Chương 93: Lại bị bắt cóc
Sự hoang mang đã đi qua, giờ chỉ còn lại sự phẫn nộ. Cô đáp lại mà không hề sợ hãi chút nào. Tô Quỳnh Thy đẩy cái tay đang giữ chặt cằm mình ra, xoa xoa cái cằm đang bị đau.
Cô ngồi trên giường, xê dịch vào bên trong dán sát vào tường, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người. Tô Quỳnh Thy không muốn ở cùng với người này nữa.
Anh đang tức giận nhưng lại bị động tác của Tô Quỳnh Thy làm cho phải bật cười. Nhìn cái cằm hồng hồng của cô, Hoắc Hải Phong kéo mạnh tay cô, kéo Tô Quỳnh Thy tới bên cạnh mình. Anh cẩn thận từng li từng tí xoa cho cô: “Là lỗi của tôi. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn. Còn đau không?”
“Hoắc Hải Phong, đầu óc của anh có vấn đề à? Tôi không thích anh. Tôi đã lập gia đình rồi, cũng sinh con luôn rôi. Phiền anh mau rời khỏi đây đi. Chỗ của tôi không chào đón anh!”
Cô nói một hơi hết những lời mà mình giấu trong lòng từ lâu, sau khi nói xong cảm thấy thật thoải mái. Tô Quỳnh Thy tránh xa bàn tay to của anh, “hừ” một tiếng rồi nằm xuống. Cô nhắm chặt hai mắt, mặc kệ người còn lại trong phòng, điện thoại di động cũng được để sát vào bên cạnh.
“Được, Tô Quỳnh Thy, để tôi xem em giỏi tới đâu!” Hoắc Hải Phong cười gắn, nhìn cô gái đang chui trong chăn không ra kia một cái, sau đó quay người rời đi. Anh tức giận tới mức đau cả đầu, lái xe nhanh như chớp rời khỏi bệnh viện.
Chẳng biết anh trúng tà gì mà lại cho rằng cô gái kia nũng nịu với mình là thay đổi thái độ. Tất cả chỉ là suy nghĩ chủ quan, tự bản thân anh nghĩ ra mà thôi. Càng nghĩ càng giận, mặt Hoáắc Hải Phong sụ xuống. Anh hung hăng đập vào vô-lăng một cái. Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe đã chạy rất xa.
Trong phòng bệnh, giờ chỉ còn lại một mình Tô Quỳnh Thy. Trên mặt Hải Phúc lộ ra nụ cười, chị ta mặc một bộ đồ của y tá, đeo khẩu trang, trên tay cầm rất nhiều thuốc. Hải Phúc không cần tốn nhiều sức cũng khiến cô bị hôn mê, sau đó đưa từ trong bệnh viện ra ngoài.
Sau khi rẽ trái, rẽ phải, gần như đã đi dạo hết một vòng Hải Phòng, chị ta mới bí mật lái xe đưa Tô Quỳnh Thy đến nơi cần tới.
Lúc mặt trời đỏ rực mọc lên, cô đã bị Trần Mộc Châu trói chặt trên ghế đặt ở vách đá. Cách đó không xa, một chiếc camera được đặt ở phía trước mặt. Nó có thể quay được trạng thái và vị trí hiện tại của Tô Quỳnh Thy một cách rõ ràng. Cô ta bấm thời gian để gửi video mà mình có tới điện thoại của Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong.
Sau đó, Trần Mộc Châu mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Tô Quỳnh Thy, cúi đầu đợi tin tức.
Sáng sớm, Tô Kiến Định vẫn còn hơi buồn ngủ, khi nhận được tin nhắn cũng không quá để ý. Anh ấy chỉ đảo mắt nhìn qua một chút, ngay cả video cũng chẳng thèm mở ra, lập tức vứt sang một bên, sau đó ngủ tiếp.
Hoắc Hải Phong lái xe cả đêm ở bên ngoài, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Anh đang định lái xe vê thì nửa đường lại nhận được tin nhắn. Nhờ sự việc của năm năm trước, anh đã tập được thói quen đọc tất cả tin nhắn nhận tất cả cuộc gọi.
Hoắc Hải Phong thờ ơ mở video ra, hình ảnh trong video được quay từ trên vách núi, xa xa là biển rộng vô tận.
Cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy rất quen thuộc. Anh cau mày kiên nhẫn xem tiếp. Chẳng bao lâu sau, hai người lần lượt xuất hiện trong tâm mắt, trong đó một cô gái có vẻ hơi mập đang khiêng một người.
Nhìn kỹ lại thì người đang bị khiêng trên vai kia, nhìn rất quen mắt. Đến khi người kia được một người khác trói chặt, tiện tay nâng đầu của cô gái kia lên, Hoắc Hải Phong mới biết được tại sao mình lại thấy quen mắt.
Đó chẳng phải là Tô Quỳnh Thy đáng ra giờ phải đang ở bệnh viện sao? Anh thâm mắng bản thân mình mấy câu, vốn đang khoan thai lái xe, giờ thì lao vùn vụt để trở lại bệnh viện.
Phong độ ngày thường đã biến mất, Hoắc Hải Phong vội vã vọt vào trong phòng bệnh. Quả nhiên, tìm kiếm từ trong ra ngoài đều không thấy người.
“Mẹ kiếp!” Hai chữ này gần như được phát ra từ kẽ răng. Anh hung hăng đẩy một cái bàn ở bên cạnh đổ xuống. Hoắc Hải Phong lấy điện thoại ra vừa gọi điện vừa đi xuống lầu: “Chu Thanh à! Bây giờ, cậu lập tức thông báo cho Vũ Tuyết Phương và Trần Tuấn Tú tới vách núi của năm năm trước. Đi xem Tô Kiến Định đang làm gì? Nói với anh ta rằng Quỳnh Thy đã xảy ra chuyện rồi.”
Sau khi gọi hai cuộc nhưng không thấy có người bắt máy, Hoắc Hải Phong chỉ đành gọi điện thoại cho Chu Thanh. Chỉ nhìn địa điểm thôi cũng biết người làm chuyện này là Trân Mộc Châu. Anh lái xe với tốc độ cực nhanh, không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ. Quãng đường đáng ra phải mất hai tiếng lái xe thì giờ đã rút ngắn còn năm mươi phút.
Nhà kho vẫn giống như năm năm trước, vẫn cũ kĩ và bẩn thỉu như vậy.
Hoắc Hải Phong cau mày bước nhanh về phía sau của nhà kho. Quả nhiên, Tô Quỳnh Thy đang gục đầu ngồi trên ghế cách đó không xa. Tóc cô đang bay bay trong gió, thân thể gầy yếu như có thể bị gió thổi rơi xuống vách đá bất cứ lúc nào. Điều này khiến Hoắc Hải Phong nhìn mà hoảng sợ, vội vã chạy về phía trước.
“Hỉa Phong, anh còn tới nữa là cái mạng nhỏ của cô ta cũng xong đời đấy” Một giọng nói dịu dàng với ngữ điệu bình thản vang lên. Trần Mộc Châu giơ một tay lên, đặt con dao sắc bén trên cổ của Tô Quỳnh Thy.
Hoắc Hải Phong nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi rõ. Lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng anh, Hoắc Hải Phong lạnh lùng nhìn cô ta: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?” “Em muốn làm gì? Ha ha ha…” Trân Mộc Châu vừa cười vừa khóc, con dao nhỏ trên tay khẽ rung.
Thấy cảnh này, anh giật mình sợ hãi.
Sau khi cười đủ, cô ta lại nói tiếp: “Phải là em hỏi bọn anh mới đúng chứ, rốt cuộc bọn anh định làm gì?” “Muốn khiến em thân bại danh liệt à? Hay chỉ vì không thích em nên muốn người khác sỉ nhục em?” Trần Mộc Châu rơi vào trạng thái điên cuồng, cô †a đứng trên vách núi.
Một bước ở phía sau của Tô Quỳnh Thy là vách núi, vị trí này chẳng cần Trần Mộc Châu ra tay, chỉ cần sơ ý một chút thì cả người, cả ghế sẽ rơi xuống dưới.
“Chỉ cần cô thả Quỳnh Thy ra, cô muốn gì tôi cũng sẽ thỏa mãn cô” Hoắc Hải Phong cẩn thận bước từng bước một tới gần, giọng nói trở nên nhỏ nhẹ. Anh nhìn vào hai mắt của cô ta, sắc mặt dần dần trở nên dịu dàng.
“Hải Phong, anh có biết em cần anh không? Em thích anh, thích anh từ rất lâu rồi…” Trần Mộc Châu bước lên một bước, như sốt ruột muốn giải thích gì đó, cô ta nhìn Hoắc Hải Phong với vẻ lo lắng.
“Được, cô muốn cái gì tôi biết hết.
Mộc Châu à, qua đây đi, qua bên này đi” Anh nhích tới gần.
Dưới tình huống này, nếu chọc giận Trần Mộc Châu thì cũng như giật kíp của lựu đạn. Vì thế anh phải từ từ tiến tới.
“Hải Phong, anh thực sự chấp nhận em sao? Em đã bị… Em đã bị…
Em đã bị ô uế rồi. Hải Phong, em đã bị làm bẩn rồi. A a a al” Đang nói giữa chừng thì Trân Mộc Châu đột nhiên thét lên lùi lại phía sau.
Cô ta nhìn Hoắc Hải Phong với sắc mặt trắng bệch, một tay đặt ở trên ghế mà Tô Quỳnh Thy đang ngồi, một tay giơ con dao về phía anh: “Các người đều là kẻ lừa đảo. Tôi bị Tô Kiến Định phá hủy rồi. Cuộc đời của tôi đã bị Tô Kiến Định phá hủy rồi. Anh gọi anh ta tới đây, lập tức gọi anh ta tới đây ngay, nếu không… tôi sẽ giết cô ta!” Tay trái của Trân Mộc Châu đưa về phía sau, con dao nhỏ lập tức đặt lên cái cổ mịn màng của Tô Quỳnh Thy, một vết máu mảnh hiện lên.
Thấy thế, hai mắt Hoắc Hải Phong trở nên đỏ bừng: “Tô Kiến Định sẽ tới đây ngay, Trần Mộc Châu, cô đừng kích động. Cẩn thận một chút, chỗ đó gió rất lớn, cẩn thận một chút…” Thấy Tô Quỳnh Thy lung lay sắp đổ, cảnh tượng của năm năm trước lại hiện về trong đầu anh một lần nữa.
Hoắc Hải Phong cảm thấy hai mắt mình đang mờ dần, anh giơ tay ra, cố gắng ổn định tâm trạng của người điên trước mắt. Tay kiên thì móc điện thoại di động trong túi, gọi điện thoại cho Tô Kiến Định.
Lần này, đối phương bắt máy rất nhanh: “Rốt cuộc bao giờ anh mới đến?” Giọng nói lạnh như băng truyền đi, hai mắt Hoắc Hải Phong vẫn nhìn chằm chằm Trần Mộc Châu, không dám phân tâm một giây nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!