Thành phố, người xe như nước, theo cơn mưa phùn dai dẳng điên cuồng lướt qua, ánh sáng đèn nê ông màu vàng, màu hồng, màu lam, lóe lên thật chói mắt, thật gấp gáp... Một con cú mèo, vù một tiếng, sắc bén bổ nhào qua một tòa cao ốc kim loại màu đen, chuẩn bị vòng qua khách sạn Weiss trung tâm thành phố, bay về phía trước———
Một chiếc xe thể thao Audi R8 đen, trong nháy mắt hệt như tên bắn, từ chân trời lao thẳng đến, tức khắc xông qua vạch kẻ đường, vô số bọt nước bắn lên tung tóe, lại hướng về khách sạn Weiss phía trước mà đến, Điệp Y bình tĩnh ngồi trong xe thể thao, hai tay nắm chặt tay lái, vừa ổn định cẩn thận lái xe, vừa ngẩng đầu, hai mắt sắc bén liếc nhìn con cú mèo đang bay trên bầu trời, hai tay không ngừng cầm chặt tay lái, chân đạp mạnh chân ga, không cho nó bay ra khỏi tầm mắt của mình! !
Con cú mèo kia nhanh chóng bay qua tòa cao ốc Weiss, lại lướt qua công viên chính phủ, rồi lượn qua cổ thành xanh biếc, vù một tiếng, hướng về phía hẻm nhỏ đông đúc phía trước bay đến ——
Chiếc Audi màu đen két một tiếng, thắng gấp bên cạnh hẻm nhỏ ẩm ướt, Điệp Y trong nháy mắt như mũi tên bàn lao thẳng ra, đón mưa gió chạy thẳng vào hẻm nhỏ, vừa chạy vừa nóng mắt ngẩng đầu, nhìn con cú mèo kia đang hướng về một tòa cao ốc mười tầng nào đó bay đến, cô tức khắc giơ tay bắn ra dây thép, một móc câu nhỏ sắc nhọn trong khoảnh khắc dường như tên, bám chặt vào tường, cô làm động tác kéo, cả người bay vút lên, trái phải hai bên vừa đạp vách tường, vừa như mèo nhanh chóng đi thẳng về phía trước ————
Con cú mèo hướng phía đường ngang nóc nhà, lại hướng về bên phải nhanh chóng bay đi!
Điệp Y nhảy lên nóc nhà, nghiêng nhìn con cú mèo kia đã bay theo một tầng lầu khác của tòa cao ốc, đôi mắt cô nóng lên, trong nháy mắt lại như mũi tên cấp tốc tiến lên, chạy như bay về phía trước, mắt thấy sắp đến rìa nóc nhà, cô lập tức tung người lên, hệt như chú chim én tinh khôn xoải bước ngang qua giữa hai tòa nhà, phịch một tiếng, thân thể lại ngã giữa đỉnh cao ốc, nhìn thấy con cú mèo kia lại muốn lách mình bay đi, cô quỳ gối xuống đất, ném ra dây thép, lợi dụng đầu móc thép, đang móc chặt vách tường, lại tung người lên, hướng về phía bầu trời tối tăm kia, bay theo con cú mèo...
Hai bóng người màu đen, đột nhiên xuất hiện, vù một tiếng, hướng về Điệp Y bắn ra độc tiêu sắc nhọn, Điệp Y một cú tung mình 360 độ nhảy ngược về, trong khoảnh khắc nửa quỳ trên nóc nhà, hơn mười người dạ hành chợt xuất hiện, lại cùng lúc cấp tốc phóng độc tiêu về phía cô, Điệp Y lại tung người nhảy lên, trong tay hơn mười viên lựu đạn, ném về phía hơn mười người dạ hành kia ——
"Bang bang bang bang bang bang! !" Tiếng phá vỡ rất mạnh chợt vang lên, chiếu ra vô số tia sáng nóng rực, đâm vào đám người dạ hành đang nhao nhao né tránh, một nam một nữ người dạ hành, trong nháy mắt phóng qua hỏa thạch điện, chưởng pháp như xà nhanh chóng hướng về phía Điệp Y, Điệp Y nhanh như chớp đón chưởng pháp của bọn chúng tới, hóa gaiir từng chiêu một, một nữ sát thủ mắt chợt lóe lên, trong tay lập tức cầm một tiểu kim xà cực độc, lao về hướng Điệp Y! !
Điệp Y trong nháy mắt mặt lộ vẻ hung ác bắt được tiểu kim xà kia, hai tay lập tức siết chặt ba tấc thân rắn, tùy ý kim xà kia hung ác nhe răng cắn chặt mu bàn tay trắng nõn của mình, tràn ra máu đỏ tươi, cô vẫn không biến sắc, bỗng nhiên dùng hết sức, mật rắn phun thẳng ra, năm ngón tay kia cũng đã kẹp chặt lựu đạn, hướng về đám người dạ hành phía trước ném thẳng ra ————
"Ầm ————" Một trận tiểng nổ dữ dội, tức khắc vang lên, vô số đoàn người đã ngủ say, bắt đầu từng trận kêu gào, xe cảnh sát cũng từ phương xa vang lên, một nam một nữ thấy tình hình này, tức khắc tung người cùng đám người kia trong nháy mắt biến mất ở đỉnh cao ốc, còn lại Điệp Y một thân một mình, đứng trên đỉnh, đón mưa to gió lớn, hai tròng mắt tỏa ra ánh nhìn sắc bén mà tinh anh, nhìn đám người dạ hành đã biến mất, tiếp tục để cho thân thể phát ra hơi thở mạnh mẽ mà quỷ dị...
*** Nguồn : thichdoctruyen.com
Bệnh viện! !
Vạn vật vẫn vắng vẻ như vậy, chỉ còn lại tiếng “Róc rách” của mưa rơi xuống mặt đất.
Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai tiếp tục canh giữ bên trong phòng bệnh, trầm mặc chờ đợi Lãnh Mặc Hàn tỉnh lại, y tá cũng vẫn ở bên trong phòng bệnh, theo lời dặn dò của Tô Thụy Kỳ, cứ cách một giờ, sẽ đo nhiệt độ cơ thể cho anh, Trang Hạo Nhiên một mình đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay đút túi quần, khuôn mặt đông lại, nhìn hoa viên tôi tăm kia, từng bụi cây chuối tây lay động, lá hình bầu dục to vẫn bị nước mưa, đập vào sáng lên một mảnh bóng loáng, trong bóng đêm, vẫn tỏa ra màu xanh sinh mệnh! !
Di động chợt vang lên.
Trang Hạo Nhiên hơi lưu chuyển ánh mắt, trầm ngưng một hồi, mới từ trong túi phía trước lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn thấy hiển thị cuộc gọi, mới nhấn nút nghe, nhàn nhạt đáp lại: "Ừ..."
Một trận lời nói phía bên kia truyền đến.
Trang Hạo Nhiên cầm di động, ngưng mặt trầm mặc nghe, không có chút biến hóa nào, cho đến cuối cùng nghe thấy kết quả, anh mới nhíu mày, hai tròng mắt sắc bén chợt lóe, nói: "Làm tốt lắm!"
Tô Lạc Hoành nghe thấy như vậy, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên vẫn không lên tiếng, mà thu hồi điện thoại, hơi xoay người, lại nhìn lá chuối tây kia, bị nước mưa ập vào sáng bóng, bức tường thủy tinh trong suốt kia, phản chiếu bóng dáng nghiêm nghị của anh...
***
Toàn bộ thành phố, dường như đã bị mưa rền gió dữ gột rửa ướt đẫm! !
Con cú mèo màu đen kia, bay qua vô số nhà cao tầng, cuối cùng giương cánh xoay quanh tới trước một tòa biệt thự nào đó, theo huấn luyện nghiêm chỉnh cảm nhận được ánh sáng màu tím kia, tức khắc lại như mũi tên, lủi về phía ánh sáng tím kia, buông lỏng móng vuốt, máy nghe trộm rơi xuống giữa chiếc đĩa CD màu tím kia, một người đàn ông áo đen nhanh chóng cầm máy nghe trộm lên, tức khắc xoay người đi vào một mật thất nào đó trong biệt thự, sau khi nghe qua nội dung, tức khắc báo cáo lại với chủ nhân trên tầng hai!
Tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến.
Một nữ sát thủ, mặc y phục màu đen, tóc buộc cao đuôi ngựa, bước nhanh về phía cầu thang u ám, đi tới sảnh đãi khách trên tầng hai bám đầy mạng nhện, dừng trước bóng đen ngồi trên ghế sô pha đỏ thẫm, nhanh chóng nói: "Chủ nhân! Đường Khả Hinh đang đượcTịnh Kỳ phủ thủ tướng đón đi, Lãnh Mặc Hàn cũng được cứu sống !"
Hắn ngồi trên sô pha, nhìn bóng đen nào đó giữa màn hình LCD, đang phát hình sát thủ do chính mình huấn luyện, đang tiếp nhận huấn luyện ma quỷ trong rừng sinh thái hoang dã, những sinh vật trong rừng sinh thái hoang dã kia, có bọ cạp độc, rết độc, rắn hổ mang, thậm chí còn rất nhiều mãnh thú ăn thịt người khác, còn có thực vật độc, cùng với nước axit và vi khuẩn độc hòa tan xác người, thậm chí còn có một vùng đầm lầy nuốt chửng người, chôn giấu vô số những hài cốt... Bọn họ trong rừng rậm ma quái này đã ở lại ước chừng chín mươi ngày, lúc khát, tìm không được nguồn nước, liền xoay vặn dây đay lấy nước uống, khi đói bụng, ăn bò cạp chết, giun, thậm chí cầm cả con kiến sống để lót dạ...
Hắn cứ như vậy lạnh lùng sâu xa nhìn một người đàn ông nào đó chừng ba mươi tuổi giữa màn hình đang tiếp thu huấn luyện, bị kiến độc cắn đến toàn thân sưng phù, ngã vào giữa cành lá hư thối, đau đến toàn thân đỏ lên, nhỏ giọng rên rỉ kêu gọi, đau đớn không chịu được lại rút dao nhọn, cắt đứt khối thịt hư thối đã bị con kiến kia cắn, dường như hài lòng với kết quả, hắn hơi thở mạnh một cái, tùy ý ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt gầy gò của chính mình, yếu ớt nói: "Muốn sống mới khó, muốn chết... Rất dễ!"
Nói xong, nữ sát thủ phía sau, sắc mặt cứng lại, tức khắc gật đầu, hiểu ý nói: "Chúng tôi lập tức xuất phát! !"
Hắn im lặng không lên tiếng, tiếp tục ngửa mặt, nhìn một tuyển thủ khác giữa màn hình, làm sao để hoàn thành huấn luyện ma quỷ trong ba trăm sáu mươi lăm ngày này!
***
Hành lang thật dài tại bệnh viện, có một cánh cửa vẫn đóng chặt , thỉnh thoảng có vài y ta cũng khó hiểu, nghĩ bên trong là cái gì?
Tô Lạc Hoành ngồi trong phòng máy vi tính, ngẩng đầu nhìn toàn bộ máy vi tính tình hình giao thông cả thành phố, nhao nhao sáng lên bản đồ gioa thông toàn thành, anh vừa di chuyển ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, vừa căn dặn mấy người Mỹ Linh cùng Thanh Bình phía đối diện, nói: "Mau! ! Tìm ra chiếc xe con của phủ thủ tướng!"
Mỹ Linh cùng Thanh Bình ngồi trước máy vi tính, nhai kẹo cao su, nhanh chóng di chuyển ngón tay, gõ bàn phím, nhập vào chiếc xe chính phủ mà Tịnh Kỳ đnag ngồi, triển khai tìm kiếm trên mạng lưới giao thông toàn thành, rốt cuộc tìm được bọn họ ở đường ven bờ biển, tức khắc nói: "Tìm được rồi!"
Tô Lạc Hoành tức khắc ngẩng đầu, nhìn thấy số liệu máy vi tính mà Mỹ Linh chuyển qua cho mình, quả nhiên thấy xe chính phủ của Tịnh Kỳ, anh tức khắc khởi động hệ thống mạng lưới thế giới lộng lẫy, ấn bộ đàm gọi cho Điệp Y, nói: "Điệp Y! ! Tôi hiện tại bắt đầu phân tích tia tử ngoại dọc đường xe chúng ta đi qua, chỉ cần có người tiếp cận bọn họ trong phạm vi một dặm, chỗ nào vang lên báo động đỏ! Bất kể là chim hay thú, cũng không được phép đến gần! Cô theo xe của Khả Hinh, một đường hộ tống bọn họ đến phủ thủ tướng! !"
Tòa cao ốc nào đó! !
Điệp Y đứng trên đỉnh, đón mưa rền gió dữ, nghe thấy chỉ thị của Tô Lạc Hoành, nhìn xuống dưới lầu chiếc xe mà Tịnh Kỳ cùng Đường Khả Hinh ngồi đang chậm rãi qua đây, cô trong nháy mắt giang hai tay, cả người lập tức từ cao ốc cao vạn trượng phi thân xuống, ngay khi cơ thể cách mặt đất chừng mười thước, xoay người một cái giữa không trung, cánh tay phía trước vung lên, phóng ra dây thép, móc câu bám chặt góc tường, sau đó nhanh nhẹn rơi xuống một cách an toàn...
Cô lập tức thu hồi dây thép, nghiêng mặt nhìn chiếc xe màu đen mà Đường Khả Hinh đang ngồi, ở ngay trước mắt, tức khắc cất bước chạy thẳng về phía trước, một đường chăm lo bảo vệ Đường Khả Hinh, Tiêu Yên cùng Giang Thành cũng theo sát phía sau, theo đuôi đến ————
"Đừng khẩn trương, rất nhanh sẽ tới thôi..." Tịnh Kỳ ngồi sau xe, xoay người, mỉm cười vươn tay nhẹ nắm lấy mu bàn tay Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng quay mặt sang, nhìn về phía Tịnh Kỳ mỉm cười.
Xe chuyên dụng của chính phủ, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, lướt qua đoạn đường tối tăm phía trước, mười hai chiếc xe cảnh sát, đồng thời sáng lên đèn cảnh báo màu đỏ xanh, vang lên tiếng còi báo động, chạy về phía trước... Mỹ Linh cùng Thanh Bình ở bệnh viện, theo căn dặn của Tô Lạc Hoành, nhanh chóng hoạt động hai tay, trên bàn phím máy tính gõ gõ, nhanh chóng khởi động hệ thống thế giới lộng lẫy, tại hai bên trái phải con đường giao thông tối tăm này, sáng lên mạng lưới ti tử ngoại hình võng 3D, đem mười hai chiếc xe chính phủ vây quanh bên trong một cách chặt chẽ, theo sự di chuyển của chúng mà di chuyển! !
"Đồ chơi này chơi quá vui! !" Mỹ Linh vừa hoạt động tay, vừa phấn khởi nhìn hệ thống tia tử ngoại hình võng giữa màn hình, đến chỗ nào, sẽ đem mọi thứ đồ vật kim loại và sinh vật xung quanh, tự động phân tích và sàng lọc!
"Đương nhiên! !" Tô Lạc Hoành hơi nhíu mày, đắc ý cười rộ lên nói: "Tiền bạc của phó tổng tôi đây cũng không phải là uổng phí.”
Thanh Bình lại phát hiện, nó còn có một công năng, sẽ tự động phá giải nguồn gốc tín hiệu bên ngoài, đã là ánh sáng tia tử ngoại do súng bắn tỉa từ xa chiếu ra, cũng có thể nhanh chóng gây nhiễu loạn, thậm chí một vài tín hiệu từ xa, toàn bộ đều loại bỏ hết, xây dựng hệ thống này, cùng với quá trình thu thập nguồn gốc tư liệu, Trang Hạo Nhiên bỏ ra 3 triệu, chính là vì an toàn của Đường Khả Hinh! !
Toàn thành phố vẫn tiếp tục mưa gió điên cuồng! !
Mười hai chiếc xe cảnh sát tiếp tục dẫn chiếc xe chính phủ màu đen, thong thả chạy về phía trước, cho đến khi tới trước tòa cao ốc chính phủ, Phương Di mặc áo sơ mi trắng bó sát, váy ngắn màu đen, mái tóc thẳng dài đến eo, dẫn theo vô số cảnh sát, đã chờ từ trước, nhìn thấy chiếc xe của Tịnh Kỳ đang chậm rãi lái tới, cô không nói hai lời, rút súng lục phi ưng ra, ngưng mặt nhanh chóng nạp đạn, dẫn theo cảnh sát, phân ra đứng hai bên đường, theo sự chỉ thị của Ủy viên Trương, hộ tống Đường Khả Hinh – cô con gái nuôi này, đến phủ thủ tướng cho đến đoạn đường cuối cùng! !
Đường Khả Hinh ngồi sau xe tọa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy bóng người Điệp Y, vẫn trầm ổn đi về phía trước, cô không hiểu sao bỗng cảm giác vừa rồi chỉ là một chiếc xe chính phủ đi trước, đột nhiên lại có một đám người, chặt chẽ canh giữ hai bên đường xe chạy, cô có chút kỳ quái cùng khẩn trương...
Tịnh Kỳ lưu chuyển ánh mắt, nhìn Đường Khả Hinh đang dần khẩn trương, liền nhịn không được cười rộ lên nói: "Đường tiểu thư, ngày kia chuẩn bị cử hành cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu lớn, cô khẩn trương sao?"
Đường Khả Hinh quay mặt sang, thật sâu liếc mắt nhìn Tịnh Kỳ một cái, không lên tiếng, chỉ mỉm cười.
Tịnh Kỳ dường như có chút xúc động nhìn về phía Đường Khả Hinh, dịu dàng cười nói: "Kỳ thực, có đôi khi một cuộc thi đấu, thể hiện chẳng qua là năng lực tập trung, nhưng mà chúng ta ở rất nhiều thời điểm, đều quên đi ước nguyện ban đầu của cuộc thi đấu, chẳng qua là vì tiến bộ, hư vinh là những thứ rất đáng sợ. Thủ tướng thường nói, cảm giác sợ hãi thường đến từ chính góc tối trong nội tâm, dù cho chúng ta cảm thấy không cách nào phá bỏ, nào ngờ, sợ hãi không phải là một loại chướng ngại, chẳng qua chỉ là một chút tâm tình mà thôi... Thay đổi tâm tình là có thể..."
Đường Khả Hinh hiểu ý trong lời nói của Tịnh Kỳ, trầm ngưng một hồi, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tròng mắt bộc lộ ánh nhìn cứng rắn...
Hàng dài những chiếc xe chậm rãi theo con đường Đông Hoàn, chạy về phía con đường lớn Trung Hoàn, lướt qua vòng xoay đài phun nước giữa con đường lớn Trung Hoàn, xe cộ hệt như con thuồng luồng, vòng quanh vòng xoay đài phun nước bắt đầu xoay tròn, bọt nước bảy màu kia, lộ ra ánh sáng đầy sắc màu thập phần chói mắt, tạo thành hình võng như những đóa hoa, dưới suối phun đang tuôn chảy kia, đón mưa phùn phất phới, không chút nào phát hiện, bên trong có bất kỳ biến hóa gì...
Hệ thống tia tử ngoại của thế giới lộng lẫy theo dòng xe cộ, từ từ bắt đầu phân tích những biến hóa số liệu của suối phun nước...
Mỹ Linh hơi nhíu mày, nhìn về phía đài phun nước giữa màn hình máy vi tính kia, nhanh chóng hỏi: "Tô tiên sinh! Hệ thống phân tích số liệu và kiểm tra đo lường phản ứng nhiệt năng của chúng ta, có phải dưới âm năm độ C sẽ không cách nào tiến hành hay không?"
"Ừ!" Tô Lạc Hoành hơi lặng im không chú ý lên tiếng trả lời, cũng lưu chuyển hai mắt nhìn về phía đài phun nước kia, có một loại dự cảm không tốt lập tức dâng lên, nhìn nhiệt độ dưới hồ đài phun nước, dự đoán gần âm mười độ, hai mắt anh sáng ngời, tức khắc đè xuống bộ đàm, hướng về phía nhân viên tổng bộ bên kia của Tịnh Kỳ khẩn trương hô to: "Dừng xe ———————— "
Phương Di cùng những người khác nhận được lệnh, trong nháy mắt rút súng xoay người, nhắm ngay đài phun nước, người dạ hành ẩn nấp trong hồ của đài phun nước, đã mặc áo màu trắng, bỗng nhiên đứng lên, giơ súng lục tản đạn, bỗng nhiên bóp cò súng, viên đạn tức khắc bắn trúng chiếc xe con màu đen mà Tịnh Kỳ cùng Đường Khả Hinh đang ngồi, phịch một tiếng nổ mạnh, xe bỗng nhiên bốc cháy, ánh lửa trong nháy mắt cháy sáng khắp bầu trời tối đen, còn vô số nước mưa tung bay lên ————
Điệp Y nghe tiếng nổ mạnh bên kia, lập tức quay mặt sang, nhìn về phía chiếc xe nổ tung bắn ra tia lửa kia, hai tròng mắt lóe ra tia sáng sắc bén, lập tức nói không nên lời...