Chương 313: Lòng can đảm mù quáng
Ông Cố xua đôi tay rồi không ngừng lùi lại phía sau , sau đó dựa vào gốc cây mệt đến độ sắc mặt đã tái nhợt và tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Tô Kiến Định không hề để ý đến lời giải thích của ông ta mà cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu , rồi ra lệnh cho vệ sỹ trói Dương Thừa Húc vào gốc cây ở bên ngoài , còn mình thì dẫn theo hai người nữa chậm rãi đi qua , cánh cửa của căn nhà gỗ vẫn đang đóng chặt , mặc dù đã biết Dương Minh Hạo rất có thể đã cao chạy xa bay , nhưng vẫn cần phải cẩn thận một chút , dù gì nếu như một chỗ nào đó ở đây có cài đặt bẫy rập dù chỉ nhỏ nhất cũng khiến cả bọn đều bị tóm gọn.
May mà cả dọc đường đều bình an vô sự , khi họ đẩy cánh cửa bước vào , có thể nhìn thấy lớp bụi dày đặc bay đầy trong không khí dưới ánh sáng chiếu vào , ngọn lửa trên chiếc bếp lò ở giữa căn phòng đã bị dập tắt từ lâu , bốn bề lạnh ngắt như thể trước kia chưa từng có người ở đây , thậm chí bên trong ngay cả những loại đồ vật như chăn đệm đều không có.
Ngoại trừ một số dấu chân lộn xộn mờ nhạt trên nền đất , có lẽ sẽ không ai tin rằng có người đã từng tới đây.
Tô Kiến Định đi ra khỏi căn phòng với vẻ mặt u ám , sau đó cho người phân chia người đi tìm kiếm xung quanh , kể từ lúc họ tìm thấy Trần Mộc Châu cho đến khi anh ấy đưa người đến nơi này tìm thì thời gian cũng chưa đầy ba tiếng đồng hồ , nếu như Trần Tuấn Tú còn muốn dẫn theo một đứa bé đi vào đường núi hiểm trở như vậy cũng không thể đi xa được.
Nhưng nếu như ông ta nhất định muốn trốn thì mấy người họ cho dù có mất cả một tuần cũng chưa chắc đã tìm thấy người.
Trong thoáng chốc sự việc lại rơi vào tình cảnh bế tắc một lần nữa , Tô Kiến Định cho người tìm kiếm trước , cảm thấy đau đầu đến mức đưa tay bóp trán , đưa Dương Thừa Húc trở về gặp Trần Mộc Châu thì trời cũng đã sắp tối đen rồi , vì vậy anh cần phải nhanh chóng xuống núi , khi đêm xuống ở trong núi càng nguy hiểm hơn.
Khi xuống núi nhanh hơn lên núi rất nhiều , cả nhóm người cũng đều ăn mặc thoải mái dễ vận động , cho dù có phải dẫn theo hai người nữa thì vẫn đi khá nhanh , chẳng mấy chốc họ đã xuống dưới chân núi , sau đó đi thẳng tới bệnh viện nơi Hoắc Hải Phong đang ở , khi lên xe cả người đều dựa lên lưng ghế mệt đến không được.
Đã lâu lắm rồi Tô Kiến Định không phải vận động với cường độ cao như vậy , leo núi mất một ngày trời , cuối cùng cái giá phải trả chính là đôi chân không xong , đau nhức khó chịu , ngay cả việc đi bộ trên mặt đất bằng phẳng cũng không thể chịu nổi , vì vậy việc leo lên leo xuống cầu thang quả thật cũng vô cùng chật vật.
Tô Kiến Định lê tấm thân cứng ngắc bước tới phòng bệnh , trên tay Tô Quỳnh Thy vẫn còn đang cắm kim truyền dịch , còn Hoắc Hải Phong đang nằm bò bên cạnh mép giường say ngủ. Anh ấy bước chân nhẹ nhàng đi tới rồi nhìn thoáng qua một chút , cũng không hề có ý định quấy rầy đến cậu em rể khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ này. Tuy nhiên anh ấy vẫn còn chưa kịp bước vào thì Hoắc Hải Phong đã cau mày thẳng người dậy , trong đôi mắt không hề có chút mờ màng nào cả. Anh quay đầu nhìn Tô Kiến Định , sau khi nhận ra là người quen thì mới thả lỏng người , ngước mắt nhìn số thuốc nước vẫn còn dư đang treo bên trên rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Sao rồi , bác sĩ nói như thế nào vậy?” Nếu như người đã tỉnh thì anh ấy cũng không cần phải chú ý quá nhiều , bước tới kéo chiếc ghế dựa ở bên cạnh ra rồi ngồi đối diện với anh , sau đó nhẹ nhàng khẽ vuốt tóc trên gò má của Tô Quỳnh Thy rồi nhìn về phía anh.
“May mà được đưa tới cứu chữa kịp thời , cũng đã hạ sốt rồi , có lẽ là do vết thương bị nhiễm trùng cộng thêm bị cảm gió nên mới bị như vậy , chờ sau khi truyền dịch xong tôi định đưa cô ấy về nhà , sau này để cho bác sỹ đến thăm khám tại nhà thôi , tôi không yên tâm lắm khi ở bệnh viện.”
Một tay đỡ má , đôi mắt của Hoắc Hải Phong hận không thể mọc lên người cô vậy , hoàn toàn không nhìn Tô Kiến Định sau đó mở miệng nói.
“Có thể , chờ đến khi con bé ổn định đã rồi hẵng đưa về nhà , chính Trần Tuấn Tú đã lên kế hoạch này , ông ta đã dẫn theo Hướng Minh chạy trốn rồi , chắc hẳn vẫn còn ở trong núi , ông ta rất quen thuộc với các nơi trong núi nên muốn tìm thấy cũng rất khó khăn , chẳng qua nếu như ông ta đã dẫn theo Hướng Minh đi cùng thì nhất định sẽ muốn đe dọa anh , tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta đâu.”
Trần Tuấn Tú là ai chứ , là người tâm tư thâm trầm có thể so sánh được với Dương Thừa Húc , làm sao một người như Trần Mộc Châu có thể so bì.
“Chúng ta vừa tìm vừa chờ đợi tin tức vậy , nếu như hai ngày sau vẫn chưa tìm thấy hoặc nhận được tin tức Trần Tuấn Tú gửi đến , thì tôi sẽ dẫn tất cả mọi người lên núi tìm kiếm , nhất định không thể để Hướng Minh xảy ra chuyện , cậu bé chính là niềm hy vọng mà Quỳnh Thy đã liều mạng sinh cho tôi.
Khi nghĩ đến năm năm trước , Quỳnh Thy vẫn kiên quyết sinh ra Hướng Minh trong tình huống anh không hề biết gì.
Trái tim của Hoắc Hải Phong cảm thấy chua xót như được ngâm trong nước mơ chua chua ngọt ngọt , vô cùng tê dại.
“Trời sắp tối rồi , lần này Trần Mộc Châu có lẽ cũng bị Trần Tuấn Tú lừa gạt , nên cái gì cũng không biết còn giúp ông ta mang tiếng xấu , tôi còn có chút việc cần đến Dương Thừa Húc nên dẫn anh ta đi trước đây , còn về phần Trần Mộc Châu cậu tự mình xử lý đi , dù sao cô ta cũng là hoa đào nát mà cậu chọc phải.”
Tô Kiến Định đứng dậy vỗ vai của Hoắc Hải Phong rồi mỉm cười , hai tay nhét vào trong túi quần thong thả rời khỏi.
Bị ngắt ngang như vậy khiến trong lòng Hoắc Hải Phong cũng trở nên thoải mái hơn nhiều , anh ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc bình truyền dịch , mãi đến khi nhìn thấy lọ truyền đã cạn đáy lúc này mới phản ứng lại gọi y tá đến rút mũi tiêm , sau đó cẩn thận đỡ cô về nhà.
Sau khi đưa hai người họ trở lại thành phố , Tô Kiến Định kêu người đưa Trần Mộc Châu đến tầng hầm trong biệt thự nhà họ Tô , còn mình thì dẫn Dương Thừa Húc đi về một hướng khác , lần này lại chỉ mang theo có ba người vệ sỹ , đi thẳng tới trung tâm thành phố , càng lái đường phố ngày càng tấp nập.
Lái xe khoảng hơn mười phút , chiếc xe quen nẻo lao vào một khu chung cư nhỏ sau đó họ đi lên từ dưới bãi đậu xe ngầm , Dương Thừa Húc vẫn còn sững sờ , hoàn toàn không rõ rốt cuộc tại sao mình lại bị đưa đến đây một mình.
Mãi đến khi bị đẩy vào trong một căn phòng , nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha kia anh ta mới chợt hiểu ra tại sao lại tới đây.
“Thừa Húc! Không phải bố kêu con tìm một thành phố hẻo lánh nào đó lẩn trốn trước hay sao? Sao con lại đến đây vậy?” Dương Minh Hạo bị nhốt một khoảng thời gian đã lâu nên không còn ý định chạy trốn nữa , hôm nay ông ta ngồi xem ti vi như thường lệ , trong đầu vẫn đang suy nghĩ xem rốt cuộc mình nên đi đâu sau khi rời khỏi đây , thì bỗng nhiên cánh cửa bị mở ra , ông ta ngước mắt nhìn vừa vặn trông thấy Dương Thừa Húc bị đẩy đi vào.
“Bố ơi , con , con chỉ là…”
“Để tôi nói thay anh ta đi , Dương Minh Hạo con trai của ông xuất sắc hơn ông rất nhiều , anh ta trở về Hải Phòng cùng với Trần Mộc Châu lại dám ra tay với em gái tôi , ông cảm thấy tôi nên xử lý anh ta như thế nào cho phải đây?” Cơ hội tự đưa đến cửa nếu như không lợi dụng thì thật sự có lỗi với việc Dương Thừa Húc tự mình chui đầu vào rọ.
Tô Kiến Định mím môi cười , nói xong lập tức vẫy tay ra hiệu cho người dẫn Dương Thừa Húc đi ra ngoài , không để cho bố con họ không có thời gian mà ôn chuyện cũ.
“Tô Kiến Định tao cảnh cáo mày , nếu như mày dám động vào con trai tao dù chỉ là một sợi lông thì cả đời này mày cũng đừng nghĩ tới việc lấy được thuốc giải cho Tô Quỳnh Thy nữa.”
Dương Minh Hạo tận mắt nhìn thấy con trai mình bị người bịt miệng lôi đi , đôi mắt dường như muốn nứt ra , sải bước tiến lên muốn giật người lại.
Nhưng lại bị hai người vệ sỹ giữ chặt trên đất , dáng vẻ vô cùng chật vật ngoài sức tưởng tượng , ông ta chính là cựu Chủ tịch của thành phố Hải Phòng đấy.
“Tôi nghĩ có lẽ ông còn rõ hơn tôi việc con trai mình hay thuốc giải quan trọng hơn đấy , Dương Thừa Húc có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không còn tùy thuộc vào biểu hiện của ông đó.” Sau khi nhẹ nhàng bỏ lại một câu như vậy , Tô Kiến Định cũng không thèm nhìn ông ta lấy một cái mà khẽ mỉm cười rồi bước ra ngoài.
Vệ sỹ buông tay ra sau đó đi theo phía sau anh ấy , cả người Dương Minh Hạo dường như bị rút hết sức lực , nằm bò trên mặt đất hồi lâu làm thế nào cũng không dậy nổi , trên đời này muốn làm cho một người biến mất cũng là chuyện quá dễ dàng , ông ta không dám thách thức điểm mấu chốt của Tô Kiến Định , nhưng kêu ông ta đưa ra chìa khóa như vậy thì lại thật sự không cam lòng , cánh cửa đóng sầm lại một tiếng , hoàn toàn ngăn cách âm thanh bên ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!