Chương 74: Cậu bé tự trách
“Hu hu…” Tô Hướng Minh khóc lớn trong vòng tay của Tô Quỳnh Thy như thể muốn khóc cho vơi hết tất cả những nỗi sợ hãi, lo lắng và hoảng hốt cùng với tức giận trong lòng.
Cô không có lên tiếng ngăn cản cậu bé mà chỉ giơ tay trái lên dịu dàng ôm lấy đứa trẻ, thỉnh thoảng lại vuốt ve sống lưng cho cậu bé.
Trong một lúc trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Tô Hướng Minh.
Hoắc Hải Phong mím môi đi tới bên giường kéo chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, sau đó khẽ nói: “Xin lỗi tôi lại đến muộn rồi, còn có giờ em cảm thấy đã đỡ hơn chút nào chưa, có muốn ăn gì hoặc uống nước hay không?”
Tô Quỳnh Thy ôm lấy đứa trẻ nhướng mi nhìn thoáng qua anh, sau đó nheo mắt lại rồi thở dài: “Anh Hoắc tôi gần như đã quên mất mình đã từng nói bao nhiêu lần rồi, bây giờ tôi không quen anh, làm ơn sau này cứ giả bộ như chúng ta không hề quen biết có được không, ngoài ra ở đây cũng không cần anh giúp đỡ gì nữa anh có thể đi được rồi đó” Hoắc Hải Phong chỉ im lặng không nói lời nào nhưng dáng vẻ dường như không hề có ý định rời đi.
“Con trai, hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu của con đâu? Sao lại không ở đây thế?” Cô ôm cậu bé đang dần nín khóc trong lòng rồi mỉm cười khẽ hỏi.
“Cậu đã đi xử lý hai mẹ con nhà kia rồi, con cũng không rõ lý do cụ thể như thế nào, cần phải chờ cậu về” Cô nhíu mày rồi nằm xuống, tác dụng của thuốc mê đã dần mất đi tác dụng, Tô Quỳnh Thy cảm thấy đau đến mức cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, khẽ thở nặng nề rồi không nhịn được ôm trán lại hít sâu một hơi lạnh lẽo, vầng trán đau đớn bị quấn chặt bởi một lớp băng gạc dày cộp.
“Mẹ ơi bây giờ mẹ đừng cử động vội, bác sỹ nói tuy vết thương của mẹ không sâu nhưng khắp nơi đều có, một tháng tới đều cần phải nghỉ ngơi cho tốt” Tô Hướng Minh cẩn thận bò trên giường, giúp cô đặt cánh tay xuống vừa đặt vừa thở hổn hển như thể chính cậu bé bị thương vậy.
Thấy vậy cô bật cười nhưng cũng cảm thấy chua xót, lần này thực sự dọa đến con trai rồi. Cô giơ tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của con mình rồi thở dài: “Hướng Minh bây giờ mẹ đã đỡ hơn rất nhiều rồi, trời cũng đã sáng chờ một chút nữa để cậu của con đưa con về nhà nghỉ ngơi được không?”
“Con muốn ở cùng mẹ cơ, mẹ ơi con không mệt đâu.” Cậu bé vòng tay qua ôm lấy cổ của Tô Quỳnh Thy rồi nằm xuống bên cạnh cô, cơ thể bé nhỏ co rụt lại nhìn mà đau lòng.
Nói nhiều như vậy hơn nữa còn phải suy nghĩ, đầu cô càng khó chịu hơn khi ôm lấy con.
Khuôn mặt vốn còn chút hồng hào nay lại trở nên tái nhợt.
“Nếu Hướng Minh muốn ở lại với mẹ vậy thì cứ ở lại nghỉ ngơi cùng mẹ đi, vừa hay mẹ cũng hơi mệt, anh Hoắc hiện tại tôi đã không sao, anh có thể về được rồi, tôi rất biết ơn anh về chuyện ngày hôm nay, chờ tôi khỏe hơn một chút sẽ tự mình đến cám ơn” Tô Quỳnh Thy ôm chặt lấy con mình, sắc mặt có chút khó coi lên tiếng đầy yếu ớt.
“Cứu cô chỉ là tiện tay mà thôi không cần phải tự mình đến cám ơn, chỉ hy vọng lần sau gặp lại cô Tô có thể cho Hải Phong tôi một chút mặt mũi, đừng giả bộ làm như không quen biết Av,.” vậy: Hoắc Hải Phong nhớ tới cảnh tượng cả người Tô Quỳnh Thy đầy máu nằm trên mặt đất, đôi tay anh đến tận bây giờ vẫn còn đang run rẩy.
Anh rời khỏi phòng bệnh với ánh mắt lạnh lùng, ống tay áo khẽ cuộn lên, cả một đêm không được nghỉ ngơi tốt mái tóc gọn gàng và tinh tế đã hơi rối tung, trông cả người tràn ngập tà khí.
Mãi đến khi phòng bệnh chỉ còn lại mình cô và con trai, nụ cười trên khuôn mặt của Tô Quỳnh Thy ngay lập tức biến mất.
Cô không hề bận tâm đến đôi tay bị thương mà ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của Tô Hướng Minh, cả người run rầy.
“Mẹ ơi..” Cậu bé bị mẹ ôm có chút đau khế kêu lên một tiếng.
Tô Quỳnh Thy vùi mặt vào lông ngực của cậu bé, khi vừa mới tiễn con xong sau đó lại bị người phụ nữ kia đè lên đánh, lúc đó cô thật sự cảm thấy mình có lẽ sẽ chết trong tay của bà ta.
Khoảnh khắc lâm vào hôn mê, cô dường như nhìn thấy bố mẹ mình người đã mười năm không gặp đứng cách đó không xa đang vẫy tay với cô.
Cô chớp mắt xua đi nỗi sợ hãi và nước mắt trong đó, rồi sau đó buông Tô Hướng Minh ra xoa chiếc đầu nhỏ của cậu bé.
“Con ngủ cùng mẹ một lát được không?” “Mẹ ơi con sẽ luôn ở đây cùng mẹ, chúng ta mau đi ngủ thôi” Tô Hướng Minh nhìn cô đầy lo lắng.
Tô Quỳnh Thy mỉm cười nhìn cậu bé: “Đã lâu rồi Hướng Minh không ngủ cùng mẹ nữa, lần này chờ mẹ khỏi hẳn quay về phòng tự ngủ một mình có được không?” “Vâng ạ, con đều nghe lời mẹ” Cô ôm lấy cơ thể ấm áp của cậu bé, nỗi sợ hãi trong lòng đã vơi đi rất nhiều, cũng muốn nói thêm vài câu với con nhưng đầu của cô vẫn đau nhức từng đợt, thật sự không có sức mà nói chuyện.
Tuy nhiên thân mình nhớp nháp đúng là rất khó chịu, khi đó bác sỹ chắc hẳn chỉ giúp cô lau sạch máu và chất bẩn trên miệng vết thương, còn những bộ phận khác trên cơ thể đến bây giờ chắc vẫn còn bẩn thỉu.
Tô Quỳnh Thy lảo đảo muốn đứng dậy: “Hướng Minh mẹ muốn đi lau người một chút, con ở cửa chờ mẹ một tí được không?”
“Mẹ ơi, để con lấy khăn cho mẹ nhé, bác sỹ nói mẹ phải nằm trên giường một khoảng thời gian mới có thể đứng dậy” Tô Hướng Minh đứng dậy cẩn thận trèo xuống khỏi giường, sau đó kiêng chân đắp chăn cho cô rồi nở một nụ cười rạng rỡ với mẹ mình.
Tô Quỳnh Thy đưa tay lên muốn xoa huyệt thái dương, nhưng khi tay vừa chạm vào lớp băng gạc cô mới nhớ ra trên trán mình bị người đánh cho bị thương.
“Được rồi, vậy nhờ Hướng Minh đi khóa cửa phòng bệnh lại trước nhé, sau đó lấy một chút nước vắt khăn hơi khô rồi đưa đến đây cho mẹ là được” Cô xoa đầu cậu bé rồi núp dưới chăn bông vụng về lau sạch toàn thân.
Quả nhiên tay chân và thắt lưng đều quấn lấy một tâng băng gạc rất dày, ngoại trừ nửa người trên và khuôn mặt thì hiện tại cô gần như không có chỗ nào lộ da thịt ra ngoài, vì vậy muốn tắm cũng không được chỉ có thể miễn cưỡng lau chùi làm cho mình thoải mái hơn một chút.
Tô Hướng Minh nhanh chóng chạy vào phòng tắm tìm một cái chậu để hứng lấy ít nước rồi thử độ ấm của nước, chính mình rửa mặt trước sau khi rửa sạch sẽ thay một chậu nước khác rồi mới bưng ra cho cô dùng.
Một người vắt khăn còn một người lau, sau khi nhanh chóng lau sạch người Tô Quỳnh Thy đã không còn thừa tí sức lực nào.
Lau đến lần cuối cùng cô đưa khăn cho cậu bé sau đó lên tiếng với gương mặt tràn đầy mệt mỏi: “Hướng Minh hôm nay mẹ không thể tắm cùng con được, con tự mình tắm qua một chút đi, đừng có ngâm mình được không?” Tô Hướng Minh ngoan ngoãn đáp lại một tiếng rồi dọn dẹp giúp cô, sau đó ôm quần áo sạch sẽ của mình đi vào phòng tắm.
Khi cậu bé đang tắm mà trong lòng vẫn luôn canh cánh, cũng không dám nhắm mắt lại nhanh chóng tắm xong mặc lên quần áo, lúc bước ra ngoài đã nhìn thấy mẹ mình nằm trên giường ngủ rồi, lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ à, con sẽ cố gắng lớn lên thật nhanh để bảo vệ mẹ thật tốt” Cậu bé cẩn thận trèo lên giường rồi bò đến bên cạnh Tô Quỳnh Thy, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ của cô một lúc lâu rồi mới đưa tay chạm nhẹ vào tóc cô, tay còn lại nắm chặt lấy một ngón tay của mẹ sau đó nằm xuống bên cạnh cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!