Chương 4: Từng dao chí mạng
Mặt Lê Quốc Nam lập tức thay đổi, đang tính nói gì đó thì lại nghe Tô Quỳnh Thy nói: “Đủ rồi.” Cô ra sức đẩy Lê Quốc Nam, Lê Quốc Nam hiểu ý buông cô ra, cô tránh ra khỏi lòng anh ta rồi nhìn về phía Hoắc Hải Phong: “Anh Phong, cô Mộc Châu vẫn còn ở trong phòng chờ anh, anh mau quay lại đi.” Lê Quốc Nam cau mày: “Trần Mộc Châu cũng tới sao?” Anh ta nhìn Hoắc Hải Phong: “Chuyện này là sao? Trêu chọc Quỳnh Thy ngay trước mặt vợ sắp cưới của anh? Anh coi Quỳnh Thy là gì?” Sắc mặt Hoắc Hải Phong tối đi, anh không nhìn Lê Quốc Nam mà nhìn Tô Quỳnh Thy: “Em vào không?” Đôi mày Tô Quỳnh Thy cau chặt, cô không muốn đi và cũng không có lý do gì để đi, nhưng cô hiểu Hoắc Hải Phong, chắc chắn bây giờ anh đang vô cùng tức giận, mặc dù Tô Quỳnh Thy không biết cơn tức này từ đâu ra nhưng nếu như cô không đi thì chắc chắn anh sẽ làm gì đó, mà hậu quả đó rất có thể sẽ không tốt đẹp.
Cô cân nhắc một lát rồi vội vàng đi tới trước khi cơn tức của Hoắc Hải Phong bộc phát, sau đó nói với Lê Quốc Nam: “Anh Nam, có thể anh Phong có chuyện cần tìm em, em đi một lát sẽ trở lại, anh cứ về nhà trước đi, tối nay em sẽ gọi điện thoại cho anh.” Hoắc Hải Phong thấy cô đi tới thì sắc mặt mới thoáng dịu xuống chút, nhưng nghe thấy câu “Tối nay sẽ gọi điện thoại cho anh” thì càng tức hơn.
Đột nhiên anh đi tới ôm Tô Quỳnh Thy vào lòng, không thèm nhìn Lê Quốc Nam mà dẫn người di thẳng một hơi.
Lê Quốc Nam còn chưa kịp phản ứng, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới Tô Quỳnh Thy sẽ đồng ý yêu cầu vô lý của Hoắc Hải Phong, chờ anh ta kịp nhận ra mới đuổi theo thì đã không còn thấy bóng dáng.
Lê Quốc Nam nắm chặt nắm đấm, đứng tại chỗ một lúc rồi nghĩ đến lời Tô Quỳnh Thy dặn nên mới rời khỏi “Thiên Đường”.
Hoắc Hải Phong dẫn người vào một phòng khác, vừa vào đã trở tay đẩy cô lên cửa, hơi thở quen thuộc phả vào miệng cô như chỉ cần tiến thêm chút nữa là anh có thể hôn lên môi cô.
“Tô Quỳnh Thy, em nôn nóng tìm người khác vậy à?”” Tô Quỳnh Thy mông lung, cô còn chưa kịp hiểu ra đã thấy anh nắm lấy cằm cô rồi cắn răng nghiến lợi nói: “Em cho rằng bám vào Lê Quốc Nam là có thể gả vào nhà họ Lê sao? Lê Quốc Nam không làm chủ được chuyện hôn nhân của mình, nhà họ Lê sẽ không cho phép anh ta lấy em. Sao nhiều năm qua em không thể thông minh lên một chút, thay vì mãi lo suy nghĩ làm thế nào dụ dỗ anh ta thì trước mặt em vẫn còn một lựa chọn tốt hơn mà?” Lần này Tô Quỳnh Thy nghe hiểu, nhưng cô tình nguyện chính mình nghe không hiểu.
Trái tim giống như bị người dùng dao nhọn cắt qua từng nhát một, cô đau đến mức sắc mặt tái nhợt, chợt nhớ lại mấy năm nay từ sau khi nhà họ Tô gặp chuyện không may thì mỗi một nỗi đau cô gặp phải đều là người đàn ông trước mặt gây ra cho cô.
Người khác găm dao vào cô thì chỉ bị thương ngoài da, mà dao của anh lại cắm thẳng vào trái tim cô, hơn nữa còn là từng dao chí mạng.
Đột nhiên cô nở nụ cười: “Anh Hải Phong, tôi không hiểu ý anh lắm, nhưng nếu như tôi không nghĩ sai thì trước đây chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác theo nhu cầu. Hơn nữa đoạn quan hệ này đã kết thúc vào giây phút anh tuyên bố tin kết hôn, vậy thì sau này tôi có muốn dụ dỗ ai cũng không cần anh phải đồng ý đúng không?” “Em nói cái gì?” “Tôi nói quan hệ hợp tác của chúng ta đã kết thúc, tôi muốn dụ dỗ và gả cho ai thì chẳng có liên quan gì đến anh Hải Phong đây… ưm…” Cô còn chưa nói hết lời đã bị Hoắc Hải Phong hôn chặn miệng lại, anh hôn vừa mạnh vừa vội như là đang trừng phạt cô. Cô muốn đẩy anh ra nhưng dù cô dùng hết sức thì Hoắc Hải Phong cũng không hề động một chút nào.