"Buông tay! ! Em muốn đi làm việc! Anh tiếp tục chơi đi!" Nhã Tuệ hất tay của anh ra, có chút tức giận cùng thương tâm xoay người, đi về phía trước...
"Ai ai ai!" Lâm Sở Nhai lại sốt ruột đi lên mấy bước, nắm chặt cổ tay Nhã Tuệ, kéo cả người cô đến trước mặt mình, mới chỉnh lại tâm trạng, đau lòng dỗ: "Được rồi được rồi! Lúc nãy là anh sai, có lẽ là bởi vì đêm nay uống hơi nhiều rượu, có chút xúc động! Thế nhưng trong khoảng thời gian này, em rốt cuộc thế nào? Suốt ngày trốn tránh anh, khiến cho anh không hiểu! Lần trước anh gặp nạn suýt chết, em cũng chỉ qua thăm anh một buổi tối, liền chẳng biết tại sao lại mất tăm! Anh đã làm sai chuyện gì?"
Nhã Tuệ trầm mặc mà đau lòng đứng tại chỗ, nhìn về phía trước, không biết nên nói cái gì.
Lâm Sở Nhai thập phần khẩn trương xoay người cô lại, hai tay nắm chặt bả vai của cô, đau lòng nhìn bộ dáng trầm mặc của cô, liền có điểm bị sợ, vội vội vàng vàng hỏi: "Em rốt cuộc bị làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhã Tuệ đứng một lúc, hai mắt nhanh chóng lóe lên, rốt cuộc đau lòng nói: "Không có! Chỉ là em... Em đột nhiên cảm thấy, chúng ta không hợp nhau, bởi vì em có chút không tin tưởng anh, như thế đối với anh có chút không công bằng! Thế nhưng em không có cách nào ngăn cản loại cảm giác này phát sinh!"
Lâm Sở Nhai nghe lời này, phịch một tiếng vang trái tim rơi xuống, nhíu chặt mi tâm, không vui nói; "Có ý gì? Cái gì... Cái gì gọi là... Đột nhiên cảm giác chúng ta không hợp nhau! Anh gần đây có làm sai chuyện gì sao? Có thân cận với người phụ nữ khác sao?"
"Không có!" Nhã Tuệ nắm bộ đàm, cảm giác nội tâm một trận đau đớn, đến chính mình cũng không cách nào hiểu cảm giác này.
"Vậy ý nghĩ này của em từ đâu tới? " Lâm Sở Nhai nhìn về phía Nhã Tuệ, mặt ngưng trọng, cao giọng tức giận nói: "Chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, chưa bao giờ cãi nhau, mọi chuyện không phải đang rất tốt đẹp sao? Em lại đột nhiên nói chúng ta không thích hợp? Em biết anh đã hao tổn bao nhiêu tâm tư mới theo đuổi được em! Từng giây từng khắc đều nghĩ về em, con muốn chúng ta kết hôn với nhau! Bây giờ tự nhiên em lại nói ta không hợp nhau?"
Nói, nói xong tâm can đều bị tổn thương.
Nhã Tuệ lập tức có chút khẩn trương ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Sở Nhai, vừa muốn nói...
Lâm Sở Nhai đã sắc mặt lạnh băng, không hề lý trí cười lạnh, nói: "Anh biết tâm tư của em! Bởi vì Trần phó tổng cực kỳ ưu tú, hơn nữa chưa bao giờ nếm mùi phụ nữ, không giống anh và Lạc Hoành, được mệnh danh là hoa hoa công tử trong các quán rượu, ngay cả lão đại cũng không quá tin anh, em càng không cần phải nói! Nhất định là vì đồ hiếm lạ, chơi đùa được một khoảng thời gian, lại nhớ tới lão tử trước đây và nữ nhân ở cùng nhau, em không chịu được! Đúng không?"
Nhã Tuệ trong lúc nhất thời, đỏ mặt xấu hổ nhìn về phía Lâm Sở Nhai, quả thật bị đoán đúng một chút tâm sự, nhưng vẫn khẩn trương giải thích: "Anh nói Trần phó tổng là có ý gì? Em không có suy nghĩ về phương diện kia!"
"Em không có suy nghĩ về phương diện kia? hướng! ?" Lâm Sở Nhai nhất thời có chút khôi hài nhìn về phía Nhã Tuệ, trên mặt run rẩy vì phẫn nộ, nắm chặt nắm tay, sinh khí nói: "Em không có suy nghĩ về phương diện kia, thực ra là có phải không? Tự dưng nói hai ta không hợp, cũng không biết lời này nói ra có làm tổn thương người không! Trong bữa tiệc lần trước, anh liền biết em và hắn có gì đó không ổn! Em xem ánh mắt hắn nhìn em đi! Hiện tại được Phó tổng thích, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trèo coa đâu ha! !"
Thực sự càng nói càng quá mức! !
Nhã Tuệ sắc mặt đột nhiên biến, tức giận nhìn về phía Lâm Sở Nhai, thương tâm nói: "Anh nói đạo lý được không? Rõ ràng là anh và Đông Anh ở đó không biết có bao nhiêu thân mật, vừa nói vừa cười! Chính anh làm chuyện như vậy, ngược lại chuyển qua đây trách và oan uổng em? Từ nhỏ đến lớn, em cùng với Khả Hinh tan học đến trường đều đi một con đường, nhưng là bên kia bị nước mưa ngăn, cũng không biết va vào người, anh hoài nghi em?"
"Anh và Đông Anh có thể có chuyện gì?" Lâm Sở Nhai cũng tức giận nhìn về phía Nhã Tuệ, lại nâng cao thanh âm, bực tức nói: "Cô ấy là học muội trước đây của anh, anh sẽ không coi cô ấy như một người phụ nữ, chỉ là một em gái! ! Chọc cô ấy chơi mà thôi, và Khả Hinh như nhau! !"
"Anh có bao nhiêu em gái? Em còn không biết sao?" Nhã Tuệ thương tâm khổ sở ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Sở Nhai, thẳng thắn nói: "Từ khi bắt đầu quen anh, cạnh anh vẫn có rất nhiều người phụ nữ khác nhau, trẻ nhất mười tám tuổi, lớn tuổi cũng chỉ quá hai mươi! Coi như là anh thích em và muốn cùng một chỗ với em, anh cũng không bao giờ bỏ được tính đào hoa của mình! !"
Lâm Sở Nhai lập tức một trận thương tâm trầm mặc nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ trong lúc nhất thời nhìn về phía Lâm Sở Nhai, tâm cũng tê rần, hai mắt cô lóe ra, cảm giác kiềm chế rất khó chịu, biết là không nên nói, nhưng lời đã nói cũng không thể rút lại được nữa, cô nhắm mắt lại...
Lâm Sở Nhai cắn chặt răng căn, trầm mặt nhìn về phía Nhã Tuệ, lạnh lùng nói: "Xem ra... Anh ở trong mắt em là người như vậy! Dù cho anh và em ở bên nhau, hình tượng ấy cũng sẽ không bao giờ thay đổi? Quá khứ của anh xác thực là như vậy, không có thể cho em cảm giác an toàn! Có lẽ một người lớn lên từ bé ở nước ngoài như anh, cho dù có một điểm nhiệt tình, ở trong thế giới của em, cũng là không cho phép ! Bởi vì em là như vậy thuần khiết!"
Nhã Tuệ tâm bị người đánh một chùy nghiêm trọng, hai mắt rưng rưng, nói không nên lời...
Lâm Sở Nhai cười khổ nghĩ vấn đề này, có chút đau lòng nói: "Đúng vậy! Anh hiện tại cũng có điểm hối hận, lúc đó thế nào lại xúc động, hoen ố thân thể em, như vậy sự thuần khiết của em, liền không thể hoàn chỉnh để ở bên người đàn ông khác!"
Nhã Tuệ lập tức ngẩng đầu, một trận khiếp sợ cùng không thể tưởng tượng được nhìn về phía anh, nói: "Anh nói cái gì?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lâm Sở Nhai càng nói càng kiên định, mặt cũng càng lúc càng lạnh nhìn cô, nói: "Anh hiện tại thực sự hối hận! Một người thuần khiết như vậy, anh không nên động vào ! Làm sao anh có thể bù đắp lại cho em đây? Tiền là không thể nào, anh làm thế nào trả lại em? Làm sao để em hoàn chỉnh lại, để anh có thể thoải mái mà buông tay?"
"... ..." Nhã Tuệ thở gấp toàn thân đau đớn, khổ sở nhìn về phía Lâm Sở Nhai, đau lòng nói: "Anh đúng là hối hận! Anh sợ khi anh thoải mái quay lưng, em sẽ trách anh?"
Lâm Sở Nhai nắm chặt nắm tay, mặt cứng ngắc kiên định không nói lời nào!
Nhã Tuệ rơi lệ, đau lòng nhìn người đàn ông này, nắm chặt bộ đàm, nghẹn ngào nói: "Anh là tên đáng chết! Cho dù muốn chia tay, tại sao muốn nói ra lời thương tâm như vậy? Đã lúc nào em nói em hối hận?"
"Em không hối hận, nhưng anh hối hận! !" Lâm Sở Nhai thật tình nhìn về phía Nhã Tuệ, nắm chặt nắm tay, nghiêm túc nói: "Anh hối hận vì đã vấy bẩn em !"
Phía trước một loạt tiếng bước chân, sốt ruột truyền đến.
Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt, còn có Trần Mạn Hồng cùng nhau sốt ruột đi ra, đồng thời kêu hai người bọn họ, nói: "Các người làm gì? Ầm ĩ cái gì a? Hai người?"
Lúc này, Đông Anh cũng có chút lo lắng đi ra, nhìn về phía Lâm Sở Nhai cùng Nhã Tuệ đang giằng co ở đại sảnh, cô có dự cảm, bọn họ cãi nhau có thể là bởi vì mình, liền vội vã nghĩ đi lên phía trước giải thích...
Lâm Sở Nhai lại tức khắc tức giận nắm chặt tay Đông Anh, đau lòng nói với Nhã Tuệ: "Từ nay về sau, em đi đường em, anh tiếp tục quá khứ muôn màu muôn vẻ của anh! Nợ ngươi, kiếp sau mong rằng có cơ hội trả! Chúc em và Trần phó tổng tự giải quyết cho tốt! !"
anh nói cho hết lời, liền mặt lạnh như băng nắm tay Đông Anh, bước nhanh đến quán bar trên lầu!! !
Nhã Tuệ nhất thời đau lòng kịch liệt quay đầu, rơi lệ nhìn về phía Lâm Sở Nhai! !
"Lâm Sở Nhai, cậu điên à? Quay lại ngay cho lão tử!" Tô Lạc Hoành vội vã sốt ruột đi lên phía trước, muốn kéo Lâm Sở Nhai...
"Buông tay! !" Lâm Sở Nhai tức giận hất tay Tô Lạc Hoành, lại kéo Đông Anh nhanh chóng đi về phía trước...
"Cậu dám đi, sau này chúng ta không còn là anh em nữa! !" Tô Lạc Hoành gấp đến độ đứng ở đó, nhắm ngay vào tình cảm anh em, vội vàng gọi: "Tổ tông a! ! Muốn uống rượu giải sầu, cũng không cần kéo người phụ nữ kia theo a! ! Thật muốn không bao giờ quay đầu được phải không?"
Lâm Sở Nhai tức khắc nắm chặt Đông Anh tay, dừng lại! !
Đông Anh cũng nhất thời khẩn trương, trống ngực đánh bang bang xoay tay thoát ra, nhìn về phía Lâm Sở Nhai sốt ruột nói: "Học trưởng! ! Đừng như vậy, có việc từ từ nói, có lẽ là cô ấy hiểu lầm! Anh nên giải thích một chút!"
Nhã Tuệ nắm chặt bộ đàm, rơi lệ nhìn về phía Lâm Sở Nhai...
Lâm Sở Nhai nắm chặt Đông Anh cổ tay, hai tròng mắt hiện lên vẻ đau lòng, lại tự hỏi lời Nhã Tuệ nói vừa rồi, anh cười khổ nói: "Tôi giải thích thế nào! ? Đó là quá khứ của tôi, cô ấy mắt mở trừng trừng nhìn thấy , cho nên không muốn tin tôi! Tôi giải thích thế nào, cũng không thể trở về quá khứ ngày xưa! Huống chi tôi cũng không muốn trở lại! Cứ như vậy đi, bồi học trưởng đi uống rượu, đêm nay bồi tôi cho tốt!"
Anh nói cho hết lời, lại kéo Đông Anh đi nhanh về phía trước...
"Lâm Sở Nhai! !" Tô Lạc Hoành trong lúc nhất thời tức giận lại gọi hắn! !
Nhã Tuệ nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa, cũng không muốn nói chuyện, chậm chạp lau đi nước mắt trên mặt, xoay người muốn vào phòng hội nghị, Trần Mạn Hồng cũng vội vội vàng vàng nắm chặt tay cô, bất đắc dĩ nói: "Tôi nói! ! Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nổi điên làm gì a? Cùng người khác bỏ đi không phải đại biểu cho việc cậu ấy vẫn còn yêu cô sao? Cô thì không thể cứ động chút lại cãi nhau a? Hai người thật vất vả đi đến bây giờ!"
Nhã Tuệ vô lực đứng tại chỗ, nắm bộ đàm, tiều tụy nhưng cũng thật tình nói: "Đây là chuyện của anh ấy cũng là vấn đề của chính tôi!"
Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, Trần Mạn Hồng cùng nhau nhìn cô...
Nhã Tuệ nội tâm thẳng thắn, mang theo vài phần khổ sở cùng đau đớn, yếu ớt nói: "Tôi thật sự, đã không tin tưởng anh ấy..."