Lọc Truyện

Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 83: Một lớp đã san bằng, một lớp khác lại nổi lên

 

“Nhà họ Trần…” Tô Kiến Định cúi đầu, trong mắt hiện lên tia phức tạp.

“Tôi đã nói rồi, anh thả con tôi ra đi” Nhìn thấy chiếc ghế dày như vậy mà dễ dàng bị Tô Kiến Định cắt đi một góc, Lưu Thanh Minh có chút sụp đổ, xụi lơ trên ghế, hét to với Tô Kiến Định.

“Thả cô ta ra đi.” Đưa lưng về phía đám người, Tô Kiến Định phất tay, giọng nói lạnh nhạt, nhà máy vốn ầm ï nháy mắt im ắng trở lại.

Chu Thanh nhanh chóng đẩy đứa bé ra, vẻ mặt ghét bỏ đi tới gân Tô Kiến Định: “Tổng giám đốc, có cần đi hỏi bên kia không? Hai lần này nhất định đều do cùng một người gây ra.

“Nhốt hai mẹ con cô ta ở đây, chờ tôi vê” Tô Kiến Định luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, cho dù mười năm rồi không tiếp xúc với Trần Mộc Châu nhưng anh vẫn không tin được là một người vừa ác vừa ngu xuẩn kể từ khi còn bé lại có thể có được tính toán như vậy, đằng sau nhất định còn có người khác.

Một kẻ nữa bị nhốt cách đó không xa, chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới.

Tô Kiến Định đẩy cửa đi vào, bên trong đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông bị bắt hôm nay không may mắn như Lưu Thanh Mai, vừa được đưa tới nơi này đã bị thẩm vấn, vệ sĩ nếm máu trên dao nhiều năm cho nên ra tay còn tàn nhãn hơn Tô Kiến Định.

Lúc này tên đó bị trói vào cột, cả người không có chỗ nào lành lặn cả, cúi thấp đầu, đã ngất đi.

“Tổng giám đốc, người này hẳn là trong giới, miệng rất cứng, sợ là không tiện hỏi” Vết máu trên mặt tên vệ sĩ còn chưa kịp lau khô, thở hổn hển, đi tới bên cạnh Tô Kiến Định nói.

“Không cần che giấu, thủ đoạn của các người tôi cũng biết ít nhiều, quá trình tôi mặc kệ, tôi chỉ cần biết kết quả.’ Tô Kiến Định cau mày nhìn chòng chọc vào tên đàn ông đã hôn mê, đáy lòng anh đột nhiên dấy lên dự cảm không tốt.

Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, anh đã bỏ sót rất nhiều chỉ tiết, bây giờ cẩn thận hồi tưởng lại, có rất nhiêu chỗ vốn khó mà cân nhắc được, người có thể bày ra chuyện này, nhất định là kẻ có tâm tư kín đáo, rất có thể bị nắm được đẳng chuôi trong một đoạn thời gian, nhưng lại lần nữa tạo rắc rối, trừ phi, kẻ đó có mục đích khác..

Ánh mắt ngưng trệ lại, giống như nghĩ ra điều gì, sắc mặt Tô Kiến Định cứng đờ, quay người đi ra ngoài.

Khi anh lần nữa trở lại nhà kho giam giữ Lưu Thanh Mai, ngoại trừ mấy tên vệ sĩ nằm dưới đất ra thì đã không còn thấy bóng dáng Lưu Thanh Mai và con trai cô ta đâu. Cũng chỉ ngắn ngủi mấy phút, lại có thể làm ra chuyện như vậy, e là đã sớm có dự tính.

Hai mắt Tô Kiến Định phiếm hồng, hung hăng nện đấm vào cửa, khoảng cách của hai nhà máy không xa, có thể không một tiếng động đưa người đi, thực lực của đối phương mạnh hơn anh rất nhiều.

“Tổng giám đốc, có tiếp tục đuổi theo không?” Nhìn nhà máy thành một đống ngổn ngang, Chu Thanh cau mày thận trọng hỏi.

“Tra cho tôi, cho dù thế nào, sống hay chết cũng nhất định phải tìm được Lưu Thanh Mai về cho tôi.” Lân này anh về nước chủ yếu là muốn điều tra về sự cố của Tô mười năm trước, không ngờ anh còn chưa có ra tay lại có người liên tiếp hãm hại hai anh em bọn họ. Trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, nhà họ Trần là cái đầu tiên nổi lên mặt nước, vậy thì anh sẽ đi một chuyến.

Chuyện năm đó xảy ra đã lâu rồi, manh mối trên cơ bản đều không còn chút nào, nghĩ tới đây, bước chân cũng bất giác tăng tốc.

Vừa đi khỏi nhà máy không lâu, vệ sĩ đến báo, tên đàn ông hôm nay bắt được đã chết, hẳn là uống thuốc độc tự vẫn.

Cùng với chuyện mười năm trước, chỉ có một manh mối được đẩy ra bên ngoài, còn tất cả đều bị chặt đứt.

Tô Kiến Định nhìn đồng cỏ bát ngát, trong mắt u ám đi: “Xử lý đi, chuyện này đừng cho cô chủ biết.

Cất bước rời khỏi nơi này, xem ra anh đã rời khỏi Hải Phòng quá lâu, cũng không biết nhà họ Trần đã phát triển mạnh đến như vậy, điều tra lâu thế rồi vậy mà anh chỉ tra được một quản gia không có ý nghĩa gì, không có bất cứ manh mối nào khác, nhà họ Trần, đúng là khiến anh phải nhìn bằng con mắt khác rồi…

Ngồi trên xe, Lưu Thanh Mai ôm Chu Phi Hòa nép vào một góc, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện.

“Chuyện các người yêu cầu tôi đã hoàn thành rồi, số tiền và yêu cầu sau đó, các người có phải nên thực hiện rồi không?” Trong giọng nói còn mang theo sự thăm dò cẩn thận, dáng vẻ thất kinh, nụ cười giả tạo, khóe mắt không giấu nổi nếp nhăn.

“Tôi đưa cô ra, đương nhiên sẽ làm trong lời hứa, trong khoảng thời gian này Tô Kiến Định sợ là sẽ càng điên cuồng, cô cứ qua ở căn biệt thự ở ngoại thành của tôi một thời gian, chờ mọi việc qua đi, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô xuất ngoại, tiền tôi sẽ đưa trước cho cô.”

“Quản gia Phúc, việc này khác với ban đầu chúng ta bàn, cô cũng biết, Tô Kiến Định bây giờ chỉ muốn bắt tôi, nếu còn ở lại Hải Phòng, ai biết anh ta có thể lại tìm được tôi hay không, không đi máy bay được thì tôi có thể đi thuyền, ngồi xe, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, dùng phương tiện giao thông nào tôi cũng chấp nhận, quản gia Phúc, các người không thể cứ vứt bỏ tôi như vậy được…

Lo lắng ông Chu Phi Hòa vào lòng, Lưu Thanh Mai kích động nói.

“Sợ cái gì, nếu tôi đã có thể đưa cô ra, thì nhất định sẽ giấu cô thật kỹ, bây giờ còn chưa đến mức phải chạy loạn, ngược lại sẽ bị phát hiện, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời của tôi, nếu không lại xảy ra việc gì, tôi sẽ không tới cứu cô được đâu.” Sắc mặt Hải Phúc có chút khó coi, lông mày nhíu chặt, Tô Kiến Định cuối cùng đã phát hiện nhà họ Trần là lạ.

“Quản gia Phúc, cô nhất định phải giấu chúng tôi thật kỹ, tôi cam đoan sẽ nghe lời, tuyệt đối không chạy loạn.

Lưu Thanh Minh ngồi trong xe, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hải Phúc trước mặt, thịt trên mặt rung nhẹ.

Không để ý tới Lưu Thanh Mai nữa, Hải Phúc ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc khó đoán, xe nhanh chóng dùng lại ở một tòa nhà cao tầng, Hải Phúc trâm mặt xuống xe, dặn dò lái xe đưa người tới nơi cần đến, mình thì yên lặng trở lại biệt thự nhà họ Trần.

“Cô chủ, mọi việc đã hoàn toàn xong rồi.” Đứng ở cổng, vẻ mặt Hải Phúc nghiêm nghị báo cáo lại sự việc.

Trần Mộc Châu bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm ly rượu, nhắm mắt nhẹ đung đưa.

“Làm tốt lắm, giữ lại bọn họ một thời gian, chờ sóng gió qua đi thì hãy giải quyết cả hai mẹ con họ, bao giờ thì mẹ tôi về?” Tô Quỳnh Thy đang nằm trong bệnh viện, kết quả mà cô ta muốn hoàn toàn không đạt được, thời gian đã không còn nhiều rồi.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT