"Tiểu thư! ! Chúng ta phải mau chóng đi thôi! ! Chủ nhân đã đến sân bay , chúng ta lập tức đi cùng ngài ấy tụ hợp! Ở đây tất cả giao cho chúng tôi, Tưởng Thiên Lỗi đã tiến vào! ! Nhiệm vụ của cô đã đạt được !" Cô ta nắm chắc thời gian, lại thúc giục Như Mạt! !Như Mạt cắn chặt răng, hơi ngửa mặt, run run kích động, hai mắt ngấn lệ, muốn ở lại nhìn một màn này, nhưng cũng biết sự tình khẩn cấp, nên mặt lạnh xoay người, trước một bước đi vào bên trong phòng, thay đổi trang phục, chuẩn bị thừa dịp trời tối rời khỏi khách sạn Á Châu, tất cả về Tưởng Thiên Lỗi, đều vứt bỏ, từ nay về sau, chỉ vì báo thù! !
***
Phòng ăn Hải Dương!
Lý Tình, trưởng bộ phận phòng ăn nhận được điện thoại, hai mắt cô chợt lóe, tức khắc cúp điện thoại, bước nhanh tới trước mặt các trưởng phòng khác, nhanh chóng truyền đạt lại, sau đó không bao lâu, tổng quản lý Hoắc Minh đã bộc lộ vẻ khẩn trương cùng cấp tốc, dẫn theo quản lý an ninh, còn có vài nhân viên an ninh mặc âu phục màu đen đi xuống phòng ăn Hải Dương, đã nhìn thấy Lý Tình trầm mặc thông báo cho những đồng nghiệp khác, các cô mỗi người đứng giữa khách mời, toàn bộ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh không lên tiếng, kỳ thực trong lòng đã rất sợ hãi nhẹ gật gật đầu.
Hoắc Minh mặt bộc lộ vẻ tươi cười mà bình tĩnh, nhìn về phía khách mời đang hưng phấn dùng cơm, nói: "Các vị khách mời tôn quý, tôi là tổng quản lý Hoắc Minh của khách sạn Á Châu, cảm ơn các vị hôm nay đã hạ cố đến phòng ăn Hải Dương dùng cơm, chỉ là vừa nhận được thông báo, phòng ăn có chút sự cố về điện, xuất hiện tình huống trục trặc! Kỹ sư của chúng tôi đã kiểm tra đo lường, sau đó có thể phòng ăn sẽ bị ngắt điện, vì lý do an toàn, cho nên phòng ăn Hải Dương chúng tôi tối nay đóng cửa sớm, đối với sự việc này tạo thành bất tiện đến mọi người, hết sức xin lỗi!"
Nhân viên phòng ăn, nhao nhao khom lưng gửi lời xin lỗi! !
Các vị khách mời quay mặt nhìn nhau, đều mang theo thất vọng ồ lên, cảm thấy chuyện này quá đột ngột! !
"Để biểu đạt lời xin lỗi, cho nên chúng tôi quyết định, đêm nay các vị dùng cơm ở phòng ăn chúng tôi, toàn bộ miễn phí, sau đó còn tặng các vị gói ăn uống trong ba ngày, hi vọng các vị có thể thông cảm cho hành động thất lễ lần này của phòng ăn chúng tôi!" Hoắc Minh nói xong, lại hết sức xin lỗi cúi đầu, xin tha thứ! !
Các vị khách nghe thấy tổng quản lý đã nói như vậy, đành phải nhao nhao thôi, mỗi người cũng có chút mất hứng để dao nĩa xuống, dẫn các bạn nhỏ nhao nhao đứng lên, nhân viên phòng ăn, trong nháy mắt nhanh chóng xin ý kiến đi ra ngoài, Hoắc Minh cùng vài nhân viên khác nhao nhao trầm mặc đứng một bên, khẽ gật đầu, cho đến khách rời đi hết, Lý Tình nhanh chóng liếc nhìn tổng quản lý một cái, liền lập tức đi ra ngoài chăm sóc khách rời đi, đến trước sân khấu lấy gói ăn uống! !
"Mau! !" Quản lý an ninh đứng ở một bên, nhìn khách đã rời khỏi, liền tức khắc phân phó tất cả nhân viên, lập tức rời khỏi! !
Nhân viên phòng ăn Hải Dương, lúc này, mới lập tức sợ hãi run như cầy sấy chạy ra khỏi phòng ăn, nhao nhao kinh ngạc nghĩ: Sao có thể có bom? Ai bỏ vào ! ! ?
Một xe cảnh sát, trong nháy mắt thắng gấp trước đại sảnh khách sạn! !
Một phụ nữ, mặc sơ mi cùng với váy ngắn đen, mở cổ áo, thập phần thời thượng cùng gợi cảm, khí thế lạnh lùng, làm người ta không dám liếc mắt, năm người đàn ông mặc cảnh phục đen, theo sát phía sau, xách theo năm cái hộp đi xuống xe, quản lý đại sảnh Từ Trạch Minh lập tức dẫn theo phó quản lý, nhanh chóng đi tới, nhìn về phía phụ nữ dẫn đầu này! !
"Chuyên gia phá bom! Phương Di!" Cô nhanh chóng đưa ra giấy chúng nhận trong tay! !
Từ Trạch Minh hai mắt tức khắc sáng ngời, lập tức dẫn cô nhanh chóng đi vào trong, hai viên cảnh sát cũng bắt đầu khởi động chương trình mới nhất, mở ra thiết bị đo lường trong lòng bàn tay, chỉ cần có liên quan đến bom phát ra cảnh báo, cũng có thể kiểm tra ra được, cho đến khi bọn họ hắn đi tới tầng lầu, tín hiệu cảnh báo kia càng lúc càng mãnh liệt, chỉ thấy một người đàn ông dẫn đầu, lúc đi theo Phương Di về phía trước, phát hiện khách sạn tồn tại hai điểm sáng, một cái ở phòng ăn Hải Dương, một cái ở tầng lầu phụ! !
Anh ta lập tức nhíu mày, nhanh chóng thông báo nói: "Tổ trưởng! ! Tôi phát hiện có hai chỗ phát ra tín hiệu! !"
Phương Di trong khoảnh khắc xoay người, nhìn về phía người đàn ông, thập phần bình tĩnh nhíu mày nói: "Hai chỗ! !"
"Vâng! !" Anh ta tức khắc lên tiếng trả lời! !
"Lập tức thông báo tổng bộ, hơn nữa cử thêm người qua đây! ! Trước tiên cậu tới phòng ăn Hải Dương, tôi sẽ xử lý nơi khác !" Cô nói xong, tức khắc xoay người mặt lạnh đi về phía trước, giày cao gót nện trên mặt đất, trong nháy mắt liền sáng lên dụng cụ kiểm tra bằng da của mình, nó phát sáng lên, đến gần mười tầng tường thủy tinh công nghiệp của khu bạch hổ kia, phát hiện thiết bị kiểm tra càng lúc càng sáng, mi tâm cô nhìu chặt, cũng không phát hiện ra, phía trước có một bóng người âm lãnh, đang bí mật nhìn chằm chăm cô! !
Tín hiệu truyền đến! !
Hắn ẩn nấp trong bóng đêm, nhận được nhắc nhở, liền cắn răng, lại bình tĩnh đi về phía trước.
Một chiếc xe thương vụ màu đen, hướng về phía khách sạn Á Châu vọt đến, Mỹ Linh cùng Thanh Bình bắt đầu nhanh chóng hoạt động ngón tay, chuyển nhập tài liệu về thuần thú sư, để hình thành đồ ảnh của hắn, bắt đầu thay vào hình ảnh trên khách sạn Á Châu, nhấn Enter, để cho phần mềm thế giới lộng lẫy, bắt đầu hoạt động số liệu nhanh chóng tìm kiếm, một chiếc Ferrari màu đen khác cũng như tên bắn, hướng khách sạn Á Châu lủi thẳng đến ————
Di động vào lúc này, nhanh chóng vang lên! !
Lãnh Mặc Hàn hai tay nắm chặt vô lăng, vừa lái xe, vừa liếc nhìn màn hình điện thoại một cái, là điện thoại của Tiểu Nhu, hai tròng mắt anh lóe ra, vì sự tình khẩn cấp, vẫn không nhận điện thoại, lại đạp mạnh chân ga lao thẳng về phía trước !
Bệnh viện! !
P/s: ai mún đọc trước 100 chương thì hãy liên hệ gmail :
[email protected]"Nghe điện thoại! Nghe điện thoại đi!" Tiểu Nhu thật khẩn trương cầm di động, không ngừng nghe tiếng chuông kia, chính là không có người nghe điện thoại! !
Lâm Bạch Bạch đứng một bên, đều khẩn trương muốn chết, nhìn Tiểu Nhu như vậy, cô lại ôi trời một tiếng, lập tức đoạt lấy, kêu to: "Cô không có sức hấp dẫn! ! Để tôi gọi! !"
Cô nói xong, lại trong nháy mắt nhẫn số điện thoại của Lãnh Mặc Hàn, lại khẩn trương gọi anh! !
Hai cô gái nhỏ này, cũng không biết còn có một Tô Thụy Kỳ, là nên thông báo nhất! !
Chiếc Ferrari màu đen! !
Lãnh Mặc Hàn không ngừng lái xe, vượt vài cái đèn xanh đèn đỏ, cũng ngang nhiên không đếm xỉa, lại nhanh chóng đạp mạnh chân ga, lao thẳng về phía trước, thế nhưng di động kia không ngừng vang lên, rồi lại vang, anh nghe thật sự là có chút sốt ruột cùng buồn bực, liền trong nháy mắt cầm di động lên, nhấn nút nghe lập tức nói: "Tiểu Nhu! ! Anh hiện tại không có thời gian cùng em trò chuyện..."
"Chờ một chút! ! !" Lâm Bạch Bạch ôm di động, khẩn trương xé giọng quát to lên: "Đường Khả Hinh ăn trúng thuốc kích dục —————— "
Két ————
Chiếc Ferrari màu đen bỗng nhiên thắng gấp ngay giữa đường lớn! ! Lãnh Mặc Hàn mở to mắt, cầm di động, ngẩng đầu, thực sự khiếp sợ cùng không thể tin nổi kêu lên: "Cô ấy... Cô ấy... Cô ấy sao có thể ăn thuốc kích dục?"
"Cô ấy chính là ăn thuốc kích dục ———— thực sự! !" Lâm Bạch Bạch lại quát to lên: "Tôi xác định cô ấy nuốt phải xạ hương hoa! ! Bác Phúc nói ———— "
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt cảm giác lòng bàn tay mình tê dại, thiên tính vạn tính, không tính được Đường Khả Hinh đang ở nơi nào, hai mắt anh chợt lóe, tức khắc cúp điện thoại, sốt ruột gọi điện thoại cho Thanh Bình cùng Mỹ Linh! !
"A lô! !" Thanh Bình kỳ quái nhận điện thoại, nói: "Lão đại!"
"Lập tức tìm cho ra Khả Hinh cho tôi! ! Điều động camera đến xem! ! Thuận tiện liên lạc với mấy người Thi Ngữ, hỏi cô ấy hiện ở đâu! Nghe nói Khả Hinh ăn thuốc kích dục! !" Lãnh Mặc Hàn không chờ Thanh Bình có phản ứng, liền nhanh chóng cúp điện thoại, lại khẩn cấp gọi cho Trang Hạo Nhiên! !
Xe thể thao màu trắng, như tên bắn chạy về phía trước! !
Trang Hạo Nhiên tay cầm vô lăng, hai tròng mắt bộc lộ ánh nhìn kịch liệt, nhìn về đoạn đường phía trước mà chạy, vừa đạp mạnh chân ga, để cho xe nhanh chóng lao về phía trước, thời khắc này, chuông điện thoại di động vang lên, anh liếc mắt nhìn là Lãnh Mặc Hàn, liền trực tiếp nhấn tai nghe bluetooth, vừa lái xe vừa cắn chặt răng, bình tĩnh đáp: "Ừm!"
"Tôi nói với anh một việc! ! Anh ngàn vạn lần phải bình tĩnh! ! Tới trước rồi hãy nói! !" Lãnh Mặc Hàn ngồi trong xe,thở gấp nơi cổ họng, cầm di động bất đắc dĩ nói.
"Nói!" Trang Hạo Nhiên lại nỗ lực vọt về phía trước, ra lệnh!
"... ..." Lãnh Mặc Hàn dừng lại một giây, mới nhắm chặt hai tròng mắt, trái tim bang bang đập nói: "Khả Hinh... Ăn thuốc kích dục! !"
Két! ! ! !
Chiếc xe thể thao màu trắng thắng gấp ở ven đường! ! Gió lạnh vù vù thổi qua! ! !
Trang Hạo Nhiên cầm di động, không hiểu sao cơ mặt co quắp, dường như vẫn không nghe rõ câu nói kia, cả người trong nháy mắt ngừng thở, có chút không thể tin nổi nhíu mày cúi đầu, nặng thở dốc, hỏi: "Cái... Cái gì?"
Lãnh Mặc Hàn thở mạnh hơn, trên mặt bộc lộ nét nghiêm trọng, sốt ruột nói: "Khả Hinh ăn thuốc kích dục! ! Hiện tại không biết tình hình thế nào?"
"... ..." Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt tạm dừng, hai mắt nhanh chóng lóe lên, nhớ tới vừa rồi di động của Tưởng Thiên Lỗi, vẫn không có ai nghe, trái tim trong nháy mắt cứng ngắc, nhưng từng đợt lửa giận mang theo sát khí đằng đằng, bỗng bốc cháy lên, trên mặt anh bắt đầu co quắp, toàn thân đều như bị lửa thiêu đốt, nhếch môi, hung ác mở miệng, gọi: "Như —— Mạt ———— "
Chân ga trong nháy mắt điên cuồng lên đến hai trăm bốn mươi mã lực, Trang Hạo Nhiên gầm lên giận dữ, đạp mạnh chân ga, nắm chặt vô lăng, để cho xe cường liệt phi như bay ——————
Đáy lòng đau như bị xé rách gọi: Khả Hinh! !
***
Phòng cảnh biển! !
Hai bóng người màu đen ái muội, vẫn triền miên kề sát cùng một chỗ, dường như đã hôn môi...
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi cúi người xuống, nuốt nơi cổ họng, kiềm chế từng đợt cảm xúc và hưng phấn đang điên cuồng xông đến, lại nhìn cô gái dưới thân, mơ màng và mịt mờ nhìn chính mình, mồ hôi trên trán anh lại tuôn ra, vươn tay vuốt ve trán cô, vừa cởi bỏ âu phục của mình, bỏ qua một bên, hai tròng mắt nóng cháy cùng thâm tình nhìn cô, kêu nhỏ: "Khả Hinh..."
Đường Khả Hinh chớp đôi mắt đang mơ hồ, tưởng là Trang Hạo Nhiên, đang muốn đón nhận nụ hôn của anh, thế nhưng nghe thấy tiếng gọi kia, trong nháy mắt não cô bị kích thích, anh chưa bao giờ gọi mình ai oán, thua thiệt như vậy, lòng cô lại lạnh run, kiềm chế toàn thân đang khô nóng, nuốt một cái nơi cổ họng khô cạn, vô thức lại muốn tỉnh táo mở hai mắt ra, nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Lúc những cơn gió biển kia điên cuồng thổi đến, dường như mang đi những trắng xóa trước mặt, cô rốt cuộc khôi phục một chút ý thức, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi, lòng cô bỗng nhiên lạnh buốt, thân thể trong nháy mắt lui về phía sau, muốn kêu to...
"Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt đau lòng đem cô ôm vào lòng, hai tay ôm chặt hông cô, thâm tình hôn lên tóc cô, khát vọng nói: "Để anh ôm em một cái! Để anh ôm em một cái!"
Đường Khả Hinh bỗng nhiên sợ đến nước mắt lăn dài, muốn tránh thoát cái ôm của anh lên tiếng kêu la, bất đắc dĩ tác dụng thuốc kia, làm cho đại não cô từng đợt tê liệt, hỗn thân vô lực ngã vào trong lồng ngực nóng cháy của anh, lại sợ đến mức thở dốc, hai tay cắn răng nắm chặt nắm đấm, toàn thân đầy mồ hôi, muốn đẩy anh ra, kêu lên: "Không muốn... Không muốn... Tưởng Thiên Lỗi... Không muốn..."
"Khả Hinh! ! Để anh ôm em một cái thôi!" Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt phá tan lý trí, đem cả người Đường Khả Hinh ép lên trên ghế dựa! !
***
Thi Ngữ, Tiên Nhi, Lạp Lạp cùng cặp song sinh, còn có Khương Vĩ và Đỗ Uy vẫn nghiêm mặt đứng ở ngoài cửa chờ , tín hiệu đèn sáng vẫn kéo dài, nhưng không bao lâu sau, tai nghe của cặp song sinh cùng Khương Vĩ nhanh chóng truyền đến giọng nói: "Tín hiệu lúc hai phút trước đã bị tín hiệu bên ngoài cắt đứt! Vừa rồi trong một phút đồng hồ, có mười ba đường dây điện thoại bị gián đoạn, hiện tại hệ thống vệ tinh đang khẩn cấp khôi phục, lập tức bảo đảm an toàn cho Đường tiểu thư! !"
Cặp song sinh nghe lời này, tức khắc xoay người, không ngừng gõ cửa, khẩn cấp gọi: "Đường tiểu thư! Cô có khỏe không?"
Thi Ngữ cũng cảm giác được có gì đó không đúng, liền lập tức xoay người nhìn về phía các cô, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Cặp song sinh không lên tiếng, lại ngưng mặt nhanh chóng gõ cửa, kêu to: "Đường tiểu thư! ! Cô có khỏe không?"
Di động lúc này, khôi phục lại tín hiệu, Tiểu Vi tức khắc nhận điện thoại, sau khi lên tiếng trả lời, mới biết Đường Khả Hinh thì ra ăn phải thuốc kích dục, cô một trận khiếp sợ, tức khắc đánh rơi di động, móc súng lục ra, đi phía trước bang bang bắn ra, kêu to: "Đường tiểu thư ăn phải thuốc kích dục! ! ! Mau! Mở cửa! !"
Đỗ Uy cùng Khương Vĩ trong nháy mắt lức muốn tiến lên, lại phát hiện phía trước cư nhiên xuất hiện một bóng người màu đen, đang hướng bên này nổ súng, Khương Vĩ trong nháy mắt phi thân bổ nhào về phía ba người Thi Ngữ, Tiên Nhi, Lạp Lạp, Đỗ Uy trái phải đạp mạnh lên tường, phi thân lên, lúc chân đạp đỉnh nóc nhà, đã móc ra súng lục, hướng về phía bóng người màu đen kia nổ súng, vô số máy bay trực thăng trong nháy mắt phi đến ————
"Bang bang bang bang bang bang! !" Tiểu Vi cầm súng lục, hướng trên cửa lại cắn răng dùng sức bang bang nổ súng, cũng không biết cửa khách sạn Á Châu, thì ra con mẹ nó kiên cố như vậy! !
"Bỏ đi! !" Tiểu Hà kéo chị mình lại, đi phía trước một cước đá vào, cánh cửa kia vẫn không nhúc nhích! !
Thang máy trong nháy mắt mở ra! !
Trang Hạo Nhiên bỗng nhiên từ bên trong thang máy kịch liệt lao tới, nhìn thấy Tiểu Hà cùng Đỗ Uy đang xô cửa, phía trước có bắn nhau, hai tròng mắt anh nóng lên, hoàn toàn không đếm xỉa tình huống nguy hiểm này, tức khắc quát to một tiếng Khả Hinh, liền mãnh thế kéo Tiểu Vi ra, cả người tung mình hướng trên cửa đạp mạnh, cửa hơi buông lỏng, anh lại dùng sức cắn răng nhấc chân đạp mạnh một cái, kêu to: "Khả Hinh —————— "
Ầm! ! Cửa trong nháy mắt mở ra! !
Trang Hạo Nhiên ngay lập tức vọt vào, tức khắc nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang ép Đường Khả Hinh run rẩy sợ hãi khóc, dường như muốn hôn cô... ... Hai tròng mắt anh tức khắc nóng lên, cả người dường như cuồng sư, trong nháy mắt điên cuồng hét lên, kêu to: "Khả Hinh —————— "
Anh tức khắc như mãnh thú, lao thẳng tới, trong nháy mắt nắm sau cổ áo Tưởng Thiên Lỗi lên, đem ném sang bên cạnh, trong khoảnh khắc liền đằng đằng sát khí vung lên nắm đấm, muốn đấm thẳng vào mặt Tưởng Thiên Lỗi! !
"Hạo Nhiên! ! !" Lãnh Mặc Hàn chạy tới, nhìn về phía anh kêu to! ! !
Trang Hạo Nhiên trong lúc nhất thời, phẫn nộ tỉnh ngộ, nhìn thấy hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đang mê man, anh tức giận khẩn trương, cắn chặt răng, nắm chặt nắm đấm vang lên tiếng rắc rắc, biết Tưởng Thiên Lỗi bị trúng thuốc, liền trong nháy mắt ném anh trên mặt đất, quay đầu đau lòng ôm lấy Đường Khả Hinh đang run run rơi lệ, quỳ xuống trước mặt cô, cúi nhìn Đường Khả Hinh cả người run run rẩy rẩy, lạnh lẽo sợ hãi khóc, anh đau lòng cúi xuống, hôn lên trán cô, ôm chặt thân thể cô, không ngừng đau lòng sốt ruột trấn an nói: "Không có việc gì ! Không có việc gì ! Chúng ta đi!"
"Hạo Nhiên..." Đường Khả Hinh lại sợ hãi run rẩy trong ngực anh khóc lên, khôi phục ý thức, vẫn rơi lệ nhắc nhở nói: "Thiên Lỗi... Thiên Lỗi... Kỳ thực... Không có chạm vào em! Anh ấy không có nghĩ như vậy! Không có! Vừa rồi có tiếng súng từ bên ngoài cửa sổ truyền vào, anh ấy bồ nhào về phía em, là sợ em gặp nguy hiểm, muốn cứu em! !"
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, trong nháy mắt quay đầu, bất đắc dĩ mà kịch liệt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. ,,
Tưởng Thiên Lỗi dựa vào tường, nặng nuốt nơi cổ họng, tiếp tục đè nén dược lực xuống, ngẩng đầu lên thở dốc.
"Tổng giám đốc Tưởng! ! Anh không sao chứ?" Lãnh Mặc Hàn tức khắc ngồi xổm xuống bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi đầy mồ hôi, nặng nuốt xuống cảm giác khô nóng kia, lắc lắc đầu.
Trang Hạo Nhiên khẩn cấp ôm chặt Đường Khả Hinh, cuồng nộ nhìn về phía những người đang chạy vào, mặt giận dữ như muốn giết người, hai tròng mắt sắc nhọn như đao, từng chữ từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lập tức! ! Đem Như Mạt bắt lại cho ta! ! Đem tất cả mấy người đêm nay, toàn bộ bắt lại hết, ta muốn đem bọn chúng toàn bộ phanh thây vạn đoạn !"
"Vâng! ! !" Mọi người trong nháy mắt lên tiếng trả lời! !