lỏng.
Tìm cả một ngày một đêm , hai mắt Hoắc Hải Phong đầy những tơ máu đỏ , bởi vì chân bị thương nên không thể đích thân ra ngoài , lại không yên tâm , tự mình chỉnh sửa tài liệu và thông tin , mong có thể tìm được một chút dấu vết nào đó.
Cả người Trần Bắc đầy bùn bước từ ngoài vào , vừa nãy trời mưa , đến bây giờ vẫn không thấy ngừng lại , tuy rằng ban ngày Frigiliana ấm áp như mùa xuân , thế nhưng nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn , mặc áo bông vẫn cảm thấy lạnh.
Lúc này trời đang mưa to như vậy , cũng không thể tìm được người , đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi rồi , anh ta dứt khoát nhân cơ hội tốt này ngủ một giấc , ăn chút gì đó , đợi khi trời sáng thì lại ra ngoài tìm người.
“Chủ tịch Phong , cần đưa Trần Mộc Châu về không?” Trần Bắc cởi quần áo đầy bùn đất ra , vẻ mặt có hơi khó coi.
“Thả ra hỏi xem có biết bây giờ Vũ Nguyên Hải đang ở đâu không.” Nói đến người này , Hoắc Hải Phong mới nhớ đến , bây giờ Trần Mộc Châu bị nhốt ở nhà kho tối đen kia , anh không có một chút tình cảm nào với người phụ này , anh không nghĩ gì nhiều , nói xong liền vứt ra sau đầu.
“Tô Kiến Định đã bắt đầu vạch ra một kế hoạch mới rồi , bây giờ Hải Phòng đang được thanh trừng , chân tay của Dương Minh Hạo bị anh ta chặt đứt kha khá , bác sĩ vừa gọi điện , nói ở đây không có môi trường chữa bệnh tốt , mong có thể quay về nước hoặc sang nước Mỹ , nếu không chưa chờ được thuốc giải , cơ thể của cô chủ không chống cự được nữa.”
Trần Bắc nói một hơi , sau đó rụt cổ vào đứng ra xa hơn , những chuyện như này , nếu như không phải đúng lúc anh ta nhận được , rồi không tìm thấy Thu Hằng ở đâu , anh ta nhất định không mạo hiểm tính mạng của mình để đến đây báo cáo.
“Đợi hai ngày nữa , công tước Otto vẫn đang điều tra , có lẽ Vũ Nguyên Hải vẫn còn ở đây , chưa đi.”
Qua trận đấu hai ngày hôm nay , Hoắc Hải Phong có thể chắc chắn rằng , một khi anh vẫn còn sống , Vũ Nguyên Hải vẫn chưa chết tâm , anh ta nhất định vẫn còn ở thành phố này , nói không chừng còn đang âm mưu kế hoạch thứ hai , đợi thời cơ để đối phó anh…
Bởi vì Vũ Nguyên Hải , Hoắc Hải Phong và công tước Otto đã tìm người ở Frigiliana mấy đợt , làm loạn cho thành phố không thể yên ổn , thế nhưng lại không có thu hoạch gì.
Sau khi Ôn Hàng Dương tìm được Tô Quỳnh Thy và Hoắc Hải Phong thì đưa người quay trở về Hải Phòng , đã có ơn cứu mạng , nếu như Tô Quỳnh Thy vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm , chuyện của anh ta vẫn chưa kết thúc , có thể đưa được Tô Quỳnh Thy đi một cách dễ dàng ở nơi của Hoắc Hải Phong , anh ta cũng rất may mắn.
Lần theo dấu vết , trở về Hải Phòng , ở biệt thự của nhà họ Tô lòng vòng mấy ngày , vẫn không thể tìm ra Vũ Nguyên Hải , Ôn Hàng Dương chau mày , dứt khoát nhân lúc trời tối đi đến hỏi thăm.
Sau khi gõ cửa , người giúp việc để cho anh ta vào , Tô Kiến Định dường như biết rằng anh ta sẽ đến , đã ngồi trên sô pha , cúi đầu rót trà vào chén.
Chất lỏng màu cam sáng được rót vào cốc sứ màu trắng , trầm bổng gợn sóng , nhìn rất vui tai vui mắt.
“Lần này có thể cứu được Hoắc Hải Phong và Quỳnh Thy , đúng là nhờ có anh Dương , vội vàng gặp nhau như vậy , chưa kịp chuẩn bị quà.” Động tác của Tô Kiến Định rất nhanh , không đợi anh ta ngồi xuống , cười bước lên trước hai bước , gật đầu với anh ta.
“Nói ra cũng là tôi phải báo ơn , mấy năm trước em gái cứu tôi một mạng , chuyện lần này loạn lên một phần cũng là do tôi , lần này tôi qua đây , thật ra không chỉ là để thăm hỏi , tôi đuổi theo Vũ Nguyên Hải đến đây.”
Không muốn liên lụy quá lâu đến ân oán giữa những nhà quyền quý như thế này , Ôn Hàng Dương muốn nhanh chóng giải quyết sau đó rời đi , cách tốt nhất đương nhiên là hợp tác với bọn côn đồ ở bản địa , bây giờ Hoắc Hải Phong không ở đây , Tô Kiến Định đương nhiên là lựa chọn tốt nhất , huống hồ anh ta đi theo dấu vết của Vũ Nguyên Hải , đến biệt thự nhà họ Tô thì biến mất , anh ta không tin chuyện này không liên quan đến nhà họ Tô.
“Có chắc chắn không? Bây giờ Vũ Nguyên Hải đang ở Hải Phòng?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!