Chương 50: Cuộc gọi liên tục
Đứa bé trông giống như cô, cơ thể khỏe mạnh, lại còn là thiếu niên đẹp trai, khi còn nhỏ cô cũng có lúc xấu xí như vậy sao? Đây chính là định nghĩa về cái đẹp của anh trai cô! Sau này chuyện tìm chị dâu phải đợi cô kiểm tra rồi.
Tô Kiến Định trầm mặc một lúc khi nhìn thấy đứa bé màu đỏ và nhăn nheo được quấn trong chiếc tã lót, nhìn đứa bé giống y hệt một ông già nhỏ vậy.
Chỉ tại khi ở trong phòng sinh anh ấy mới vội vàng liếc nhanh một cái, cô em gái khi còn nhỏ trong trí nhớ của anh ấy vô cùng trắng trẻo, mềm mại, lại rất đáng yêu. Anh ấy còn tưởng rằng có khác biệt cũng chỉ một chút thôi, ai ngờ đứa bé mới sinh lại có thể xấu như vậy.
Theo những gì anh ấy vừa mô tả, có vẻ như sự khác biệt có hơi lớn một chút.
Tô Kiến Định dừng lại một chút, sau đó anh ấy bình tĩnh tự mình giảng giải lĩnh vực này: “Quỳnh Thy của chúng ta rất xinh đẹp, Hoắc Hải Phong cũng coi như tạm ổn. Bất kể sau khi trưởng thành có như thế nào thì đứa bé cũng sẽ không bị khiếm khuyết.
Cho dù là giống em hay là giống Hoắc Hải Phong thì khi lớn lên đứa bé chắc chắn sẽ không xấu, cũng sẽ đẹp dù sớm hay muộn. Tất nhiên anh vẫn mong đứa bé lớn lên trông giống như Quỳnh Thy của chúng ta vậy.
Nói mấy chuyện này trước mặt đứa bé, rốt cuộc Tô Quỳnh Thy nhịn không được, cô nói: “Đúng vậy, lời anh nói rất đúng” Cô e rằng chưa ai nhìn qua đứa bé kể từ khi nó được sinh ra đến giờ.
Cũng mệt cho anh trai cô da mặt dày, có thể không thay đổi sắc mặt mà nói đứa bé của cô trông rất đẹp trai, hơn nữa anh ấy còn miêu tả cả hình dáng cho cô.
Khả năng ứng biến của Tô Kiến Định khá tốt, anh ấy không hề cảm thấy xấu hổ mà sờ nhẹ cái mũi của mình.
Anh ấy để Tô Quỳnh Thy nhìn đứa bé một lúc, từ khóe mắt anh ấy nhìn thấy Lê Quốc Nam đang vò đầu bứt tai giống như có chuyện gì rất gấp. Anh ấy nhướng mày, bế đứa bé trở vê phòng trẻ sơ sinh. Khi anh ấy quay người trở về, Lê Quốc Nam vẫn bày ra thái độ đó.
Tô Kiến Định cũng không muốn quan tâm đến anh ta, tự mình bưng đến bữa ăn với chế độ ăn uống đầy đủ thuốc, chuẩn bị cho Tô Quỳnh Thy uống một chút trong lúc nghỉ ngơi. Khi sinh đứa bé đã đổ rất nhiều máu, trong thời gian ở cữ cần phải tẩm bổ bù đắp lại.
Quả thực Tô Quỳnh Thy cũng rất mệt, cô có thể dậy sớm như vậy là vì lo lắng cho đứa bé. Lúc này cô thực sự rất đói, kết quả nhìn thấy đồ ăn trong tay Tô Kiến Định sắp được đưa đến tận miệng cô.
“Ê ê ê, đợi một chút…” Mắt nhìn thấy đồ ăn sắp được đưa đến miệng cô, Lê Quốc Nam lộ vẻ kinh sợ, anh ta nhanh chóng đoạt lấy chiếc thìa trong tay Tô Quỳnh Thy rồi bưng bữa cơm đặt ra xa: “Hiện tại em không thể ăn những thứ này, chỉ cần uống hai ngụm nước là được rồi”
Nước canh đã bị đoạt đi, Tô Kiến Định và Tô Quỳnh Thy mở to đôi mắt nhìn Lê Quốc Nam chằm chằm. Lê Quốc Nam mỉm cười, quay người lại giải thích: “Sau sáu giờ mổ lấy thai chỉ nên uống một ít nước là được rồi, nếu muốn ăn thì phải đợi ít nhất ba ngày sau. Trong thời gian này, cháo kê cũng có thể uống một chút nhưng em phải đợi cho đến khi xả hết khí ra… mới được.”
Khi nói với những bệnh nhân khác về điều này, anh ta không cảm thấy có gì không ổn. Lúc này khi nói đến đây, khuôn mặt của Lê Quốc Nam vì ngượng ngùng mà đỏ bừng, anh ta hận không thể có một cái chăn để anh ta vùi đầu vào. Anh ta ở trước mặt em Thy nói đến vấn đề thải khí phỏng chừng anh ta sẽ bị Tô Kiến Định đánh chết.
Tô Quỳnh Thy nhất thời không có phản ứng gì, cô ngây người ngồi ở trên giường, hai tay vẫn còn đặt giữa không trung: “Xả, xả khí… ý của anh là gì?” Tô Kiến Định ngồi sang một bên giả vờ như không nghe thấy, em gái tự mình biết. Nếu loại chuyện xả khí này mà để cô làm ra trước mặt hai người đàn ông, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ không nhìn thấy mặt trời.
Khuôn mặt của Lê Quốc Nam đỏ bừng, đứng cách xa hơn một chút rồi nói: “Cái chuyện xả khí kia em tự hiểu đi. Em Thy, anh đi ra ngoài trước. Về cơ bản, em sẽ xả khí trong vòng một ngày và sau đó em có thể ăn một số thức ăn lỏng. Em có thể ăn cơm bình thường trong vài ngày nữa.”
Vừa nói xong thì anh ta đã chạy ra ngoài, lúc này mà không chạy thì còn đợi đến khi nào nữa. Anh ta còn không quên quay đầu nhìn Tô Kiến Định với ánh mắt đồng tình.
Tô Quỳnh Thy không còn tâm trạng để nghe nửa câu tiếp theo. Cô nghĩ rằng sau khi đứa bé ra đời, cô sẽ có thể thoải mái nhưng không ngờ cuộc đời đã giáng cho cô một cú đánh đầu tiên, điều thứ nhất cô nghĩ đến chính là muốn nhét đứa bé vào lại trong bụng.
Ở trong căn phòng đẹp tựa như mùa đông đã đến, Tô Kiến Định lặng lẽ nhích ra xa một chút, trong lòng anh ấy có chút tự hào, cô em gái của anh ấy thật tuyệt vời, mới vài tuổi mà khí thế đã mạnh mẽ như vậy.
“Anh, anh nghĩ heo hấp ăn ngon hay là chiên ăn ngon… Nhìn nơi Lê Quốc Nam rời đi, Tô Quỳnh Thy nghiến răng lộ ra một tia ớn lạnh.
Trong lòng yên lặng thương tiếc cho Lê Quốc Nam ba giây, Tô Kiến Định không chút do dự ngẩng đầu lên: “Đương nhiên là hấp rất ngon, không bị ngấy”
Có câu nói bạn chết vẫn tốt hơn tôi chết, anh ấy chỉ có thể vô cùng xin lỗi với Lê Quốc Nam. Nếu có cơ hội, anh ấy nhất định sẽ tìm cách bù đắp.
“Em cũng nghĩ như vậy. Chờ đến khi em có thể ăn thịt, anh trai nhất định phải giúp em, không được mềm lòng” Cô dùng ánh mắt sâu kín nhìn về phía Tô Kiến Định, vẻ u oán trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Quỳnh Thy khiến Tô Kiến Định cảm thấy xót xa. Anh ấy bước tới ôm lấy em gái vào lòng, cẩn thận an ủi, Lê Quốc Nam sẽ không biết mình bị đá đi đâu rồi.
Khi mới sinh ra đứa bé khá nhăn nheo, lại đỏ ửng nhưng sau vài ngày, lập tức trở nên béo trắng giống như được thổi khí vào vậy, thật ra có chút gần giống với những gì Tô Kiến Định miêu tả lúc đầu.
Mặc dù trên người đứa bé vẫn còn một ít màu đỏ nhạt nhưng cơ thể cũng đã trở nên rất tốt rồi.
Mấy ngày nay Tô Quỳnh Thy đều có thể ăn ngon, ngoại trừ có chút bất bình khi đối mặt với Lê Quốc Nam thì không có vấn đề gì khác. Sắc mặt cô hồng hào, ngày nào cũng ôm con, cô ước ao hai mươi tư giờ mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh đứa bé.
Đôi khi Tô Kiến Định thấy ghen tị khi nhìn thấy như vậy nhưng vì trước đây anh ấy đã kéo dài rất nhiều công việc để có thể đi chăm sóc Tô Quỳnh Thy nên bây giờ anh ấy vô cùng bận rộn, anh ấy có thể đến bệnh viện mỗi ngày để nhìn qua đã là tốt rồi.
Hôm nay như thường lệ, khi đứa bé đang tắm, Tô Quỳnh Thy đã có thể tự mình ra khỏi giường. Cô ra ngoài phòng cho em bé, nhìn cô y tá vẩy nước lên tay chân nhỏ như ngó sen của đứa bé, dường như trái tim yêu thương của cô đã tan chảy.
Nếu không phải bây giờ cô chưa thể chạm vào nước, phỏng chừng cô đã sớm xông lên rồi.
Thực ra cơ thể của đứa bé vẫn rất sạch sẽ, vẫn thoang thoảng mùi sữa, chẳng qua hàng ngày tắm cho bé để thuận tiện kiểm tra cơ thể một chút thôi. Sau khi y tá rửa sạch bằng nước ấm, cô ấy đeo vòng bơi cho đứa bé rồi để bé bơi trong nước.
Tay chân non nớt vừa đá vừa vuốt trong nước, nước bắn tung tóe khắp nơi, còn đứa bé đang chơi rất vui vẻ.
Đứa bé lớn thật nhanh, nếu không phải đứa bé lớn lên trong tâm mắt của cô, Tô Quỳnh Thy không thể tin được đứa bé đỏ hỏn và nhăn nheo lại có thể xinh đẹp như vậy.
Giống như cậu bé trong tranh Tết, mập mạp, trắng trẻo, lại trắng nõn và khi cười rộ lên trông như một thiên thần nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!