Cửa chính phòng họp số một, phịch một tiếng mở ra! !
Trần Tuấn Nam và Lâm Sở Nhai cùng xuất hiện tại trước cửa lớn, đồng thời lạnh lùng tức giận nhìn đối phương một cái, ngay lập tức không nói câu nào, liền của mình xoay người đi về hướng của mình, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt hai người cũng cổ quái đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng hai người trước mặt nhanh chóng đi khỏi, đều giống như khiêng mấy tấn bom, vô cùng tức giận, vẻ mặt bọn họ chỉ hơi nở cười bất đắc dĩ, cũng cất bước đi về phía trước. . . . . .
Đám người Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt cùng Tiêu Đồng cũng đứng ở trước cửa, quay mặt sang liếc đám người Thẩm Quân Dụ và Tiếu Nại một cái, vẻ mặt cũng nhàn nhạt, bộ dạng xem thường, mọi người bày ra sắc mặt của mình, đi khỏi. .
Văn phòng Tổng Giám đốc! !
Cửa ầm ầm mở ra!
Trang Hạo Nhiên vượt lên đầu đi vào, vừa đi vào bên trong, vừa nhanh chóng buông lỏng cúc áo tây trang, cởi ra, tiện tay khoác lên ghế sa lon một người ở bên cạnh, mới tùy ý ngồi vào ghế sa lon một người, nhìn tới phía trước. . . . . .
Lâm Sở Nhai cũng nhanh chóng đi vào phòng làm việc, ngồi ở ghế sa lon bên cạnh, khuôn mặt ngưng chặt, không lên tiếng, vẫn tức giận ! !
Tô Lạc Hoành và Tào Anh Kiệt cũng đi tới, liếc mắt nhìn dáng vẻ Lâm Sở Nhai kích động tức giận, liền không hiểu đi tới, ngồi xuống, ngạc nhiên nói: "Này, tôi nói, anh có chuyện gì vậy? Ăn thuốc nổ sao? Tại sao vô duyên vô cớ bày ra sắc mặt cho Trần Tuấn Nam xem! ? Bây giờ khác với lúc trước, chúng ta có quan hệ hợp tác chặt chẽ, hơn nữa vẫn ở trên địa bàn người ta! Từ trước đến giờ anh làm việc cẩn thận khôn khéo, hôm nay làm sao vậy hả ?"
"Tôi làm sao ?" Lâm Sở Nhai cũng ngạc nhiên kì quái ngẩng đầu, nhìn Tô Lạc Hoành, nén tức giận trong lòng, kích động nói: "Tôi chỉ nói chuyện công việc ! !"
Tô Lạc Hoành nhất thời bất đắc dĩ nhìn Lâm Sở Nhai, không nhịn được bật cười nói: "Nói thật, Trần Tuấn Nam đề nghị tiến quân thị trường Chile, chủ ý này là không tệ! Quả thật nó có tiềm năng khổng lồ, chất lượng rượu cũng từ từ tăng lên, giá cả cũng cao hơn! Hơn nữa những năm gần đây Chính Phủ còn nghe theo ý kiến chuyên gia nước Pháp, mở viện nghiên cứu chuyên môn, giới thiệu nhiều giống nho ưu tú của Pháp, Italy và nhiều nước khác! ! Tôi nghĩ Trần Tuấn Nam nhìn trúng Chile, còn có một cái nguyên nhân khác, chính là quan hệ mua bán giữa Chile và nước chúng ta nhất định tốt, thu thuế cũng thấp nhất so với các nước khác, nghe nói còn có tin đồn, tương lai Trung Quốc sắp miễn thuế nhập khẩu đối với Chile! Đây chính là một cơ hội khổng lồ!"
Lâm Sở Nhai nhất thời ngẩng đầu lên nhìn Tô Lạc Hoành nghiêm túc nói: "Anh chỉ thấy điểm này sao?"
Tô Lạc Hoành im lặng nhìn Lâm Sở Nhai.
Trang Hạo Nhiên hơi nhắc mí mắt nhìn anh. . . . . .
Lâm Sở Nhai nhìn Tô Lạc Hoành nhanh chóng, trực tiếp nói: "Trước mắt Chile nhắm ngay đến thị trường rượu đỏ chưa khai thác của Trung quốc chúng ta đã lâu rồi ! Chính Phủ bọn họ đã không chỉ một lần, ném ra cành ô liu với nước ta, năm gần đây đã từ từ tạo thành hệ thống quảng cáo và tuyên truyền! Chính xác đã có không ít tập đoàn trong nước, tranh giành phân chia một miếng bánh ngọt, thu mua không ít nhà máy rượu của Chile, vì lót đường tốt cho việc mở rộng cửa khẩu mua bán giữa Chile và nước ta sau này! ! Cử động của Trần Tuấn Nam cũng không có nói anh ta có gì không ổn! Nhưng vấn đề ở chỗ, trước mắt đã có mấy nước Pháp, Anh, Đức, trước sau nhanh chóng đầu tư vào thị trường Chile, làm cho thị trường rượu đỏ đất nước này nhanh chóng bành trướng! Anh phải biết, phàm là thị trường phản ứng quá nóng, tất phải sẽ dẫn đến thời kỳ co lại lắng đọng! Bởi vì dịch rượu của nó mặc dù có giá cao hơn, thế nhưng trong quá trình, cũng sẽ theo tăng theo nhu cầu, giá rượu cùng chất lượng cũng sẽ tiến vào thời kỳ thử thách ! ! Bây giờ Hoàn Cầu chúng ta đã bỏ ra gần 100 tỷ triển khai dự án khách sạn dưới nước ! ! Mà trước mắt, các dự án đầu tư ở Anh, Pháp cũng đang dần dần hình thành! ! Tài liệu đặt ở phòng làm việc của tôi, đống sau cao hơn đống trước! ! Kí một chữ không phải muốn tiền? Anh thật là ăn gạo không biết giá gạo!"
Trang Hạo Nhiên nhìn anh, hiểu ý, nhàn nhạt mở miệng: "Ý của Sở Nhai là nhiều nước đầu tư làm cho những nước lớn và công ty bành trướng, đưa đến bọt bong bóng, ra tay một cái sẽ vỡ tan! Bởi vì đây là đầu tư của phần lớn các nước lớn chuyên về rượu đỏ!"
Lúc này Tô Lạc Hoành quay mặt sang, im lặng nhìn Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt cũng ngồi ở trên ghế sa lon, lập tức nhớ lại một chuyện, nhắc nhở nói: "Nước ta có một công ty sản xuất, đã từng có thời kỳ, bọn họ yêu cầu tăng giá sản xuất trung gian (*) hết sức cao, gần như trên phương diện kỹ thuật hay phương diện độc quyền thị trường này! ! Bọn họ tìm kiếm nhóm doanh nghiệp sản xuất trung gian, cố ý bỏ mặc nó, cuối cùng để cho công ty này càng ngày càng bành trướng, đến cuối cùng tất cả bùng nổ, công ty xuất trung gian trong nước nhanh chóng phân chia miếng bánh ngọt! Trong này cũng không thiếu có thủ đoạn trả thù!"
Ghi chú (*): sản xuất trung gian hay còn gọi là OEM, là sản xuất linh kiện, vật phẩm, hàng hóa với chi phí sản xuất thấp, để lắp ráp vào một sản phẩm chính (làm thay cho 1 công ty khác).
Lâm Sở Nhai im lặng một lúc, mới trực tiếp đưa ra vấn đề khó khăn nói: "Tôi làm sao có thể không quan tâm đến phương diện này! ! Chúng ta trông nom nguồn tài chính, luôn phải dự tính các loại nguy cơ sẽ xảy ra trong tương lai! Không dám quá tin tưởng cho dù bất cứ ai! Phải yêu cầu lợi ích lớn nhất! ! Nhưng cố tình đầu tư vào thị trường Chile là nước Pháp và các nước lớn khác chuyên về rượu đỏ, tôi càng quan tâm phương diện này! Nếu chuyện này là thật, như vậy diễn biến sẽ từng bước đi theo kết quả tôi dự đoán! ! Nếu thật sự tạo thành hiện tượng bọt bong bóng, như vậy tôi sẽ chờ cho nó co lại xong, tôi sẽ ra tay một lần phải trúng, dùng số tiền tương đương đổi trở lại nhiều thứ hơn! Sau đó tôi lại tự mình dẫn bộ phận PR thị trường, thao túng thị trường rượu đỏ! ! Như vậy đến lúc đó, miếng bánh ngọt này là của tôi ! Ít nhất phần lớn đều là của tôi! !"
". . . . . . . . . . . ." Tất cả mọi người im lặng không lên tiếng.
Tô Lạc Hoành lại nhìn Lâm Sở Nhai, đột nhiên mỉm cười nói: "Nếu như không có tạo thành bọt bong bóng ! ?"
Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên nhìn Tô Lạc Hoành, đột nhiên cười cười nói: "Anh không có lưu ý, các tập đoàn trong nước chúng ta đầu tư vào thị trường rượu đỏ Chile, chẳng qua cũng chỉ khác nhau từ mấy chục triệu đến gần 100 triệu đô! ! Bọn họ là tập đoàn Thực phẩm công nghiệp đầy kinh nghiệm ở trong nước, tại sao đầu tư dè dặt như vậy? Anh suy nghĩ một chút, đất nước chúng ta hiểu biết đối với rượu đỏ còn hạn chế, ở Âu châu như Pháp, Đức, Italy và các đất nước khác, có một đoạn thời gian vẫn mù quáng chạy theo! Cho nên bọn họ lựa chọn chờ đợi! ! Ý của tôi cũng là chờ đợi! ! Hoặc là kiếm tiền lớn nhất, hoặc là giữ lại tương lai chúng ta khai phá vườn nho trong nước ! ! Qua điều tra nghiên cứu thị trường, chúng ta chờ đợi, xác định được giá trị rủi ro, đến lúc đó tôi tự nhiên sẽ cho Trần Tuấn Nam cho vay! Nếu đến lúc đó, anh ta còn muốn hợp tác với Hoàn Á chúng ta! !"
Lời này vừa nói ra , Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt Lâm Sở Nhai nói chuyện đè nén một đống tức giận, không nhịn được mỉm cười, nói: "Nếu trong lòng cậu có ý tưởng, có thể trực tiếp nói ra tại chỗ! Đừng để cho người khác cảm thấy cậu hành động theo cảm tính, điều này có vẻ cậu không chuyên nghiệp, hơn nữa không phân biệt chuyện chung chuyện riêng, hiểu chưa? !"
Lâm Sở Nhai lập tức nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Tôi làm sao hành động theo cảm tính! Tôi làm sao không phân biệt chuyện chung chuyện riêng! ? Tôi làm Phó Tổng của anh lâu như vậy, tôi có không phân biệt chuyện chung chuyện riêng sao? Anh còn không hiểu tôi? Tôi sẽ không cầm tiền của công ty tùy ý đùa giỡn!"
"Hôm nay rõ ràng tâm trạng của cậu không tốt, cố ý nói chuyện che giấu, làm khó người khác!" Trang Hạo Nhiên hơi chuyển mắt, khẽ mỉm cười, nhìn Lâm Sở Nhai nói tiếp: "Cậu có chuyện gì? Cùng người ta kết thù sao! ?"
"Không có! Tôi chỉ không quen nhìn anh ta bình thường tới tìm tôi bàn chuyện, bày ra sắc mặt kia, thật giống như tôi thiếu tiền cả nhà của anh ta! !" Lâm Sở Nhai lại lạnh lùng nói.
"Chậc, chậc, chậc!" Tô Lạc Hoành cố ý cau mày, nhìn anh nói: "Trong bụng anh có mấy con giun chúng tôi đều biết, nói đi! Có chuyện gì! Nếu quả thật có chuyện gì, anh em chúng tôi có thể cho anh một chút ý kiến !"
". . . . . . . . . . . ." Lúc này Lâm Sở Nhai, mới im lặng cúi đầu không nói lời nào.
Mọi người cùng nhau im lặng nhìn anh, Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ anh mất mát như vậy, nói: "Có liên quan đến Nhã Tuệ?"
Lâm Sở Nhai ngồi ở trên ghế sa lon, ngưng mặt suy nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy ở trong rừng dừa, Nhã Tuệ ngã ở ngực Trần Tuấn Nam khóc thật đau lòng, trái tim của anh căng thẳng, sâu kín nói: "Nếu như một đôi tình nhân không muốn nghe đối phương giải thích nữa, như vậy thật sự đã chấm dứt! Nếu như người kia vẫn yêu anh, cho dù không muốn đau lòng đi nữa cũng phải nghe một chút đáp án cuối cùng sao? Cô ấy thật không muốn làm hòa với tôi, thật muốn chia tay với tôi. . . . . ."
Tô Lạc Hoành và Tào Anh Kiệt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cũng nhìn chằm chằm vào anh, nói thẳng ra quan điểm của mình: "Không có qua nhanh như vậy, đã từng yêu, không phải muốn qua là sẽ qua! Nhưng không muốn làm hòa với cậu, khẳng định bây giờ vẫn yêu cậu đấy!"
Lâm Sở Nhai hơi chuyển mắt, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.
"Cho nên Mặc Hàn mới nói cậu đi ra ngoài lăn lộn, sớm muộn phải trả giá!" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn anh một cái, mới thở dài một hơi, nhớ tới trước đó Lãnh Mặc Hàn nói giúp Lâm Sở Nhai một chút, trong lòng của anh lặng lẽ suy nghĩ chuyện này. . . . . .
"Mặc kệ như thế nào. . . . . ." Lâm Sở Nhai cười khổ một tiếng, nói: "Đều đã qua!"
Anh nói xong, cũng đã nhàn nhạt đứng lên, mệt mỏi trực tiếp đi ra ngoài. . . . . .
"Này." Tô Lạc Hoành lập tức đau lòng nhìn anh em đi khỏi, bóng lưng kia thật sự rất mất mát, anh liền căng thẳng xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Lão đại! Anh giúp Sở Nhai một chút đi! Tôi và anh ấy làm anh em lâu như vậy, cũng chưa từng thấy anh ấy tiều tụy như vậy!"
". . . . . . . . . ." Sắc mặt Trang Hạo Nhiên nặng nề, im lặng một lát. . . . . .
Tiếng gõ cửa vang lên!
Tiêu Đồng cất bước đi tới, nhìn Trang Hạo Nhiên, mặc dù biết tâm trạng của anh không tốt, nhưng vẫn nhắc nhở nói: "Lão đại! ! Đã đến giờ cùng Tổng Giám đốc Tưởng đến Hoàn Cầu họp, chủ tịch gọi điện thoại tới dặn dò anh đến trước mười lăm phút, có chuyện căn dặn anh!".
"Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hai tròng mắt lóe lên, liền nhanh chóng đứng dậy!
"Lão đại!" Tô Lạc Hoành gọi anh!
"Đừng quấy rầy!" Trang Hạo Nhiên trực tiếp cầm lên tây trang, cất bước đi ra ngoài! !
Đại sảnh khách sạn Á Châu!
Hai bên thang máy đồng thời mở ra, hai nhóm người của Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi đồng thời đi ra, chuẩn bị dẫn lãnh đạo cấp cao và thư ký cùng nhau đi tới Hoàn Cầu để họp. . . . . .
Vừa đi về phía trước . . . . . .
Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, trên mặt lộ ra một chút nụ cười kì lạ, chớp mắt một cái, mới lấy lòng quay mặt sang nhìn Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đứng ở một bên, nói: "Lúc nảy họp, thật ra tôi hết sức đồng ý với ý tưởng của Tuấn Nam, nhưng quả thật Sở Nhai cũng có suy nghĩ của mình, trước hết để theo dõi chuyện này một thời gian, sau đó, tự nhiên cậu ấy sẽ cho vay, tôi cũng ký chính thức! Anh cảm thấy thế nào?"
Tưởng Thiên Lỗi vừa cất bước đi về phía trước, vừa ngưng mặt không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ của anh, lại không nhịn được cười nói: "Hơn nữa tôi cảm thấy Tuấn Nam vì thị trường rượu đỏ của Chile, quả thật cũng khổ cực, đủ cẩn thận, không bằng như vậy, tôi . . . . . Hoàn Á tôi đầu tư phái Tuấn Nam đi Chile khảo sát thị trường đất nước này một thời gian, như thế nào?"
Tưởng Thiên Lỗi lập tức dừng bước lại, chậm rãi xoay người, nhàn nhạt nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên lập tức mỉm cười lấy lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi! !
"Nếu như. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một lát, lạnh lùng đưa mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một lát, mới nói thẳng: "Nếu như cậu dám phái Tuấn Nam đi Chile, tôi sẽ phái Lâm Sở Nhai đi Châu Phi, sẽ phái quản lý Lưu Nhã Tuệ lên mặt trăng! Không ai nhìn thấy được, ăn không được! Cậu cảm thấy như thế nào?"
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, kích động nhìn người này, hai mắt nhanh chóng nhấp nháy, tức giận nói: "Này, anh làm sao như vậy? Không phân biệt chuyện riêng chuyện chung!"
"Cậu phân biệt thì tôi sẽ phân biệt!" Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lập tức nặng nề, hai tròng mắt lạnh lẽo cũng có thể bắn chết đối phương, nói: "Cậu nghĩ ra mưu ma chước quỷ nữa, cậu cũng cút ra ngoài cho tôi! Nơi này chính là địa bàn Tập đoàn Á Châu của tôi!"
Anh nói xong, người đã nhanh chóng cất bước đi về phía trước. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhất thời im lặng nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi xa, hai mắt của anh nặng nề chớp lóe, muốn nói gì đó, nhất thời cũng không biết nên nói gì??, đành phải thở dài. . . . . .
Đoàn xe của Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lái khỏi đại sảnh khách sạn, chiếc Rolls-Royce màu bạc cũng chậm rãi chạy tới trước thảm đỏ khách sạn, chờ đợi Trang Hạo Nhiên.
Tiêu Đồng nhanh chóng đi tới, mở cửa xe trước. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đành phải bất đắc dĩ đi về phía trước, hai mắt lóe lên, muốn nghĩ ra một chút chủ ý khác, người mới vừa đi về phía Rolls-Royce, sắp buông lỏng cúc áo tây trang, ngồi vào ghế phía sau. . . . . .
"Tổng Giám đốc Trang!" Một giọng nói hết sức tức giận và bất đắc dĩ, mang theo một chút hơi thở ướt át, gọi!