Một cây gậy dài màu bạc, vù một tiếng quất tới.
Vẻ mặt Vitas lập tức nổi giận cầm cây gậy lên, ngẩng đầu, thiếu chút nữa tức giận đến mạch máu cũng nổ tung nhìn về phía học trò, dáng vẻ như muốn đem cô đánh tới chết.
Đường Khả Hinh lập tức sợ hãi rụt vai lại, sợ hãi đứng trong phòng nghỉ VIP phía sau sân khấu, liếc nhìn vẻ mặt tức giận nghiêm nghị của sư phụ, gương mặt cô hết xoay trái rồi lại xoay phải, tầm mắt nhìn loạn khắp nơi, cắn chặt môi dưới, không dám nói gì...
Phía trước truyền đến một loạt tiếng bước chân! !
Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên, Tô Thụy Kỳ, Nhã Tuệ mấy người vội vội vàng vàng bước ra sau sân khấu, cặp sinh đôi cũng vô cùng hối hận đứng cạnh cửa, không dám nhiều lời. Thi Ngữ, Tiên Nhi cùng Lạp Lạp, Đỗ Uy, Khương Vĩ cả đám cũng lặng lẽ mà cứng ngắc đứng một bên, cùng với cặp sinh đôi đứng thành hàng dài, tất cả đều im lặng không lên tiếng.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao Khả Hinh lại ở chỗ này?" Tô Thụy Kỳ nhanh chóng bước lên trước một bước, đứng ngoài cửa nhìn về phía cặp sinh đôi, nghiêm khắc hỏi.
Cặp sinh đôi cái gì cũng không dám nói, chỉ là cúi đầu.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cũng vô cùng lo lắng liếc mắt nhìn các cô một cái, trước một bước rất nhanh lặng lẽ đi vào. Tô Thụy Kỳ hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn các cô một cái mới cứng rắn để lại một câu đợi lát nữa sẽ trừng phạt các cô, sau đó nhanh chóng đi vào, Tưởng Thiên Lỗi cũng lo lắng đi vào bên trong. Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng cũng muốn theo vào trong, thế nhưng Chu Lệ Tình kia dường như vẫn còn như lọt vào trong sương mù, một bên nhìn vào phái trong một bên khoa trương hỏi: "Rốt cuộc cô ta là ai?"
Trần Mạn Hồng vẫn chưa đi vào, nghe được câu này liền tức giận quay người lại, nhìn về phía Chu Lệ Tình cắn răng nghiến lợi gằn giọng nói: "Cô ấy là ai? Cô ấy là phu nhân tổng giám đốc tương lai! Mắt cũng không mở lớn một chút!"
Chu Lệ Tình lập tức thở dốc vì kinh ngạc, trợn to đôi mắt như hạt trân châu, nhìn về phía Trần Mạn Hồng, trái tim lập tức truyền đến một trận lạnh lẽo, nhưng vẫn giống như không muốn sống mà khẩn trương run rẩy hỏi một câu: "Là... Là phu nhân ... Phu nhân tương lai! ?"
"Mở to mắt một chút mà nhìn! !" Trần Mạn Hồng trực tiếp không để ý đến cô ta, nhanh chóng đi vào phòng nghỉ! !
"Nói! !" Vitas không đợi mọi người tiến vào, cũng đã vung gậy lên nhắm ngay vào cô, tức giận đến ruột gan đều đau đớn hỏi: "Không có việc gì con chạy đến đây làm cái gì? Lúc này, không phải con nên nằm ở nhà nghỉ ngơi sao ? Không phải ta dặn dò mọi người, con phải lên giường nghỉ ngơi từ lúc tám giờ sao, không nhìn thấy lời nhắn ta để lại sao?"
Đường Khả Hinh trốn phía sau bàn hóa trang, nghiêng mặt nhìn, sợ hãi liếc nhìn cây gậy trong tay sư phụ, sợ đến một câu cũng không dám nói.
"Nhìn dáng vẻ này của con xem! ! Vừa rồi ở bên ngoài có phải mất mặt không! Rõ ràng bây giờ con không được ban giám khảo hoan nghênh, ấn tượng của mọi người đối với con cũng không tốt, giờ còn làm ra chuyện như vậy! Con thật không để tâm đến trận đấu, uổng cho ta vì con làm nhiều việc như vậy, thật là không hiểu được nỗi khổ tâm của ta!" Vitas nói xong, liền nâng gậy lên hướng đến tay Đường Khả Hinh đánh xuống.
"A ————" Hai tay Đường Khả Hinh trong nháy mắt xuất hiện một vệt đỏ hồng, đau đến khóc lớn.
Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi, Tô Thụy Kỳ trong nháy mắt đi tới, nhìn thấy một màn này, vội vàng muốn chạy tới ngăn cản ————
"Mấy người không được qua đây! !" Vitas cầm gậy giận giữ nói: "Mấy người mà mở miệng cầu xin, ta liền đánh nó hai gậy!"
Ông không nói hai lời, lại vung gậy lên, hướng vào lòng bàn tay học trò mình đánh xuống, tức giận nói: "Con thật làm ta tức chết ! Ta rốt cuộc còn phải bỏ ra bao nhiêu tâm tư cho con đây? Hôm nay vẫn còn phải mở họp báo vì con giải thích, tối hôm nay con lại tiếp tục không hiểu chuyện như vậy! Con xem một chút nhưng tuyển thủ bên cạnh con, đều không phải đang rất nghiêm túc túc chuẩn bị cho trận đấu! ? Còn con vô trách nhiệm như trẻ con vậy? Nếu như con lại bị Jackson nắm lấy không buông, con cũng không cần thi đấu nữa !"
"A ————" Hai tay Đường Khả Hinh bị đánh them một gậy nữa, cô đau đớn, ủy khuất hối hận muốn khóc...
Trang Hạo Nhiên đứng một bên, đau lòng cùng khẩn trương nhìn một màn này, lại sốt ruột nhìn về phía Đường Khả Hinh trách phạt nói: "Khả Hinh! Chuyện này đúng là em đã sai! ! Hôm nay em đập vỡ chậu cây cảnh, thế nhưng đó là chậu cây cảnh sư phụ yêu quý nhất của buổi đấu giá! Em nhanh chóng xin lỗi sư phụ, nói rằng em đã làm sai! Sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm!"
Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, lập tức như đổ dầu vào lửa, vẻ mặt phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên chết cũng không hối cải, tức giận nói: "Em làm sai chuyện, có liên quan gì đến anh? Tối hôm nay em chính là muốn đến chơi đùa! ! Chính là muốn tìm người! Làm sao?"
Trang Hạo Nhiên mi tâm căng thẳng, nhìn về phía cô! !
Tô Thụy Kỳ nghe ra hai người này giận dỗi, nhưng vẫn vội vàng tiến lên ôm chặt bả vai của cô, nói: "Được rồi! Hờn dỗi thì để sau nói. Em nhanh chóng xin lỗi sư phụ, em thật sự muốn để sư phụ đánh chết?"
"Đánh chết thì đánh chết! Dù sao em cũng không muốn sống nữa!" Tối nay Đường Khả Hinh cũng tức giận đến nói cũng không nên lời! !
Hai tròng mắt Vitas nóng lên, lập tức tức giận nâng gậy lên, tiếp tục hướng vào lòng bàn tay cô đánh xuống, vừa đánh vừa tức giận nói: "Ta nói con thật là đánh chết cũng không hối cải! Ta đánh phạt con như vậy, vẫn còn dám mạnh miệng như thế?"
Hai tay Đường Khả Hinh bị đánh đau đến đổ cả mồ hôi, nước mắt trào ra, cuối cùng vẫn vội vội vàng vàng nói: "Sư phụ, con sai rồi! Sau này con không dám nữa! ! Thầy bớt tức giận! Không phải con muốn lười biếng! Con chỉ muốn đến xem, sau khi nhìn thấy sẽ rời đi!"
"Có cái gì tốt mà nhìn, khiến cho chính mình ngã lăn qua lăn lại ngã vào chậu cây cảnh yêu quý của sư phụ?" Trang Hạo Nhiên rất nhanh khẩn trương nhíu mày nhìn cô nói: "Nhanh lên một chút giải thích cho sư phụ!"
Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, sắc mặt vừa thu lại liền lập tức hung hăng nói: "Em muốn tới nhìn ai, mắc mớ gì tới anh, dù sao không phải tới nhìn anh!"
"Em..." Trang Hạo Nhiên lập tức cảm thấy bất đắc dĩ nhìn cô !
"Vẫn còn mạnh miệng!" Vitas liền muốn nâng gậy lên.
"A ——————" Đường Khả Hinh người còn chưa có chịu đòn, cũng đã ngửa mặt hình như đau đến hét lên một tiếng...
"Chờ một chút, Vitas tiên sinh! ! Cô ấy đến gặp tôi!" Có một thanh âm sốt ruột từ bên ngoài truyền đến!
Trái tim mọi người liền đập nhanh hơn một chút, lặng lẽ xoay người nhìn người phía bên ngoài.
Lúc này Hạ Tuyết cùng Hàn Văn Kiệt cùng đi đến, vừa nhấc làn váy dài màu đen vừa bước nhanh tới, gương mặt bộc lộ ôn nhu mỉm cười, ưu nhã lại có chút sốt ruột bước vào phòng nghỉ.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Hạ Tuyết, mặt của cô lập tức đỏ ửng , xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào, cả đời này chưa từng trải qua trường hợp nào xấu hổ như vậy, cúi thấp đầu không dám nói chuyện...
Hạ Tuyết biên cất bước đi về phía trước, nhìn dáng vẻ xấu hổ hận không thể tìm được chỗ nào chui xuống của Đường Khả Hinh, cô nhịn không được bật cười nhìn về phía mọi người, ôn nhu giải thích nói: "Xin lỗi các vị, thực ra tình huống là như vậy, Đường tiểu thư vốn là fan của tôi, bởi vì biết hôm nay tôi có thể tham gia buổi đấu giá từ thiện này, cho nên cô ấy mới lén lút chạy tới khách sạn Á Châu để nhìn tôi!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình !
Đường Khả Hinh trừng lớn đôi mắt, nghe lời này, cô liền chột dạ mà nuốt nước bọt, vô cùng sửng sốt !
"Khả Hinh!" Tô Thụy Kỳ có chút kỳ quái mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhịn không được tò mò nói: "Em rất thích Hạ Tuyết à? Thế nào trước đây cũng không có nghe em nói? Bình thường, đến tin tức em cũng không để ý, thế mà cũng có thần tượng ?"
"Ách..." Đường Khả Hinh trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Tại sao lại không có?" Hạ Tuyết không kìm lòng được cười rộ lên, nói: "Hôm nay lúc cô ấy gặp tôi không biết có bao nhiêu vui vẻ, nói với tôi đã hâm mộ tôi từ lâu, thậm chí để mua vé xem phim của tôi, xếp hàng đứng đợi rất lâu, đúng là làm khó cho cô ấy rồi.! Còn nói khi xem tôi diễn, cảm động vừa khóc lại vừa cười. Ca ngợi tôi so với trên màn ảnh còn đẹp hơn rất nhiều!"
Đường Khả Hinh thật sự muốn lập tức cầm lấy cái xẻng đào một cái hố để chui xuống.
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức cũng hoài nghi kỳ quái híp mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh, trong lòng suy nghĩ chuyện này có thể sao?
"Thật hay giả vậy ?" Tưởng Thiên Lỗi đứng một bên, cũng hết sức kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh, quen biết cô lâu như vậy, quả thật chưa từng cảm thấy cô như một cô gái bình thường, nói chuyện tin tức giải trí, ngoài ra cô luôn cho rằng đó là công việc riêng của họ, sẽ không bao giờ đi xem phim như vậy.
"Thật sự!" Hạ Tuyết lại không kìm lòng được cười rộ lên, cất bước đi về phía Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy bả vai của cô, nói: "Vừa rồi khi cô ấy gặp tôi ở đại sảnh, còn vô cùng kích động cầm bút nhờ tôi ký tên! Còn đề nghị tôi ký lên trán cô ấy, nói rằng một tháng sẽ không rửa mặt, phải không Khả Hinh?"
Gương mặt Đường Khả Hinh như muốn dán xuống mặt đất.
Hạ Tuyết giống như một người chị, nhẹ nhàng gạt tóc mái của cô, nhìn thấy cô vô cùng khẩn trương, liền cảm thấy đau lòng, giúp cô lau bớt mồ hôi trên trán, mềm giọng nói: "Nha đầu ngốc, đã nói với cô rồi, không được ký trên trán, xem đi? Vừa ra mồ hôi liền biến mất!"
Đường Khả Hinh nghe lời này, chỉ cảm thấy trái tim mình như vỡ làm đôi, thật lạnh... Mặt của cô thật vất vả mới miễn cưỡng mỉm cười, đáp nhẹ: "Ách..."
"Không sao! ! Có thời gian tôi mời cô đến nhà tôi chơi, tôi ký thật nhiều cho cô!" Hạ Tuyết giống như chị em thân thiết, kéo bả vai của cô, nhìn về phía mọi người mỉm cười nói: "Sự thật chính là như vậy, bởi vì nha đầu này nghe nói ảnh hậu muốn biểu diễn, cô ấy liền nhẹ nhàng trốn vào hậu trường, muốn gặp mặt tôi, ai biết cô ấy nhầm, người biểu diễn cùng tổng giám đốc Trang không phải là tôi. Đây là cô ấy hiểu lầm"
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức lặng lẽ nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Khuôn mặt Đường Khả Hinh lập tức đỏ hồng.!
Vitas cũng híp mắt nhìn về phía học trò, lạnh lùng hỏi: "Thật là như vây?"
"Ách..." Đường Khả Hinh khẩn trương cùng ngây ngốc, hai mắt liếc trái liếc phải, liền ngẩng đầu liếc Hạ Tuyết một cái...
Hạ Tuyết lập tức cho cô một một ánh mắt ôn nhu cùng nụ cười động lòng người.
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe ra, không biết xấu hổ gian nan đáp: "Là... Là thật..."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Vitas lại nghiêm túc hỏi: "Vậy có chuyện gì xảy ra với chậu cây cảnh kia?"
"... ..." Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, lập tức giật thót.
Vào lúc này Trần Mạn Hồng ném một cái nhìn về hướng Chu Lệ Tình, mới vội vội vàng vàng giải thích nói: "Vitas tiên sinh! ! Chuyện này không liên quan đến Khả Hinh! Đều là do người này ngu xuẩn! Hôm nay cô ấy vừa mới tới, không biết thân phận của Khả Hinh, nhìn thấy Khả Hinh ôm một chậu cây cảnh, liền cho rằng cô ấy là nhân viên công tác, liền sai cô ấy bê chậu cây cảnh vào hậu trường! ! Cho nên cô ấy liền thuận ý muốn vào hậu trường gặp Hạ Tuyết!"
Lời này vừa ra, hai tổng giám đốc, hai vị quản lý đồng thời nhìn cô.
Chu Lệ Tình run rẩy đứng giữa phòng, nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh, cô liền phải há miệng run rẩy trái gật đầu đáp: "Đúng... Đúng là như vậy! Chuyện này là do tôi sơ xuất, thật sự rất xin lỗi!"
Nhã Tuệ cũng đứng một bên, vô cùng kinh hãi nói: "Chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm! Bởi vì chậu cây cảnh trăm năm này mà thiếu sót!"
Vitas vừa nghe lời này, vẻ mặt mới thực sự hòa hoãn xuống, nhìn về phía học trò nhíu chặt mi tâm nói: "Nếu như sự thật là như thế này, vì sao không giải thích sớm cho ta? ! Hiện tại đã gần đến ngày thi đấu, ta vốn không tán thành việc con luôn học tập mệt mỏi trong mấy ngày qua, cho nên mới nhắc nhở người dưới, để cho con nghỉ ngơi hoặc là đi thả lỏng một chút! Nếu như con thật sự muốn đến xem thần tượng của con, con nói thẳng cho ta, ta sẽ sắp xếp và thông cảm, chuyện cũng không đến mức như thế này!"
Đường Khả Hinh nhíu mắt lại, miễn cưỡng cười nói: "Con... Con thật sự... Chỉ muốn... Qua đây liếc mắt nhìn! Sau đó... liền trở về..."
Hạ Tuyết nghe lời này, liền nhịn không được cười rộ lên, hơi cúi người xuống, hai tay phủ lên gương mặt Đường Khả Hinh, một lần nữa giống như chị gái, yêu thương nói: "Được rồi, chuyện này chính là một hiểu lầm, hiểu lầm mà giải thích rõ thì tốt rồi... Khả Hinh! Nếu đã như vậy, vô tình lại gặp được cô, biết được cô chính là chị gái đáng yêu trong miệng Hi Văn mỗi ngày đều nhắc tới. Tôi thực sự rất cảm kích cô lần trước đã dạy dỗ nó, sau buổi biểu diễn lấy tiền từ thiện, về nhà nó liền hiểu chuyện khôn ngoan hơn, tôi là mẹ nó vô cùng cảm ơn cô, không bằng chúng ta cùng nhau xem phim! Thế nhưng tôi... Thực hiện lời hứa, không có tiếp cận anh ta nhé!"
Câu nói mang rõ hàm ý.
Đường Khả Hinh nhất thời trở tay không kịp, lúng túng nhìn về phía Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết cũng ôn nhu nhìn về phía cô, không kìm lòng được cười rộ lên nói: "Đến đây! Đi thôi?"
"Ách..." Đường Khả Hinh thấy chuyện đã qua, sư phụ cũng đã tha thứ cho mình, thế nhưng đêm nay cô thật sự không còn mặt mũi nào, liền đành phải bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: "Con... Con hôm nay... Xác thực chỉ là muốn qua đây nhìn một chút, chưa từng nghĩ muốn bỏ thời gian học tập, con biết cuộc thi rất quan trọng... Con chỉ là... Chỉ là... Nhớ tới người nào đó nói, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không tùy tiện không nghe điện thoại, không tùy tiện biến mất, bởi vì đối phương sẽ rất lo lắng! Con... Con... Cho là anh đã xảy ra chuyện, mới muốn tới đây nhìn một chút! Con sai rồi! Là con tự mình đa tình!"
Trang Hạo Nhiên nhất thời tim đập thình thịch ngẩng đầu nhìn cô.
"Con đi đây!" Đường Khả Hinh không muốn nói nữa, chỉ là nắm chặt bàn tay bị thương, hướng về phía sư phụ khom lưng xin lỗi, liền lập tức lặng lẽ xoay người rời khỏi.
Trang Hạo Nhiên khẩn trương nhìn về bóng lưng cô rời đi, lập tức sốt ruột cất bước theo cô.
"Tổng giám đốc Trang! !" Hạ Tuyết lập tức mỉm cười nắm cánh tay anh, nhìn về phía anh ôn nhu gọi: "Tôi còn có lời muốn nói!"
Trang Hạo Nhiên nhất thời ngạc nhiên xoay người nhìn về phía Hạ Tuyết... ***
Phòng yến hội vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt, từng vật phẩm đấu giá lần lượt được đưa vào, người chủ trì chính cầm microphone cao hứng tuyên bố từng vật đấu giá ———— Đường Khả Hinh ở trong đám người nhẹ nhàng cất bước đi về phía trước, nhớ tới chuyện vừa phát sinh, hai tròng mắt của cô không nhịn được đỏ bừng, chính mình cũng không thể hiểu được, tại sao mình lại làm như vậy! Rõ ràng tâm ý đã quyết, sao vẫn còn bất an như vậy?
Có lẽ trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, cảm giác xoay người liền sẽ gặp chuyện không may, cảm giác không thể gặp mặt, nếu như cách xa nhau mà tồn tại những mối nguy hiểm, thật sự rất lo lắng.
Cô nặng nề thở dài một hơi, biết đêm nay mình quá mất mặt, cô nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt nhỏ xuống, đi về hướng cửa phòng yến hội đang đóng chặt, hai tay đưa lên nắm cánh cửa muốn kéo ra, thế nhưng kéo thế nào cũng không được, tim cô đập thình thịch, lại dung sức cắn răng kéo ra, nhưng cánh cửa vẫn bất động như cũ, cô nhíu chặt mi tâm, lại muốn kéo ra lần nữa.
Lập tức ánh đèn toàn hội trường tắt đi, một hồi yên tính, không lâu sau, tiếng đàn dương cầm từ từ vang lên, một giai điệu vô cùng quen thuộc.
Đường Khả Hinh nghe giai điệu quen thuộc này, trái tim đập thình thịch xoay người nhìn về phía người đang ngồi giữa sân khấu.
Ánh đèn thủy tinh xoay tròn chợt sáng ngời, chiếu lên chiếc đàn dương cầm tam giác màu đen giữa sân khấu. Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, quần âu cùng màu, ngồi trước cây đàn dương cầm vô cùng ôn nhu cùng cao quý, ống tay áo hơi xăn lên tùy ý nhưng ưu nhã, lộ ra chiếc đồng hồ kim cương quý giá, hơi xoay người, những ngón tay nhẹ nhàng đặt lên nhưng phím đàn đen trăng, hai tròng mắt đầy mị lực vẫn nhìn về hướng các quý dưới sân khấu, nở nụ cười mê người nói: "Chúc các vị có một buổi tối vui vẻ, tại thời khắc này, có cơ hội vì buổi tối từ thiện này mà đàn một bài! Vốn là một buổi tối rất đẹp, lại bởi vì một lời truyền nho nhỏ, làm cô gái tôi yêu nghĩ lầm hôm nay tôi sẽ biểu diễn cùng khách quý.
Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, ngẩn ra!
Toàn bộ khách quý nghe lời này, nhao nhao ồ lên kinh ngạc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, luôn có tin đồn người đàn ông này còn độc thân, mặc dù bên cạnh anh không ngừng có scandal, nhưng chưa từng nghe chính miệng anh thừa nhận. Tối nay không nghĩ đến, có thể nghe được tin tức như vậy.!
Trang Hạo Nhiên ngồi một bên, cũng có chút ngượng ngùng cúi đầu ôn nhu cười, thế nhưng hai tròng mắt hiện lên một chút hoài niệm cùng thâm tình, dừng một chút rốt cuộc hơi đứng lên, dựa bên cạnh đàn dương cầm, ôn nhu lặng lẽ nhìn về phía thân ảnh đứng trước cửa phòng yến hội, có chút đau lòng nói: "Đúng vậy, tôi có một vị hôn thê, chúng tôi mới đính hôn mấy hôm trước."
Toàn hội trường lại ồ lên, có một số thiên kim tiểu thư nhao nhao hoảng lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. Tưởng Thiên Lỗi, Tô Thụy Kỳ, còn có Lâm Sở Nhai tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn về phía anh.
Đường Khả Hinh cũng không kìm lòng được, hai tròng mắt đỏ bừng ngấn lệ nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn vào thân ảnh ôn nhu trước mắt, chậm rãi thở dài, tay vịn vào chiếc đàn dương cầm có chút tiếc nuối, chậm rãi nói: "Hai chúng tôi bởi vì xảy ra một số việc, tạm thời bị ép phải tách ra, sau khi tách ra tôi mới cảm giác được sự nhớ nhung này có biết bao nhiêu trầm trọng. Tôi không thể thở nổi, hận không thể lập tức bay đến trước mặt cô ấy... Tôi rất đau khổ, rất giày vò, tôi biết cô ấy cũng rất đau khổ, rất giày vò... Đối với tình yêu này, đây là khảo nghiệm lớn nhấy! Tôi rất đau lòng cho cô ấy, đã dũng cảm cùng tôi lựa chọn con đường gian nan nhất để bước đi..."
Đường Khả Hinh hơi kinh ngạc cùng đau lòng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cũng thâm tình nhìn về phía cô, ôn nhu nói: "Con đường này xác thực không dễ đi, bởi vì quá cô đơn, quá xót xa, trong lòng quá đau khổ... Tôi bởi vì đau lòng cho cô ấy, cho nên đi nhanh hơn một bước, đem mọi việc trở thành trách nhiệm của tôi, toàn bộ thu xếp xong, có lẽ đến ngày đó, có thể cùng cô chèo thuyền trên sông, cùng cô trải qua những năm tháng yên tĩnh! Tôi rất yêu vị hôn thê của mình! Tôi cảm ơn buổi tối cô cầu hôn tôi, làm cho tôi trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này! Tôi yêu cô ấy..."
Trái tim Đường Khả Hinh tê rần, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhìn thật sâu về phía người đàn ông trước mặt, trong lòng kêu gào một nghìn lần tên anh.
Trang Hạo Nhiên không kìm được trên mặt bộc lộ sự hoài niệm cùng đau đớn, nhìn về phía cô gái trước mắt, thâm tình cười nói: "Anh biết chúng ta tạm thời không thể gặp mặt, mặc dù nhớ em muốn điên rồi... Không nghe điện thoại của em, không phải bởi vì giận em, chỉ là bởi vì bận quá, muốn mau chóng đem những ngày bận rộn này mau chóng qua đi, muốn cùng em trở lại Cambridge, bởi vì mùa thu sắp đến, cảnh sắc ở đó là đẹp nhất."
Đường Khả Hinh nước mắt tuôn rơi, cả người co qoắp vì đau lòng, không nói nên lời.
Tiêu Đồng vào lúc này đau lòng đi về phía Đường Khả Hinh, thật tình nói: "Khả Hinh, cô tha thứ lão đại đi! Hôm nay đúng là rất bận, họp đến tận vừa rồi! ! Di động cũng để chế độ im lặng đặt trên bàn làm việc! Cho đến vừa rồi, tôi mới mang về nhà cho anh ấy"
Trang Hạo Nhiên đột nhiên đau lòng cười, nhìn vô số người đang ngồi xem, rồi thâm tình nhìn về phía cô gái trước mặt, thật tâm nói: "Xin lỗi, vừa rồi không kịp trả lời điện thoại của em, lại sợ gọi điện thoại cho em sẽ không kìm lòng được mà chạy đến... Bởi vì anh quá nhớ em, vị hôn thê của anh."
Đường Khả Hinh không kìm lòng được ngẩng đầu, nhìn anh trong làn nước mắt.
Toàn bộ hội trường im lặng, nhao nhao nhìn nhau, nói thầm tổng giám đốc hiển hách của Hoàn Cầu, nói người kia là ai? Đang ở trong này sao? Có vài người đã vô thức tìm, thậm chí cả nhân viên của khách sạn, quản lý, phó quản lý, nhao nhao nhìn nhau.
Trang Hạo Nhiên lại có chút ngượng ngùng cười, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, thật tình nói: "Xin lỗi các vị, bởi vì có nguyên nhân, tạm thời tôi không thể công khai vị hôn thê của tôi, nói cho mọi người biết cô ấy là ai? Tôi chỉ nghĩ trước mặt toàn thể mọi người, nói yêu cô ấy, từ nay về sau cũng chỉ yêu một mình cô... Mỗi một phút trong tương lai, tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến cô hiểu lầm, lại càng không bao giờ biểu diễn cùng người phụ nữ khác ... Tối nay mong các vị thông cảm, vị hôn thê của tôi bởi vì tôi mà thương tâm... Cho nên tôi muốn mình đàn một bài vì cô ấy... Hi vọng cô ấy có thể tha thứ tôi..."
Đường Khả Hinh trong nháy mắt hai tròng mắt kích động nhìn về phía anh, trên mặt bộc lộ sự cảm động cùng đau lòng...
Hạ Tuyết lặng lẽ ngồi ở dưới đài, nghe Trang Hạo Nhiên nói, hai mắt của cô rưng rưng, cũng đã từng nghe qua chuyện có liên quan đến tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Cầu, cảm động trên thế gian này còn có một người đàn ông như vậy, không kiềm chế được ... Cô kích động vươn tay, bắt đầu vỗ tay, xung quanh khách quý nhìn thấy cũng cảm động mà nâng tay lên, một tràng pháo tay cỗ vũ vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ lặng lẽ ngồi tại vị trí, nhìn Trang Hạo Nhiên như vậy, tất cả đều mỉm cười vươn tay, chậm rãi vỗ tay...
Trang Hạo Nhiên đứng trước dương cầm, nhìn mọi người đều tươi cười vỗ tay, anh cũng kích động cười, liền nói: "Trong sinh mệnh của tôi, từng trải qua một buổi tối rất kích động, có một cô gái mặc quần trắng, đội vòng hoa màu trắng, trên tay cầm một bó hoa đi đến bên cạnh tôi, lúc cùng tôi múa, liền hát cho tôi nghe một ca khúc rất êm tai, đó là ca khúc hay nhất từ trước đến giờ tôi nghe, đêm nay tôi nghĩ đem bài hát này, trả lại cho cô... Làm chứng cho tình yêu của tôi, vĩnh viễn không đổi!"
Một loạt tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Trang Hạo Nhiên cách vô số người, nhìn thật sâu về thân ảnh ôn nhu trước cửa phòng yến hội, anh không nói gì thêm mà lặng lẽ trở về trước đàn dương cầm, vươn hai tay, chậm rãi đặt lên những phím đàn đen trắng, hai tròng mắt mị lực hơi dừng lại một lúc, rốt cuộc mới nhẹ ấn phím đàn, bắt đầu khúc dạo nhạc của bài hát. Giai điệu bài hát như lời nỉ non của những người đang yêu lập tức đi vào lòng mỗi người, với giọng hát sâu sắc của mình, mở miệng hát: "Anh mang chân tình trao trọn nơi em, đau thương anh gìn giữ cho riêng mình. Anh mang tuổi trẻ trao trọn nơi em, tháng năm anh gìn giữ cho riêng mình. Anh mang sinh mệnh trao trọn nơi em, nỗi cô đơn anh gìn giữ cho riêng mìnhAnh mang mùa xuân trao trọn nơi em, mùa đông anh gìn giữ cho riêng mình…Tình yêu là thứ chẳng ai có thể hiểu được, tình yêu là giai điệu của sự vĩnh hằng. Tình yêu là hành trình giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi. Tình yêu đã từng là anh và em."
Trái tim Đường Khả Hinh đập loạn xạ, rơi lệ khi nghe bài hát này, không khỏi nhớ tới buổi tối hai người quen biết nhau, trong lòng tràn ngập thống khổ, nhưng lại tràn ngập hạnh phúc nhìn nhau, rõ ràng đau đến tê tâm liệt phế, nhưng vẫn cười...
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên cũng lóe ra mãnh liệt, lại tiếp tục chuyên chú hai tay đánh đàn..."Ta đem mùa xuân phó cho ngươi, đem mùa đông để lại cho chính ta, ta đem lưng của ngươi ảnh để lại cho chính ta, lại đem chính mình cho ngươi..."
Toàn hội trường lại vang lên một loạt tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Trang Hạo Nhiên lại thâm tình hát : "Anh mang mùa xuân trao trọn nơi em, mùa đông anh gìn giữ cho riêng mình. Anh mang bóng hình em gìn giữ cho riêng mình, nhưng lại mang chính bản thân mình trao gửi nơi em."
Anh thong thả biểu diễn đến câu cuối cùng, trái tim cũng không thể kiềm chế, cuối cùng lại quay đầu nhìn về phía cô gái trước cánh cửa phòng yến hội, lại phát hiện ra cửa lớn đã mở, thân ảnh ôn nhu kia thoáng cái đã không thấy, anh hơi giật mình lập tức khẩn trương đứng lên, vẫn nhìn khách quý toàn hội trường đang náo nhiệt kích động, lại không có thân ảnh quen thuộc, trái tim anh tê buốt, nhẹ kêu một tiếng Khả Hinh, lập tức cất bước đuổi theo...
Đại sảnh khách sạn Á Châu, gió thổi rất mạnh, gió thổi lạnh quá! !
Đường Khả Hinh vừa khóc vừa đi ra khỏi thang máy, bước nhanh hướng ra đại sảnh, nhớ tới vừa rồi Trang Hạo Nhiên vì mình hát bài hát đó, những giọt nước mắt từng giọt chảy xuống, không kiềm chế được xông tới chiếc xe con màu đen của mình, nhìn về phía Thi Ngữ giải thích, vừa khóc vừa hướng tài xế kêu to: "Lái xe! !"
Tài xế hơi giật mình nhìn về phía cô! !
Thang máy trong nháy mắt mở ra! !
Trang Hạo Nhiên khẩn trương chạy ra khỏi thang máy, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe con màu đen kia chuẩn bị chạy đi, Đường Khả Hinh nghiêng mặt khóc, dừng ở trong suốt cửa sổ xe bên cạnh, tim của anh tê buốt, lập tức bước nhanh đi về phía trước, chạy đến bên cạnh cửa sổ xe, thâm tình cùng đau lòng gọi: "Khả Hinh "
Đường Khả Hinh rơi lệ ngồi phía sau xe, biết người kia đứng ngay bên ngoài cửa, cô liều mạng nhịn nước mắt xuống, không muốn thấy anh... Thế nhưng những kỷ niệm kia, làm cho cô lại không kìm được quay đầu, cách một chiếc cửa kính trong suốt, mở to đôi mắt đẫm lệ lặng lẽ nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài, đau lòng nhìn vào trong. Trái tim cô như bị xé rách nhưng cũng không mở cửa sổ, chỉ tùy ý để nước mắt chảy xuống, khóc nói: "Em sẽ cố gắng thi đấu, yên tâm đi! Em sẽ không quên trách nhiệm của mình! Em càng không bao giờ quên ước định giữa chúng ta! Nếu như mọi người không hạnh phúc, chúng ta tuyệt đối cũng không hạnh phúc! Em sẽ thi đấu thật tốt! Đợi cuộc thi kết thúc, chúng ta sẽ trở về Cambridge... Hi vọng trời thu chờ chúng ta một chút...
Trang Hạo Nhiên đứng trong gió biển bên ngoài cửa xe, thâm tình mà lặng lẽ nhìn Đường Khả Hinh ngồi trong xe, vừa khóc vừa nói chuyện, anh dường như nghe thấy , nhìn về phía cô mỉm cười.
Đường Khả Hinh nhìn nụ cười của anh, nước mắt càng chảy ra, hiểu rõ anh lúc nào cũng đem mọi việc đặt lên vai mình, lúc nào cũng hi vọng cô có thể tươi cười, cô đau lòng vươn hai tay, chống lên cửa xe trong suốt, lo lắng nói: "Em cũng muốn anh, em cũng yêu anh! Anh nhất định phải chăm sóc mình thật tốt! Chúng ta sẽ được ở cùng nhau! Nhất định sẽ được ở cùng nhau! Đợi cuộc thi kết thúc, không còn bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản chúng ta ở cùng nhau! Em yêu anh, Trang Hạo Nhiên! Em yêu anh!"
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên ngấn lệ, nhìn về phía cô mỉm cười.
Đường Khả Hinh rơi lệ, kích động nhìn về phía người đàn ông cách một lớp thủy tinh bên ngoài, cả hai đều biết, nếu như cánh cửa kia hạ xuống, chính là bao nhiêu khát vọng được ở cùng nhau, không có cách nào tách hai trái tim ra. Lúc này chính là giày vò lớn nhất, lúc này yêu, đã trở thành cái gai trong nỗi đau của bọn họ! Vô luận như thế nào, đều phải đau! Đau đến thở không nổi, đau đến hít thở không thông...
Cho nên, vì chúng ta, đành phải rời khỏi đây...
Xe, chậm rãi đi phía trước chạy...
Đường Khả Hinh ngồi trong xe, hai tay chống lên cửa thủy tinh, đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên...
Trang Hạo Nhiên cũng đón gió biển lạnh lẽo, đứng trước đại sảnh khách sạn, đau lòng nhìn cô gái đang dần rời khỏi thế giới của mình, đau đến không nói nên lời, đành phải nhìn về phía cô mỉm cười.
Đường Khả Hinh cũng thâm tình nhìn về phía anh, vừa rơi lệ vừa mỉm cười...
Có lẽ giờ khắc này, có thể cho chúng ta , cũng chỉ có thể mỉm cười cổ vũ nhau.