Chương 284: Bồi thường
Cửa sổ mỗi ngày đều được mở ra , gió lạnh thổi vào vẫn cảm thấy lạnh lẽo , anh buông đứa bé ra , trong lòng vẫn còn chút lo lắng , nhìn chiếc thảm trên ghế mà ngày hôm qua anh đem theo cho mấy đứa nhỏ đang khoác trên người. Không đợi anh từ chối , anh từ trên giường bước xuống , một tay giúp đứa bé đi đến phòng tắm , một bên lấy một bộ quần áo ngủ khác để thay , lúc trước không cảm nhận được , không khí lạnh lẽo thổi ngang qua người , cảm thấy rất khó chịu nên đi tắm rửa để thay một bộ quần áo mới.
Lúc đến phòng vệ sinh , hai bố con ăn ý tự làm chuyện của mình , Tô Hướng Minh vẫn còn nhỏ tuổi , làm việc vẫn còn rất chậm chạp , Hoắc Hải Minh sợ âm thanh phát ra quá lớn làm Diệp Quỳnh Thi tỉnh giấc nên động tác rất nhẹ nhàng , đợi đến khi làm xong tất cả , hai bố con mới từ bên trong đi ra ngoài.
Hôm nay , thời tiết có vẻ lạnh hơn mọi khi , từng cơn gió từ bên ngoài cửa sổ thổi tới , Hoăc Hải Phong ôm Tô Hướng Minh đặt bên cạnh Diệp Quỳnh Thi rồi nằm xuống , đợi đến lúc tay chân đều ấm lên , mới từ từ ôm lấy hai bảo bối của mình.
Đến khi tỉnh lại rồi , muốn ngủ lại vẫn còn cảm thấy khó khăn , Tô Hướng Minh lúc tối ngủ quá muộn , buổi sáng dậy quá sớm , lúc đầu vẫn có chút tỉnh táo , đến khi chui vào trong chăn ấm thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đợi đứa bé ngủ rồi , Hoăc Hải Phong nhìn chăm chú trong phút chốc , mới tức giận đi xuống giường , thời gian đến tám giờ cũng không còn nhiều nữa , anh phải đi mất rồi.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi , anh vừa bước chân ra khỏi cửa thì công tước Otto vừa đến bệnh viện , tối qua ngủ vẫn rất thoải mái nên sáng nay thức dậy để đến đây hơi sớm một chút. Ở biệt thự đi qua đi lại một lúc , đến khi không đợi được mới đến bệnh viện để nhìn xem.
Lúc đến nơi , không biết là có nên lẻn vào thăm mới tốt hay là tìm một chỗ ngồi đợi đến khi Quỳnh Thi tỉnh dậy thì tốt hơn.
Ôn Hàng Dương liền kéo theo Vũ Nguyên Hải đi được nửa đường: “Đã làm phiền cậu Otto , mong cậu thứ lỗi cho. Đúng ra tôi còn muốn đến công ty để gặp cậu , không ngờ lại tình cờ gặp cậu trước cửa bệnh viện như vậy. Chọn ngày không bằng gặp ngày , có một số việc chúng ta nên giải quyết càng sớm càng tốt , ở đây lâu như vậy rồi , chúng ta cũng nên đi thôi.”
Vốn dĩ muốn mang theo Vũ Nguyên Hải ra ngoài đi dạo , thật không ngờ rằng may mắn cũng không tệ lắm , khó khăn lắm mới có một lần đi ra ngoài , vậy mà vừa ra cửa lại có thể gặp được. Lâu như vậy rồi công tước Otto mới đến bệnh viện , cũng bớt đi được rất nhiều phiền toái và một số việc không cần thiết.
“Cháu gái ngoại của tôi bị người đàn ông này làm bị thương sao? Bây giờ như thế nào? Có muốn hỏi xem , bây giờ chúng ta lấy một mạng đổi một mạng không?”
Từ khi quản lý gia tộc Otto đến bây giờ , anh ta chưa bao giờ gặp ai ngông cuồng như vậy , lại dám gọi trực tiếp anh ta là cậu , ông ta là nghé con không sợ hổ hay sao? Hay cơ bản , người này không để gia tộc Otto vào mắt?
“Anh nói chơi rồi , đây không phải là nơi có thể nói chuyện được , nếu không ngại anh có thể đi theo tôi , nghe tôi nói một số nhận xét của tôi.”
Biết rằng Diệp Quỳnh Thi trong lòng của công tước Otto rất quan trọng , nhưng không ngờ lại quan trọng đến như vậy. Lông mày của Ôn Hàng Dương hơi nhíu lại , nhưng sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.
Otto đứng một chỗ suy nghĩ một lúc , cuối cùng vẫn nhíu mày rồi đi theo , đúng lúc không có việc gì , người đàn ông trước mắt này có vẻ quen thuộc , nhưng Otto nghĩ mãi , không biết là đã gặp ở đâu , cháu gái ngoại của Otto bị thương nặng như vậy , có thể sẽ để lại di chứng không thể chữa được , cho dù không thể lấy một mạng đền một mạng , thì cũng phải để cho người đó bị lột một lớp da , nếu không người làm ông ngoại như ông sẽ không xứng làm ông ngoại.
Đi theo sau Ôn Hàng Dương một đoạn ngắn , hai người họ đi vào trong một căn phòng , mở cửa ra , bên trong căn phòng toàn là màu trắng , ngay cả ghế sô pha cũng là màu trắng.
Nếu không phải là màu trắng như tuyết thì cũng là màu trắng ngà , chỉ cảm thấy thật chói mắt.
Vốn dĩ tưởng rằng như vậy sẽ làm cho người khác cảm thấy vui vẻ trong lòng , nhưng khi ông Otto bước vào , chỉ cảm thấy trong lòng rất nặng nề , giống như có một thứ gì đó dơ bẩn chôn ở phía dưới.
“Có chuyện gì muốn nói thì nói ra đi , tôi còn có việc , không rảnh mà ở đây đôi co với anh.” Vốn dĩ muốn tiêu tốn chút thời gian , nhưng khi bước vào trong căn phòng này , người phía trước mắt làm cho ông cảm thấy không tốt lắm , trong long sinh ra cảm giác hối hận , tại sao lại có thể đi vào trong căn phòng này.
“Khiến cho cô Diệp bị thương là lỗi của Nguyên Hải , nhưng dù sao cũng không phải là Nguyên Hải cố ý , cậu ấy chỉ muốn trả thù mà thôi , lần này tôi tìm ông là hy vọng , ông có thể dơ cao đánh khẽ , chừa cho Nguyên Hải một con đường , sau đó , mỏ quặng ở Nam Phi tôi sẽ không do dự mà chuyển nhượng lại cho cô Diệp , còn có một nhà hàng Hải Dương cũng xin tặng cho cô Diệp.”
Lúc đầu chỉ muốn tặng thứ trước , nhưng sau khi nhìn thấy công tước Otto đứng trước cửa từ sáng sớm , có vẻ không đành lòng quấy rầy người bên trong , trong lòng của Ôn Hàng Dương có linh cảm hiện lên , mặt không đổi sắc mà tặng thêm một cái nhà hàng Hải Dương.
“Nhà hàng Hải Dương thì tôi còn quan tâm đôi chút , còn cái mỏ quặng kia thì ai biết nó dài ngắn như thế nào , nhiều ít ra sao? Cậu định lừa ai đấy?”
Nhiều năm giao tiếp với những người như vậy , những đồ vật đó có giá trị hay không thì đối phương vừa mở miệng ông đã biết rất rõ ràng. Công tước Otto không hề cho Ôn Hàng Dương chút mặt mũi nào , những lời vừa mới nói đã bị dội ngược lại.
“Chất lượng của mỏ quặng rất tốt , nếu không tôi cũng không dám không biết xấu hổ mà đưa ra , nếu như ông cảm thấy không được , thì chúng ta có thể thương lượng. Chỉ là Nguyên Hải rất quan trọng đối với tôi , tôi hy vọng ông có thể dơ cao đánh khẽ , tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu ấy thật nghiêm khắc.”
Thái độ của Ôn Hàng Dương rất thành khẩn , trong lời nói của mình đêu đặt mình ở vế dưới , dáng vẻ như người ta muốn gì , muốn ra sao cũng đều có thể đồng ý , chỉ cần tha cho Vũ Nguyên Hải một mạng. Dáng vẻ như vậy khiến cho người khác không thể nói gì được.
Nhưng công tước Otto đã xem qua rất nhiều thủ đoạn còn hơn thế , tất nhiên sẽ không để một màn này vào trong mắt , dù sao xung quanh cũng không có người khác , ông hừ lạnh một tiếng.
“Bàn lại? Có cái gì để bàn lại cơ chứ? Giết người thì đền mạng , thiếu nợ thì trả tiền , cậu cảm thấy tôi thiếu cái mỏ quặng hay là nợ cậu cái nhà hàng Hải Dương?”
Nói đến mức này , công tước Otto cũng không che giấu nữa , đối với đồ vật ngoài thân , ông không hề cảm thấy hứng thú.
Nếu tài lực đối phương không bằng mình , đối với Diệp Quỳnh Thi , ông rất yêu chiều. Vì thế sẽ không muốn nhìn thấy Diệp Quỳnh Thi phải chịu ủy khuất.
“Ông Otto , mặc dù bố của tôi không thể thành công như ông , nhưng nếu như ông muốn cái mạng của Nguyên Hải , không thể mang tới cho ông được , nhưng nếu như có thể làm cho ông bị thua thiệt , không kiềm chế được mấy con sói đang nhìn chằm chằm vào ông , cùng lắm thì chúng ta chết chùm.”
Nếu đã đưa ra điều kiện mà đối phương vẫn không đồng ý , Ôn Hàng Dương thay đổi cách nói , đưa chân gác lên sô pha , khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nếu đã quyết định trở mặt với nhau , vậy cũng không cần giấu diếm , nếu như có một chút khí thế vẫn tốt hơn nhiều.