Chương 296: Báo thù
Sau khi nuốt nước bọt , Dương Thừa Húc nói tiếp: “Nhưng anh sẽ cố gắng học tập , Mộc Châu , em đồng ý đi theo anh chứ?”
Anh ta yêu chính là người này , cho đến bây giờ đều không quan tâm đến ngoại hình của cô ta đến cùng là như thế nào , chứ đừng nói là trên mặt cô ta chỉ có một vết sẹo mà thôi.
“Em cũng rất muốn cuộc sống như vậy , thế nhưng mà Thừa Húc , nếu như bây giờ em sáu mươi tuổi em sẽ không chút do dự đi theo anh. Nhưng hiện tại , em mới hơn hai mươi tuổi , ngay cả tuổi ba mươi em còn chưa tới , em còn muốn đấu tranh , còn có rất nhiều chuyện em chưa làm được…”
Không báo thù , không có được thứ cô muốn thì cô cũng không muốn rời đi , cô còn quyến luyến cái thế giới này.
Giữa hai người khó có một khoảnh khắc trầm mặc hiếm hoi , Trần Mộc Châu liếc mắt nhìn Dương Thừa Húc , ôm mặt có chút muốn khóc: “Nếu như anh đồng ý chờ em thì… , anh đi trước , hai năm sau em sẽ đi tìm anh , cho dù chuyện thành hay là không thành thì hai năm sau em cũng sẽ buông tha tất cả mọi thứ để đi tìm anh.”
Được người đàn ông này chiều chuộng vô điều kiện trong thời gian dài như vậy , trái tim của Trần Mộc Châu có cứng rắn như đá thì cũng nhịn không được tan đi một tí , cô ta mềm mại dựa vào trên người của anh ta , nhìn ánh mắt của anh nói cẩn thận từng li từng tí.
“Không có em trong cuộc sống thì coi như anh đang sống ở nơi anh thích đi chăng nữa , cũng không có ý nghĩa gì. Nếu Mộc Châu đã quyết định thì anh sẽ ở đây cùng với em , hai năm nay em muốn đi đâu thì anh sẽ đi đến đó , đợi hai năm sau , em sẽ theo anh đi được không?”
Anh ta không muốn từ bỏ , đây là người phụ nữ đầu tiên khiến cho tim mình rung động không cách nào tự kềm chế được. Bọn họ nên ở bên nhau cả đời người , coi như Mộc Châu không thích anh ta , cũng không sao , chỉ cần anh ta thích thì tốt rồi…
Sau khi hai người thương lượng xong , Dương Thừa Húc xoa dịu tâm trạng của cô , dỗ dành cô nằm ngủ , im lặng chuẩn bị đi ra.
Mới từ cửa đi ra , còn chưa đi hai bước đã thấy trong góc có một nữ y tá cao gầy đang đưa lưng về phía cửa đứng ở đàng kia , giống như đang nói cái gì đó với người khác. Anh ta không có hứng thú nghe những chuyện linh tinh nên quay người đi về phía khác , nhưng chân vừa bước ra được một bước đã nghe thấy ba chữ “Trần Mộc Châu” bật ra từ trong miệng nữ y tá.
Bước chân đang định bước ra lúc ban đầu bèn lập tức thu trở về , anh ta nhẹ nhàng linh hoạt đi lên phía trước cách một đoạn ngắn , đứng im , cúi đầu giả bộ như là đang xem điện thoại nhưng thật ra anh ta đang dựng thẳng lỗ tai lên , cẩn thận phân biệt xem đến cùng nữ y tá đang nói cái gì.
Lúc này xem như là giờ nghỉ của giữa trưa , trong hành lang không có một bóng người , có lẽ cũng bởi vì như thế nên lúc nói chuyện nữ y tá hoàn toàn không gò bó lại , giọng nói của cô rõ ràng truyền vào lỗ tai của anh ta.
“Đúng , đúng là người phụ nữa đê tiện mà cô đã vẫy tay đó. Bây giờ khuôn mặt đã bị biến dạng , hiện tại cô ta xấu như vậy thì làm gì có người đàn ông nào sẽ vừa ý chứ. Còn cô gái nhà họ Trần thật sự là khôi hài , còn muốn ỷ vào anh Thừa Húc cho tôi sắc mặt nhìn…”
Câu nói kế tiếp , Dương Thừa Húc cũng đã nghe không nổi nữa , chờ y tá nói xong , mới tắt đi ghi âm , thu hồi điện thoại đi nhanh đi tới.
“Mấy tên hung thủ xông vào bệnh viện kia là cô gọi đến hay sao?” Tuy bây giờ anh ta đã giống như chó nhà có tang , nhưng Dương Thừa Húc hoàn toàn không có thu liễm lại , anh ta càng nghĩ càng giận , trái tim trướng đau không chịu nổi , nhìn khuôn mặt thô ráp trước mắt này giơ tay giáng một cái tát xuống.
“Bốp!’’ Một tiếng thanh thúy vang lên , tại trong hành lang trống trải của bệnh viện còn có âm thanh nhỏ vang lên.
Y tá như bị choáng váng , điện thoại vừa gọi điện xong thì sau lưng đột nhiên toát ra một nhân vật chính khác mà cô vừa mới nhắc tới xong. Dù cho cô có lá gan lớn thì lúc này cũng bị dọa cho sợ hãi không nhẹ , cô dựa vào trên tường , miễn cưỡng khôi phục được nhịp tim đập.
“Anh Thừa Húc , Trần Mộc Châu không phải là một cô gái tốt , khuôn mặt của cô ta cũng bị biến dạng rồi , vậy mà anh còn thích cô ta sao?”
Có quan hệ với mấy đại ca băng đảng ở sau lưng chống lưng , y tá đã quen làm theo ý mình. Sau khi cô phục hồi lại tinh thần thì hỏi lại , không có chút hối hận nào vì bản thân mình đã gây ra chuyện chứ nói gì đến việc ăn năn hối lỗi.
“Coi như khuôn mặt Mộc Châu bị biến dạng thì cũng xinh đẹp gấp trăm lần so với cô , cô cũng không cẩn thận soi gương nhìn đi , bộ dáng lớn lên xấu xí còn dám ra đây dọa người , vậy mà còn dám nói đến dung mạo của người khác!”
Vốn chính là chuẩn bị đi đòi một câu trả lời hợp lý , nhưng bây giờ ngay cả đầu sỏ gây chuyện đã trực tiếp tìm được , Dương Thừa Húc nắm lấy y tá bị chửi lại còn đang thẫn thờ , một đường chạy đến văn phòng của viện trưởng , đẩy tay một cái khiến cho người kia ngã trên mặt đất.
“Anh Thừa Húc , anh đây là?” Đúng lúc làm việc tốt trong văn phòng xong , đột nhiên có người xông vào ném cho mình một người phụ nữ , lông mày của viện trưởng nhíu lại , đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía anh ta , thuận tay thả đồ vật xuống , hai tay giao nhau đặt ở trên mặt bàn.
“Chuyện vừa mới xảy ra ở trong bệnh viện , viện trưởng chắc là sẽ không quên đâu phải không?” Đạp một cước nữ y tá không nói một lời nào , Dương Thừa Húc hừ lạnh một tiếng , ở trước mặt mình nói đến là thao thao bất tuyệt , vậy mà ở trước mặt viện trưởng thì ngay cả cái rắm cũng không dám đánh!
“Anh đang nói đến chuyện đám côn đồ đã tấn công ở bệnh viện sao?” Ông ta cũng vừa mới đang xử lý chuyện này , đồ vật nên giao thì ông ta vẫn giao cho không ít. Rõ ràng đám người kia coi như đã an phận thủ thường , tại sao lại đột nhiên nổi điên lên , vẫn còn giết người ở trong địa bàn của ông ta. Có vẻ như bây giờ , trong lúc này còn xảy ra một ít chuyện mà ông ta không biết!
“Ồ , y tá bệnh viện của ông đều thật tốt , bởi vì không quen nhìn vợ chưa cưới của tôi nên mới tự biên tự diễn một màn như vậy!” Nói xong , anh ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra , ấn mở , giọng nói khinh thường lại tràn ngập ghen ghét của nữ y tá truyền ra.
Một đoạn lời nói không dài… , rất nhanh đã phát xong , viện trưởng có chút quái dị nhìn về phía người phụ nữ đang nằm rạp trên mặt đất ngay cả động cũng không dám động. Ông ta thật sự không nghĩ tới , người phụ nữ này nhìn qua có lá gan nhỏ như vậy lại có thể làm ra những chuyện như thế!
“Anh Thừa Húc yên tâm , chuyện này nhất định tôi sẽ cho anh một cái giá thỏa mãn.” Ở chỗ này bệnh viện của họ coi như cũng có uy tín , nếu như không thể đưa ra một phương pháp xử lý thích đáng , vậy thì về sau cũng không cần ở bên trong thành phố này nữa rồi.
Về điểm này , Dương Thừa Húc vẫn tin tưởng viện trưởng ,anh ta gật đầu nhẹ , ngồi xổm người xuống , cúi đầu di chuyển chiếc nhẫn trong tay , kim cương trong suốt ở dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng mê người , nữ y tá nhất thời không rõ anh muốn làm gì , nhưng vẫn vô ý thức rụt rụt lại phía sau.
Dương Thừa Húc không nhìn cô ta , tự mình chuyển động nhẫn trong chốc lát. Viện trưởng ho nhẹ một tiếng , vừa nói ra một chữ: “Dương.” , anh ta đã giơ tay lên , mượn một góc bén nhọn của kim cương tàn nhẫn rạch một vết thương kinh khủng ở trên mặt của nữ y tá.
“Tôi làm người , coi như bây giờ đang yếu cũng không tới phiên ông ra tay , tôi không muốn làm bẩn tay của Mộc Châu , nhưng không có nghĩa là tôi tha thứ cho cô. Lần này xem ở trên mặt mũi của viện trưởng , tôi có thể không so đo. Nếu như còn muốn giữ mạng sống thì sau này nhìn thấy tôi tốt nhất đi đường vòng!”
Nói xong anh ta quay người tiêu sái rời đi , còn lại trong văn phòng viện trưởng đang trợn mắt há hốc mồm và nữ y tá ôm mặt kêu rên.
Xem như giải quyết được một chuyện lớn rồi , vốn vẻ mặt Dương Thừa Húc đang mỏi mệt lại càng không nhịn được , quả thực mí mắt muốn dính lại với nhau rồi , Dùng dằng tự bản thân mình trở lại phòng bệnh , ngay cả quần áo trên người cũng không quan tâm cởi ra , vén chăn lên , ôm Trần Mộc Châu chìm vào giấc ngủ.
…
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!