Chu Lịch Bình nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, rất nhanh nói: "Chúng ta khi đó tiến hành điều tra về một cái bóng trắng, thậm chí sử dụng cả công nghệ máy tính để khôi phục lại hình ảnh của cái bóng ấy, nhưng vì camera ghi hình có thể nhầm lẫn nó với khói ở nhà bếp, sác xuất khôi phục được rất thấp!Chỉ biết là trong hồ sơ có ghi lại sự xuất hiện của nó, nhưng cái bóng không hề tiến vào phòng bếp, mà chỉ đứng ở ngoài cửa! ( phòng bếp có hai cửa chính, tại sảnh có để một cái bàn ăn lớn, thường được dùng để nếm thức ăn hoặc là nơi để thảo luận về món ăn đó, cửa phòng bếp thì làm từ thủy tỉnh trong suốt, để đầu bếp có thể thuận tiện dễ dàng theo dõi bên trong)"
Lãnh Mặc Hàn nhíu mày nhìn về phía Chu Lịch Bình,:"Án phóng hỏa có thể nghi ngờ là do cái bóng trắng đó gây ra, vì cái gì khi ấy không triệt điều tra cho rõ?"
Trang Hạo Nhiên cũng nhanh chóng nhìn về phía Chu Lịch Bình! !
Chu Lịch Bình nghe vậy liền trầm mặc không lên tiếng, tay cầm văn kiện, lấy ra cuốn sổ màu đen kẹp giấy A4, ngón tay chỉ vào cái bóng trắng ở ngay gần cái bàn bằng thép để trong phòng bếp:"Chúng ta có bản tư liệu này, cái bóng này đích thị không tiến vào, bởi vì hắn xuất hiện trong khoảng thời gian ấy, nhưng vì cửa đã đóng chặt! Hắn nghĩ muốn tiến vào cũng tiến không được! !"
Trang Hạo Nhiên tâm trạng chùng xuống như vừa bị giáng một búa, thong thả vươn tay ra, mặt anh biểu lộ tia kích động, tay cầm lấy tờ giấy A4, nhìn thấy bên trên một màu đen, chỉ thoáng qua một bóng trắng không nhìn rõ, cái gì cũng thấy không được, trong lòng chợt dấy lên một cỗ bi thương, anh vẫn như cũ nén đau thương lắc đầu nói:"Không thể. . . . . . Không thể như thế được! Thật không có khả năng! ! Chú Đường tuyệt đối không có khả năng phạm sai lầm như thế được! ! Không có khả năng!"
"Nếu ông ấy có ý định mưu sát, vậy sẽ không chỉ chịu án chung thân! !"Chu Lịch Bình bi phẫn nói:"Mà ông ta phải chết mười năm về trước mới phải! !"
Trang Hạo Nhiên nhấc mí mắt, đôi mắt mang theo giận dữ nhìn về phía Chu Lịch Bình, tay nắm chặt tờ giấy A4, vò tròn lại như một quả bóng.
Lãnh Mặc Hàn cảm thấy đối sự việc này, hoàn toàn có thể thỉnh giáo Chu Lịch Bình, liền nhanh chóng đi tới trước mặt cậu ta, anh đưa mắt trao đổi Trang Hạo Nhiên, rồi khẩn thiết nhìn về phía Chu Lịch Bình nói:"Chu cảnh quan, tôi tin tưởng khi ấy trong hồ sơ có phát hiện tại hiện trường, các người nhất định đã chụp được chứng cứ! Tôi có thể nhìn xem ảnh chụp lúc đó không! ?"
"Không thể!"Chu Lịch Bình trực tiếp từ chối, lạnh lùng cương quyết nói:"Đây là văn kiện mật của nội bộ cục cảnh sát, không thể tiết lộ ra ngoài, tôi hôm nay đến đây, chính là muốn đổi lấy cảnh sát trưởng, nếu không phải, chắc chắn tôi không bao giờ đặt chân tới khách sạn này, chỉ cần tôi nghĩ đến những người bị thiêu sống, còn có người nhà của họ quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết, tôi liền hận không thể băm vằm hung thủ ra từng mảnh! Hắn giết chết mười mạng người, hại ba gia đình li tán, tan nhà nát cửa!"
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung, khuôn mặt căng thẳng, tay co giật nắm chặt tờ giấy A4 kia, gân xanh mu bàn tay nổi lên, run rẩy như muốn giết người!
Tiêu Đồng đứng một bên, nhìn thấy tình trạng này của Trang Hạo Nhiên, cô căng thẳng tới độ túa ra mồ hôi lạnh.
Lãnh Mặc Hàn thì hai mắt lưu chuyển nhanh, suy nghĩ về sự việc. . . .
Chu Lịch Bình chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn với những người khác nhanh chóng hỏi:"Vì cái gì mà sự việc xảy ra cách đây mười năm nay mới bắt đầu truy xét? Các người không tin vào khả năng điều tra của cảnh sát sao? Ông ta đã nhận tội, ông đã sám hối, các người hoàn toàn không tin?"
Trang Hạo Nhiên nghiến răng, hai mắt run rẩy kích động, không nói.
Lãnh Mặc Hàn trong khoảnh khắc này lại từ từ nâng đầu lên, nhìn về phía Chu Lịch Bình,:"Cảnh quan, ngài xử án nhiều năm như vậy, tôi tin tưởng, trực giác của trinh thám hoàn toàn chuẩn xác, đúng chứ?"
Chu Lịch Bình trầm mặc nhìn anh, không tán đồng cũng không phủ định câu nói này.
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía ông, thản nhiên mỉm cười:"Chúng ta mỗi người đều sống trong một khoảng thời gian nhất định, năm tháng trôi qua, hẳn có thể có một loại trực giác, cảm giác được một người là người tốt hay người xấu, bọn họ trên người đều phát ra một cỗ hương vị khác nhau! Chính là họ bị ông tự mình bắt giam, mặc kệ họ có phải hung thủ gây ra án phóng hỏa hay không, nhưng hẳn cả đời này, ai cũng là quà tặng của mùi hương. . . . . . Nhưng lại đâu phải ai cũng có thể lưu lại mùi hương này. . . . . ."
Chu Lịch Bình nghe câu này, lại trầm mặc nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên trong lúc này, không nghĩ nhiều, chỉ nặng nề thở một hơi, anh thu hồi ánh mắt, bình tĩnh xoay người, đi ra khỏi phòng bếp, bước qua cửa lớn, cứ thế chầm chậm đi ra ngoài. . . . . .
"Lão Đại! ! Người muốn đâu?"Tiêu Đồng rất nhanh chạy về hướng Trang Hạo Nhiên, cảm thấy kỳ quái liền hỏi.
Trang Hạo Nhiên mặc nhiên không lên tiếng, chỉ chuyển động nện từng bước chân, thong thả đi phía trước, bóng dáng dần mất hút trong đêm tối . . . . . .
Bệnh viện! !
Màn đêm buông xuống, bệnh viện, vốn kiến trúc một màu trắng toát, lại sừng sững đứng giữa màn sao đêm tiết trời mùa hạ, đem đến một cảm giác nặng trĩu, bất luận là màu trắng kia có lóe sáng ngời ngợi đi nữa, đều không cách nào giảm đi thương đau.
Trong phòng bệnh đặc biệt, người hô hấp thở ra một làn hơi trắng như sương, bên cạnh là một bó hoa bách hợp, cứ như thế tươi tắn nở rộ.
Đường Chí Long mặc áo trắng bệnh nhân, mái tóc cũng bạc đi, trên mặt chằng chịt vết nhăn, ông buông ánh mắt nhìn xuống, cau môi lo lắng, ông cứ như vậy tiều tụy nằm ở giường bệnh, giống như khó ngủ, lông mày ông nhăn lại, môi khẽ hở ra, ngực thì phập phồng thở. . . . . .
Trang Hạo Nhiên an tĩnh yên lặng đứng cạnh giường bệnh, sắc mặt bình tĩnh, cúi đầu, nhìn về phía khuôn mặt nhăn nheo hốc hác của Đường Chí Long, tóc trắng buông xõa lộn xộn, dường như một sinh mệnh sắp hoàn toàn biến. . . . .Trong lòng chợt cảm thấy chua xót, anh nặng nè chớp mắt, tựa hồ không đành lòng nhìn ông, chỉ tĩnh lặng mà ngồi bên giường bệnh, nhìn bàn tay nhăn nheo lại bị thương của ông, một số nơi đã bị phá, nghe nói nơi ngục giam, mỗi ngày tù nhân đều phải bê đá hoặc đào mỏ. . . . . .
Anh thở dài một hơi, đôi mắt thoáng qua tia bi ai, dằn nén lại cảm giác chua xót trong lòng, thong thả vươn bàn tay ra, nhu thuận nắm lấy bàn tay Đường Chí Long, bàn tay ông rất thô ráp, tâm anh đau như dao cắt, anh cúi đầu, đôi tay đưa ra nắm lấy bàn tay đã trải qua vô số đau thương kia, nhắm mắt lại, bàn tay xoa bóp nhẹ nhàn trên mu bàn tay ông, nước mắt run rẩy tràn ra từ khóe mắt, trượt dọc theo mũi chảy xuống. . . . . .
Có lẽ anh cảm nhận được nỗi đau này như thể chính mình là người bị thương. . . . .
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail :
[email protected].
Đường Chí Long tiều tụy nằm trên giường, mắt hơi dao động, hé ra nhìn xung quanh, rồi dừng lại trên thân ảnh của Trang Hạo Nhiên đang ngồi bên giường của mình, anh đang cúi đầu, nắm lấy tay ông lộ ra tia ưu thương, ông dời mắt đi, lấy lại sự bình tĩnh, nhìn thấy cuộc sống của mình trên người đứa trẻ này, giọng khàn khàn kêu:"Hạo nhiên đấy à. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên chợt ngẩng đầu lên, mang bao nhiêu bi thương đau lòng trong mắt nhìn về phía Đường Chí Long, anh như một đứa trẻ, khổ sở nén lại, nhưng vẫn đau lòng, cúi đầu che đi nước mắt đang rơi, nghẹn ngào khàn khàn nói:"Chú. . . . . . Mười hai năm trước, con tưởng người đã chết, con khóc liền mấy ngày đêm, lần đầu tiên trong đời cầu xin ông trời, chỉ cần làm cho người sống lại, con nguyện lấy chính mạng sống mình hoán đổi! Chỉ là. . . . .Giờ phút này con lại phát hiện người vẫn còn sống, con thật sự mừng phát điên đi, trong lòng thật đau quá! Phải làm thế nào, mới có thể giúp người an hưởng tuổi già. . . . . . Phải thế nào làm, mới có thể cưới được con gái người, giống như tất cả lão nhân gia, gần cuối đời có thể tận hưởng những năm tháng còn lại. . . . . chỉ cần nghĩ đến chú trong tù, phải vật lộn để sống qua ngày, con không chỉ cảm thấy đau lòng! Nếu có thể thay đổi, con thực sự muốn người đi tù là con! “
Anh nói xong, vẫn cứ nắm chặt lấy tay lão nhân gia, cúi đầu, ma sát với tay anh, nước mắt cứ thế trượt xuống. . . . . .
Đường Chí Long trong nháy mắt bị kích động, đôi mắt cũng ứa lệ, trên khuôn mặt để lộ sự mất mác cùng bi thương, nhìn đứa nhỏ này.
"Con mới đến lúc nãy thôi. . . . . ."Trang Hạo Nhiên cúi đầu, lại kích động run rẩy trong lòng, nghẹn ngào nói:”Con nghĩ, người ở bệnh viện như thế này, cả ngày trong phòng bệnh, làm bạn với bốn bức tường. Trong quá khứ kia người có bao nhiêu vẻ vang hào hùng, được vạn người kính phục? Con biết chú không phải người như vậy! ! Người không thể như vậy! Con không tin, con tuyệt đối không tin, người là hung thủ phóng hỏa! Con không tin! ! Con tuyệt đối không tin!"
"Hạo nhiên. . . . . ."Đường Chí Long kích động nghẹn ngào gọi anh.
"Con không tin. . . . . . Con. . . . . . Không tin. . . . . ."Trang Hạo Nhiên lại cúi đầu, nắm tay ông, một trận đau lòng khóc lên, kích động nước mắt tuôn rơi, khổ sở nói:"Thật hy vọng có thể cả đời này như vậy ở bên người! Mãi mãi ở bên cạnh người. . . . . ."
Đường Chí Long hai mắt ngấn lệ, sắc mặt tái nhợt như bệnh đậu mùa, đưa mắt nhìn trần nhà, vẫn để đứa nhỏ kích động run rẩy nắm chặt tay mình, ngực ông nặng trĩu như hàng vạn ngọn núi đè lên, vẫn như cũ không oán trách hay hối tiếc.
Bầu trời vẫn lấp lánh vạn ánh sao, chúng ta có thể nhìn ngắm trời sao ngày hôm nay, kỳ thật đã trôi qua ba vạn năm, bởi vì thời gian quá xa, cho nên giờ phút này mới xuất hiện nơi chúng ta. . . . . . Thực tế. . . . . . những ngôi sao ban đầu có thể đã biến mất. . . . . .Nhưng ánh sáng của những ngôi sao ở thời điểm này. . . . . . Vẫn còn tồn tại. . . . . . Có lẽ, nó sẽ là chủ để muôn thuở của cuộc sống.
Khách sạn Á Châu! !
Tiệc ngoài trời, có nến thắp sáng khắp nơi trông rất lãng mạn và xa hoa trên tông nền trắng sang trọng, ngay cả khăn ăn cũng được gấp theo hình hoa sen đầy tinh tể, ánh đèn nhấp nháy, vừa mang vẻ tinh khiết lại vừa đủ sáng, những ly rượu được xép thành tầng cao 1 thước 5, từng đóa hoa bách hợp rực rỡ càng tôn lên nét thanh nhã, mỹ lệ, rượu trái cây mở ra như đài phun nước, từ từ chảy ra, nồng đượm hương vị hoa quả tươi, dưới ánh sáng màu xanh càng thêm vẻ tươi mới như vừa được nấu xong.
Bồi bàn một thân mặc đồng phục màu đen , ai ai đều được huấn luyện kĩ càng chuyên nghiệp, bày ra tất cả ly rượu, bên kia có tất thảy bảy mươi loại ly thủy tinh, trông hết sức độc đáo, phản chiếu ánh sáng lại càng lung linh ấn tượng.
Có rất nhiều đá, từng lớp tứng lớp khí lạnh tản ra, vải tím nghênh đón gió biển phiêu động, tạo ra tầng tầng lớp lớp mềm mại dịu dàng, quả nhiên thật mê người.
Khách tới tham quan, Nhã Tuệ khẩn trương bận rộn trong ngoài, một hồi thì xác định chỗ ngồi, một hồi thì phân phó nhân viên đưa danh sách các bậc thầy về rượu, xác định là mười hai người, lát sau họ còn phải đi thi đấu, cô lại vội vã bận rộn đi ra ngoài, đã thấy khách khứa lần lượt đi vào, ai ai cũng mặc lễ phục sang trọng thập phần hoa lệ, vui vẻ cười nói với nhau, cô nhất thời nhớ tới Đường Khả Hinh, tim đập loạn nhịp nghĩ : Khả Hinh, đêm nay không biết cô ấy có tham gia yến hội không?
Một nữ phục vụ mặc đồng phục đen, tay cầm một quả cầu hoa đi phía trước, nghiêng mặt nhìn Nhã Tuệ, đôi mắt ánh lên tia tàn nhẫn cùng đắc ý.